Khi bần đạo đang đợi các vị quan viên vào để xử lý nội bộ, Tạp Đặc người ta lại trên dưới một lòng, chung tay chống địch, phát huy hết mức ưu thế tài lực của họ! Tích tụ nhiều năm của một hàng hải đại quốc quả thật rất khổng lồ, kim tệ như nước chảy ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn mua tạo ra một đám công thành khí giới, chuẩn bị vận chuyển đến tiền tuyến cùng với lương thảo.
Mặt khác bọn họ còn dùng tiền mướn trên dưới mấy chục cái Dong Binh Đoàn, hợp thành một cái sư đoàn ước chừng 10 vạn người đi lên tiền tuyến. Tuy chi bộ đội này không có kỷ luật gì nhưng thực lực lại không tầm thường, hơn nữa ở trong cũng không thiếu cao thủ. Truyện Tiên Hiệp -
Cái làm bần đạo đau đầu nhất là trong sư đoàn này có trên trăm Pháp Sư được chọn ra thành lập lên một cái pháp sư đoàn đặt dưới sự chỉ huy của Điện Hệ Đại Ma Đạo Sư Thác Khắc Đàn. Đám đa số là trung cấp Pháp Sư này có thể thi triển ra pháp thuật không tầm thường nha! Thật sự làm ta đau đầu.
Mà bần đạo bây giờ vẻn vẹn chỉ có hai pháp sư là Khắc Lý và Mân Nhi tọa trấn mà thôi, bọn họ đánh tay đôi với Thác Khắc Đàn thì không phải là khó, nhưng mà đối chọi với cả một Pháp Sư đoàn thì không phải dễ dàng gì, thắng bại rất khó nói trước. Bất quá Mân Nhi đã đến cũng làm cuộc sống đơn điệu của ta tăng lên không ít lạc thú. Nàng và Hương Hương công chúa đều là mỹ nữ xinh đẹp đứng đầu trong thiên hạ, hai người vừa gặp nhau liền có hảo cảm ngay, chẳng lẽ mỹ nữ dễ dàng cộng hưởng với nhau sao? Bất quá các nàng thường xuyên lại ở bên cạnh bần đạo làm bạn, nhìn các nàng cười đùa với nhau thật sự cũng là một loại hưởng thụ a! Đáng tiếc thân phận của Hương Hương lúc này còn không thể bại lộ nên cũng chỉ có thể bị giam trong một cái nhà nho nhỏ, nếu không mang theo hai người cùng đi dạo chơi trong thành thì tốt biết bao!
Đáng tiếc ngày vui luôn ngắn ngủi, hơn 10 ngày sau ta lại đối mặt với đám phiền phức kia. Quan viên quốc vương cắt cử, ngoại trừ 13 cái tỉnh trưởng, 44 thành chủ ra, còn có đại lượng quan viên phụ trách những cái khác như trị an, hành chính, tài vụ vân vân, có một ít đã đến, có một ít còn chưa kịp tới. Mới chừng đó đã có đến 300-400 người trình diện rồi, nếu mà tính cả thuộc hạ vân vân thì những con sâu mọt này ước chừng lên đến cả vạn! Chỉ riêng tên tỉnh trưởng nhà Thạch Nguyên gia kia đã dẫn theo 3000 người rồi.
Bọn họ đều là những tên lăn lộn không tốt ở trong nước, xem như bị sung quân đến đây khai hoang, nếu ở đây phong thủy tốt thì khẳng định sẽ có tên bối cảnh tốt hơn đến thay bọn họ. Cho nên những người này đều vội vã kiếm chác một chút, nếu không quản lý tốt thì thật sự là một đại tai họa ngầm!
Vào một buổi sáng đẹp trời, trong đại sảnh nghị sự của Tạp Tháp Nhĩ Thành chủ, mấy trăm quan viên đều châu đầu vào thì thầm to nhỏ, bọn họ đều bất an đoán xem ý tứ của quan trên là ta đây, vốn là một kẻ làm việc không cố kỵ gì, không biết ta muốn chơi trò gì đây! Vì sao tất cả quan viên đều bị kêu qua, hơn nữa mặc kệ là lễ vật gì hắn cũng không tiếp, chẳng lẽ có đại sự sao?
Chờ bần đạo mang theo đám thủ hạ cùng Ni Cổ Lạp Tư đi vào hội trường, bọn ngừoi kia vội vàng đứng dậy vỗ tay tỏ vẻ kính ý! Bần đạo cũng cười meo meo tiếp nhận! Sau đó 13 cái tỉnh trưởng thay nhau ân cần thăm hỏi ta trước, tận lực vỗ mông ngựa, rồi đến vài cái thành chủ có địa vị, náo loạn đến nửa ngày mới xong, làm bần đạo phiền muốn chết! Thật vất vả giới thiệu xong rồi, chờ tất cả đều ngồi xuống thì thời gian đã trôi qua một giờ, lãng phí nhiều thời gian như vậy quả thực là mưu sát a! Thói quan liêu hại chết người a!
"Lần này mời mọi người đến đây chủ yếu là nhận thức với mọi người cho biết, liên lạc một chút cảm tình!" Lời này nói ra ngay cả mặt bần đạo cũng đỏ! Nhưng mà ngồi ở vị trí này thì cũng phải nói vài câu như thế, thật là khổ nha!
"Đại nhân khách khí rồi, được nhìn thấy đại nhân quả là vinh hạnh của đám hạ quan chúng ta!" Một vị tỉnh trưởng cao tuổi nhất vội vàng khách khí nói!
"Đúng vậy đúng vậy! Có thể nhìn thấy thống soái vô địch trong truyền thuyết là sự vinh hạnh của chúng ta a!" Mấy người khác cũng vội vàng tiếp lời!
"Đúng vậy! Đại nhân anh minh thần võ, tiêu sái phong lưu ~~~ < lược bớt 1 vạn chữ >!"
Bọn người kia cái gì thì không được chứ nói đến bổn sự vuốt lông ngựa tuyệt đối là nhất lưu, nhịp điệu lưu loát, không có chút nào trùng lặp!
"Hôm nay mọi người gặp mặt nhau, về sau đều cùng xuất lực cho vua cho quốc, không thể thiếu được sự phối hợp của mọi người, đến lúc đó còn mời chư vị tiền bối giúp đỡ nhiều nhiều!" Bần đạo cười nói.
"Đó là đương nhiên, đại nhân phân phó thì chúng ta tuyệt đối sẽ toàn lực đi làm, thề sống chết không từ!" Đám đầy tớ đều tỏ thái độ, bất quá có bao nhiêu thành ý thì không biết được.
"Tốt, nếu như vậy thì trước tiên ta thay mặt quốc vương bệ hạ đa tạ mọi người!" Bần đạo cười nói: "Tối nay ta sẽ thiết yến chiêu đãi mọi người tại thành chủ phủ, rất hân hạnh được đón tiếp!"
"Vạn phần vinh hạnh!"
"Vinh hạnh..."
Cạc cạc, cao hứng đi, một khi đã vậy thì cũng đã đến lúc chúng ta nói chính sự, nói chuyện mất hứng a! Bần đạo thấy bọn họ cao hứng đạt được mức mong muốn rồi mới bắt đầu nghiêm mặt, âm u cả giận nói: "Bất quá!"
Người trong đại sảnh bị một câu rống của ta dọa ngốc, vừa rồi còn hảo hữu sao giờ liền biến sắc a?
"Lần này gọi mọi người tới là có một chuyện phải tuyên bố!" Bần đạo lạnh lùng quét mắt đám người đang nơm nớp lo sợ ở dưới, vừa lòng tiếp tục nói: "Lão tử ở tiền tuyến đánh sống đánh chết, vậy mà con mẹ nó có người dám ở sau lưng cắt xén quân lương của lão tử, có phải chán sống không?"
Khi bần đạo nói chuyện, đám thủ hạ của ta đều đao kiếm xuất vỏ, một đám trợn mắt nhìn, sát khí bừng bừng, làm đám đầy tớ bắt đầu run run. Lúc này dù có ngu đến đâu cũng biết ta muốn làm gì, dù sao tư thế này không phải là chuyện tốt lành gì nên không ai dám tiếp lời!
"Ni Cổ Lạp Tư Nguyên soái! Ai khấu trừ quân lương của ngươi?" Bần đạo tức giận hỏi!
"Chính là hắn!" Ni Cổ Lạp Tư kêu khổ trong lòng, hắn bị ta kéo lên thuyền giặc, hắn không thể không cho ta mặt mũi trước mặt mọi người được a? Đành phải kiên trì chỉ và xác nhận tên tỉnh trưởng nhà Thạch Nguyên gia kia! Trong lòng nói, gớm, hôm nay ngươi bắt tên này khai đao lại đưa ta ra gió, rõ ràng là bức ta tỏ thái độ a? Cái này xem như hoàn toàn phải theo Thanh Long Quân Đoàn rồi.
Cạc cạc, bần đạo muốn Ni Cổ Lạp Tư lựa chọn giữa Long gia và quốc vương, ngoài mặt tiểu tử này là gia thần của ta, nhưng tâm tư thực tế thì ai mà biết được. Ta đã sớm bất mãn việc hắn dấu diếm âm mưu của Ngõa Nạp với Tạp Tây Á rồi, lần này có cơ hội tốt như vậy sao không chơi hắn một lần? Chỉ cần hôm nay giúp ta hãm hại người quốc vương cắt cử tới thì không còn đường lui nữa, chỉ còn cách theo bần đạo đến cùng a! Hắc hắc!
"Ngươi còn gì để nói!" Bần đạo giận dữ hét: "Giang sơn từ bộ hạ của lão tử đổ máu liều mạng đánh hạ, ngươi còn dám cắt xén quân lương của lão tử, ngươi có còn là người không?"
"Ta ~ ta ~ ta là tỉnh trường do quốc vương cắt cử, tài chính của ta đều phải đưa lên quốc vương, ngươi muốn quân lương thì đi tìm quốc vương a?" Tên kia tuy bị dọa đến nói lắp bắp mãi nhưng vẫn cứng rắn cãi lại!
"Vậy quốc vương cắt cử ngươi cường đoạt dân nữ sao? Cắt cử ngươi đùa giỡn con cháu quý tộc đến chết sao?" Bần đạo oán hận hỏi: "Nói cho ta nghe xem a?"
"Ngươi ~ ngươi ngậm máu phun người!" Hắn còn muốn cãi chày cãi cối nói!
"Phun cái mẹ ngươi! Bắt lại, đánh 200 quân côn cho ta!" Bần đạo lớn tiếng phân phó thủ hạ: "Sau đó quăng vào xe tù, nhốt vào lồng cũi, đuổi về vương đô!"
"Ngươi dám! Ta là quan viên do đích thân bệ hạ cắt cử, ngươi không có quyền trừng phạt ta!" Tiểu tử kia còn muốn dùng quốc vương chèn ép ta, thật sự là ngây thơ! Còn chưa nói xong đã bị một đám thủ hạ như lang như hổ kéo xuống, trói lại.
Trừng phạt vừa ra đã làm đám người còn lại sợ hãi không thôi! 200 quân côn? Đánh xong không chết cũng tàn phế, còn đưa vào xe tù, bỏ lồng cũi nữa! Đây là một chiêu đối phó với trọng tội, không nói cái khác, chỉ riêng một đường từ đây về vương đô thì mặt mũi hắn đã mất sạch sẽ! Hình phạt nặng như vậy không hải là vì người đàn bà kia mà là quân lương. Ta muốn dùng việc công báo tư thù, ở trên mặt quân lương thì tên kia có lý nên ta mới tìm cớ khác trừng trị hắn. Dưới ánh mắt sắc bén của ta, vài trăm người trong đại sảnh không một ai dám đứng ra cầu tình!
"A! A! Ta sai rồi! Van cầu ngươi tha ta đi!" Thanh âm của đứa nhỏ đáng thương nhà Thạch Nguyên gia này từ xa xa truyền đến, làm mọi người nghe mà sợ!
"Các vị cho rằng bản tướng quân xử trí việc này là công chính chứ nhỉ?" Bần đạo cười cười hỏi.
"Công chính! Công chính!" Mọi người thấy như vậy đều phối hợp diễn, nào có ai dám đâm chọt a?
"Tốt lắm!" Bần đạo đột nhiên cười a a nói: "Các ngươi tự nhìn thấy rồi đó, ta vốn không muốn vậy đâu, ai bảo hắn không thức thời như vậy chứ? Nghĩ thử mà xem, Thanh Long Thiết Kỵ của ta có gần trăm vạn đang ở đây, hắn lại công nhiên chống đối như vậy thật sự làm ta mất mặt nha? Nếu không nghiêm trị thì sau này sao ta phục chúng được đây?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Đại nhân anh minh!" Bọn họ lại bắt đầu nói tốt. Lời bần đạo thức tỉnh bọn họ, có trăm vạn đại quân của Thanh Long Quân Đoàn ở đây, lời quốc vương còn không so được với lời ta nói nữa là, hiện tại nhìn bộ dáng phối hợp của bọn hắn thì hẳn là đã hiểu được rồi! Như vậy bước tiếp theo của ta sẽ dễ dàng hơn!
"Tốt lắm, vậy thì bây gời ta tuyên bố mấy chuyện, hy vọng tất cả mọi người sẽ tuân thủ, được chứ?" Bần đạo mỉm cười hỏi.
"Đương nhiên đương nhiên, lời đại nhân chính là mệnh lệnh, hạ quan nên tuân thủ!" Bọn họ lập tức đều tỏ vẻ nguyện ý tuân thủ mệnh lệnh kỷ luật của ta!
"Được! Tốt lắm!" Bần đạo cười a a nói: "Nếu tất cả mọi người đều vì quốc gia xuất lực thì đương nhiên không hy vọng lợi ích quốc gia bị hao tổn chứ nhỉ?"
"Vâng vâng! Tự nhiên là không rồi!"
"Tốt lắm!" Ta nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: "Từ giờ trở đi, thuế bao nhiêu là bấy nhiêu, không ai được phép trong thời khắc chiến đấu mấu chốt này thu thêm một đồng một cắc nào cho ta! Nếu làm dân chúng 13 tỉnh này làm phản thì đây là 2000 vạn dân cư đấy, dù lão tử có 100 vạn đại quân cũng không thể đàn áp nổi! Đừng quên vết xe đổ của Ngõa Nạp xâm lấn Tạp Tây Á!"
Lần này người ở dưới đều trầm mặc, cúi đầu không nói, tựa hồ suy nghĩ gì đấy.
"Ta cũng biết mọi người đến đây cũng không dễ dàng gì, có lẽ tìm không ít tiền tài trong nhà mới đả thông quan hệ được, phải không?" Bần đạo lại hỏi.
"Đúng vậy! Đại nhân minh giám a! Chúng ta phải mất không biết nhiều ít quan hệ mới lấy được!"
"Còn nữa, chúng ta dẫn theo nhiều thủ hạ như vậy, tổng yếu cũng phải để bọn hắn ăn cơm chứ?"
"Ta vì làm thành chủ mà phải đi vay nặng lãi đó!"
"Dựa vào, ngươi tính cái gì? Lão tử ngay cả muội muội cũng phải đưa ra ngoài này!"
Xỉu, bần đạo vừa mở miệng bọn họ đều theo đó mà chạy, cho rằng bần đạo mở đại hội tố khổ à? Có phải cũng thuận tiện kéo bần đạo xuống nước không?
"Câm miệng!" Bần đạo vừa trừng mắt, bọn họ lập tức ý thức được hình như bây giờ không phải là lúc tố khổ, mà ta cũng không phải là người bọn họ có thể tố khổ, vội vàng im miệng.
"Ý của ta là, thuế thì các ngươi có thể thu ít đi một chút, nhưng người ở đây rất đông, cộng lại cũng không phải ít. Còn có, tài nguyên khoáng sản nơi này thực phong phú, cơ hồ ở đâu cũng có cả, nếu không có khoáng sản cũng có những tài nguyên khác nên tuyệt đối không thể nghèo được. Ta biết hết những gì bọn ngươi đang làm nên lúc nào cần nhắm mắt thì ta sẽ nhắm, bất quá, không nên quá phận!" Bần đạo đánh thức bọn họ: "Hơn nữa, ta ở đây không phải rất lâu, đả bại Tây Tư Nhĩ thân vương ở phía đối diện kia xong sẽ trở về vương đô, đến lúc đó chuyện ở đây sẽ không liên quan gì đến ta cả!"
"Chúng ta cam đoan vâng theo lời đại nhân!" Bọn họ lập tức hiểu ngụ ý của ta! Ý là mặc kệ bọn họ tham hủ khoáng sản quốc gia nhưng không thể bức dân chúng làm phản. Hơn nữa cục diện này cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, ta ở đây nhiều lắm được thêm mấy ngày? Cho nên một chút mặt mũi ấy bọn họ sẽ cho ta! Bất quá cho nhiều hay ít thì cũng chỉ có trời mới biết được.
"Còn có là, các ngươi phải quản lý thật tốt thủ hạ của mình, không ai được phép tai họa dân chúng, nếu ta còn nghe được ai dám cướp đoạt nữ nhân, kết cục sẽ giống như tên ngu ngốc Thạch Nguyên gia! Đều rõ chưa?" Bần đạo tức giận hỏi.
"Hiểu được!" Bọn họ chạy nhanh hồi đáp!
"Cuối cùng ta muốn mời mọi người xem một ít thứ tốt!" Bần đạo âm hiểm cười nói: "Người tới!"
Lập tức bọn thị vệ ở dưới dẫn đến mấy chục người bị trói chặt đến, lập tức trong đại sảnh kinh hô lên bởi vì bọn họ biết rất nhiều người bị trói ở dưới, hơn nữa còn là bằng hữu tốt nữa!
"Bọn người kia trong đám các ngươi có thể đều biết, thậm chí trong đó còn có bằng hữu tốt với bọn hắn nữa, nhưng mà các ngươi có biết bọn họ đều là gian tế của Tạp Đặc Tây Tư Nhĩ thân vương phái tới không?" Bần đạo cả giận nói!
Nhất thời kích khởi cả hội trường, bần đạo vừa dứt lời thì tiếng hô trong đại sảnh nhiều đến nỗi có thể tạc bay nơi này.
"Không thể nào?"
"Đúng vậy, điều này sao có thể được? Chúng ta là bằng hữu tốt mà?"
"Hắn lại là người của Đại Hán chúng ta, người Đại Hán cũng có thể là gian tế Tạp Đặc sao?"
Đám đầy tớ không tin, kỳ thật ta cũng sớm biết như vậy, nếu bọn họ biết những người này là gian tế thì cam đoan không ai dám tiếp xúc với bọn họ, đây là tội ngang với phản quốc, có thể bị diệt tộc a?
"Để chính bọn hắn nói!" Bần đạo cười lạnh nói.
Vì thế dưới sự an bài của thị vệ, những người này nhất nhất nói ra thân phận và mục đích của mình. Bọn họ đều từng bị vong linh pháp thuật của Khắc Lý chiếu cố, dứoi sợ hãi thuật cấm cao nhất, bọn họ đã sớm sợ đến mức không khống chế được đại tiện tiểu tiện rồi, bây giờ để không phải tiếp thụ cái khảo nghiệm này nữa thì bảo bọn hắn làm gì cũng được!
Nghe bọn hắn tự thuật xong, những tên kia bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, một đám mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy, khẩn trương nhìn sắc mặt của ta, bây giờ mạng nhỏ của bọn hắn đều nằm trên tay ta. Bần đạo nhìn là biết chuyện thành công rồi, phất tay bảo thủ hạ mang những tên bị trói xuống.
"Các vị, chuyện những người này đều là gian tế của Tây Tư Nhĩ thân vương bây giờ đã là chuyện vô cùng xác thực rồi a?"
"Không có đâu! Đại nhân, oan cho chúng ta quá!"
"Chúng ta đều bị bọn họ lừa a! Đại nhân!"
Quan viên ở dưới cơ hồ quỳ xuống cả, biết hay biết đều không quan hệ, không một cái dám chậm trễ, toàn bộ đều quỳ xuống tố khổ cầu tình. Bọn họ thật sự bị ta dọa sợ, dù sao tội phản quốc thì không ai có thể cứu được, hơn nữa cho dù là quốc vương cũng sẽ không thương tiếc gì bọn hắn. Bọn hắn có thể tưởng tượng được tên không hay ho nhà Thạch Nguyên kia sẽ bị chụp mũ phản quốc thông đồng địch lên đầu. Sau khi trở về cũng làm liên lụy người nhà, mà ta tuyệt đối sẽ không có việc gì, ngược lại còn có công nữa! Ai cũng không biết ta đang tính cái gì, vạn nhất ta muốn dùng họ đổi công trạng thì bọn họ chết chắc rồi!
"Ta biết tất cả mọi người cũng là kẻ gặp nạn, có lẽ đều oan uổng!" Bần đạo giảo hoạt nói: "Như vậy đi, chuyện này ta cần tiếp tục kiểm chứng, mọi người cứ an tâm trở về đi, chỉ cần làm tốt chuyện ta và quốc vương bệ hạ công đạo thì ta tin chắc sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu! Mọi người nói có đúng không?"
"Vâng vâng!" Bọn họ xem ra đã hiểu, đây là bần đạo nắm bím tóc bọn họ rồi! Chỉ cần làm tốt việc bần đạo nói thì không sao, làm không tốt, vậy chờ luận tội phản quốc a! Tuy rằng trong lòng tuyệt đối không tình nguyện nhưng mà người đang dưới mái hiên, sao không cúi đầu đây? Bây giờ chỉ có thể chịu trận!
Hắc hắc, có bọn gian tế kia thì bần đạo cảm thấy bọn họ hẳn sẽ không dám làm việc khốc nữa đâu. Thành công bãi bình xong bọn người kia, bần đạo bắt đầu tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch tiếp theo!