"Ha hả, vô phương , ta cũng nhắn lời giống như vậy." Giáo Hoàng xuất kỳ bất ý cho Thạch Nguyên mặt mũi. Hắn cười nói: "Chúng ta lần này như cũ chuẩn bị chia ra hai phần gồm quân đội Giáo Đình và liên quân các quốc gia phái ra ngoài, mọi người nhất trí là lấy Giáo Đình quân làm chủ lực, nhưng liên quân cũng cần một vị Thống Soái anh minh để lãnh đạo mới được. Cho nên mọi người nhất trí đề cử ngươi là Thống Soái liên quân. Ha hả, xem ra ngươi ở trong suy nghĩ của mọi người địa vị rất cao đấy?"
"Cái này, có thật không?" Bần đạo nghi ngờ nói, còn không ngừng nhìn chung quanh một lần. Bọn người kia chịu dâng tặng cơ hội tốt như vậy cho ta? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây rồi, nếu không ta cũng đi bằng đầu mất?
"Dĩ nhiên." Giáo Hoàng mỉm cười nói với mấy vị tuấn kiệt trẻ tuổi: "Các ngươi cũng tỏ thái độ như thế đúng không?"
"Long tướng quân chiến tích huy hoàng cùng tầm mắt cao xa, Mỹ Cách Lam đế quốc chúng ta trong Thánh Chiến nguyện ý nghe tướng quân điều khiển." Mỹ Cách Lam đế quốc Tam hoàng tử Tạp Nhĩ dối trá cười nói.
"Chúng ta cũng như thế." Kham Mạt Tư đế quốc Đại hoàng tử Đạt Giai cũng phụ họa theo.
"Hoắc Phúc đế quốc Thánh Chiến quân nguyện ý nghe Long tướng quân điều khiển." Âu Dương Nhược Lan thản nhiên nói. Nhưng nàng lại nhìn chằm chằm một chậu bông bên cạnh, ngay cả mắt cũng không nhìn ta một chút. - .
"Ngõa Nạp. Tán thành." Thất công chúa cũng lạnh lùng nói. Lại là cúi đầu nói, ngay cả thần sắc cũng khác thường.
"Tán thành. Có Long tướng quân dẫn dắt chúng ta Thánh Chiến tất thắng!" Sau đó là một đống lớn quốc gia cùng nhau ủng hộ. Lập tức, trong đại sảnh tiếng huyên náo vang lên khắp nơi.
"Ha hả." Giáo Hoàng khoát khoát tay ngăn lại mọi người lại, cười nói: "Ngươi nhìn, mọi người nhiệt tình cỡ nào đây. Ý của ngươi như thế nào?"
Như thế nào cái rắm. Mấy người Đại hoàng tử liên danh ủng hộ, cũng làm ta cảnh giác rồi, bọn họ sẽ không sợ ta giở trò, cho quân đội bọn hắn đâm đầu tự tử sao? Ngay cả tự mình ta còn không tin, bởi vì ta chính ở chỗ này mà tính toán. Bọn họ làm như vậy khẳng định phải có âm mưu. Chẳng lẽ bọn họ đã biết bí mật Cái Thứ, chuẩn bị phục kích ta trên biển?
Rất có thể, Cái Thứ rời xa lục địa, thực lực rơi xuống quá nhiều, so với ma thú cấp tám không mạnh hơn bao nhiêu, ít nhất khi ở trên thuyền, hắn căn bản đánh không lại Bỉ Mông. Rồi ta mặc dù còn có Uy Na làm lá bài tẩy, hơn nữa Thủy Hệ độn thuật, bản thân chạy trốn không có vấn đề lớn, nhưng bọn thủ hạ liền tuyệt đối chạy không thoát rồi, thậm chí Cái Thứ cũng có thể bị giết. Ta cũng không thể làm được cái gì. Hắc hắc, có rồi!
"Bệ hạ." Bần đạo lập tức đứng lên, dõng dạc nói: "Vì có thể truyền bá giáo nghĩa Quang Minh thần, đem quang huy thần chiếu khắp thế gian, ta dù có tan xương nát thịt chết muôn lần cũng không chối từ."
"Tốt." Giáo Hoàng cao hứng nói: "Quả nhiên không hỗ là Quang Minh kỵ sĩ, đối với tín ngưỡng thần thật là vô cùng thành kính và kiên định."
"Nhưng..." Bần đạo lập tức đổi đề tài.
"Nhưng là…? Nhưng là cái gì?" Giáo Hoàng bỗng chốc bị ta nói ngây người, vội vàng hỏi.
"Nhưng là, thân thế ta là Đại Hán tướng quân, nhất định phải tuân theo mệnh lệnh quốc vương bệ hạ. Bởi vì trước có đám Tạp Đặc vương quốc vô sỉ bắt đầu chiến tranh không báo trước, dẫn đến Long gia Thanh Long thiết kỵ bên ta tổn thất thảm trọng, sau lại cùng huy hoàng Hổ Vương liên tràng đại chiến, mặc dù may mắn đắc thắng, nhưng Thanh Long thiết kỵ cũng đã thập tổn hại tám chín thành, trên căn bản đã không còn lực chiến đấu. Vì vậy, vì chiếu cố nhà ta. Bệ hạ đặc biệt ra lệnh cho Long gia chúng ta, không được tham dự Thánh Chiến lần này, cho nên, thân thế của ta là một thành viên Long gia, phải tuân theo lệnh vua, kính xin bệ hạ tha lỗi." Bần đạo làm bộ vô cùng đau đớn nói.
Khà khà. Ta lúc nói lời này, trên mặt mặc dù tiếc hận, nhưng trong lòng vui mừng đến nở hoa, Đại Hán quốc vương bệ hạ, đời này hắn làm được chuyện tốt duy nhất cho bần đạo chính là đạo mệnh lệnh này rồi, quả thực là bia đỡ đạn cứng rắn nha!
"Có chuyện này?" Giáo Hoàng lạnh lùng ngó chừng hỏi Thạch Nguyên Hùng Nhị.
"Vâng, quốc vương bệ hạ thật sự suy nghĩ đến Long gia thương vong thảm trọng đã hạ xuống mệnh lệnh này." Thạch Nguyên Hùng Nhị chỉ biết kiên trì nói. Hắn hiện tại chỉ có thể nói theo ta, nếu không, Long gia tham chiến. Ích lợi của bọn họ không phải thiếu đi rất nhiều sao?
"Chúng ta chỉ mời Long tướng quân một người tham chiến, cũng không có vấn đề gì lớn sao?" Tam hoàng tử tiếp lời.
"Ta không phải là đệ tử Long gia sao? Ta nếu làm như vậy, chẳng phải thành phản nghịch quốc gia? phản nghịch Long gia? Vương thất tôn nghiêm để ở đâu? Mặt mũi gia tộc để ở đâu ?" Bần đạo đại nghĩa lẫm nhiên nói.
"Thôi đi...!" Kỳ quái, đa số người ở dưới làm sao đều trợn trắng mắt nhìn bần đạo vậy ta? Ta không phải chỉ cùng quốc vương náo loạn nho nhỏ mấy lần, đánh mấy trận chiến nho nhỏ. Đến hiện tại cũng không ngừng nộp thuế cho hắn mà? Có cái gì không đúng chứ?
Nhìn thấy ta cứng mềm không ăn, lại đem mệnh lệnh quốc vương bưng ra, mấy người kia cũng có chút mơ hồ. Từ xưa tới nay mâu thuẫn ở giữa vương quyền và Giáo Hội chưa từng dừng lại, vấn đề này hết sức nhạy cảm, vương thất tất cả quốc gia trên vấn đề này đều tuyệt đối nhất trí đối kháng Giáo Hội. Đã là một loại quy tắc ngầm không gì phá nổi. Cho nên Đại hoàng tử bọn họ tuyệt đối không dám xúi giục ta không nghe, làm trái mệnh lệnh quốc vương, rồi tuân theo mệnh lệnh Giáo Đình.
Nhìn thấy tràng diện có chút lạnh lẽo. Giáo Hoàng liếc mắt qua Mã Kỳ Nạp. Mã Kỳ Nạp lập tức ngầm hiểu đứng lên nói: "Đã như vậy, Cuồng Long sư đoàn của các hạ có thể lấy hình thức lính đánh thuê gia nhập vào Giáo Đình Thánh Chiến quân hay không? Sức chiến đấu của bọn họ hết sức xuất sắc, ta nghĩ trong Thánh Chiến sẽ phát huy tác dụng rất lớn."
"Hử?" Bần đạo nghi ngờ nhìn hắn, kỳ quái, tại sao là hắn đứng ra?
"Ha hả, Giáo Đình đã quyết định, Thánh Chiến lần này, tổng chỉ huy Giáo Đình quân chính là thủ hộ quân đoàn trưởng Mã Kỳ Nạp." Giáo Hoàng mỉm cười nói: "Đề nghị của hắn hết sức thỏa đáng, đã đến lúc làm cho những dị tộc kia tỏ ý thành kính với Quang Minh thần rồi."
Nữa rồi, thật là hai con cáo già dối trá. Mưu đồ ta không được, lại bắt đầu đánh chủ ý bộ hạ ta, muốn lấy danh nghĩa lính đánh thuê bỏ qua mệnh lệnh quốc vương, bọn họ lừa gạt mà thành công, sợ rằng Thánh Chiến chấm dứt, quân đội của ta có thể còn sống trở về bao nhiêu mới là vấn đề. Dù sao ta cũng chắc chắn sẽ không còn mấy người đâu.
"Nhưng quân đội của ta mới vừa xây dựng được mấy tháng, người còn chưa có chiêu tập đủ mà? Số lượng ít, huấn luyện thiếu, quân dung quân kỷ một mực không có, thật sự cầm không ra bao nhiêu lực?" Bần đạo nhăn nhớ nói.
"Cuồng Long thiết kỵ dù có ít đi mấy ngàn nhưng dựa vào trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh cũng coi như tinh binh chứ?" Mã Kỳ Nạp hơi bất mãn nói.
"Các hạ." Bần đạo làm bộ giật mình nói: "Chẳng lẽ ngài không biết Uy Quốc chính là quốc gia hải đảo, trên đó đồi núi, dốc ghềnh mới nhiều, địa hình bằng phẳng cực kỳ thưa thớt, căn bản không thích hợp vận dụng kỵ binh sao? Lần này Giáo Đình vận dụng thủ hộ quân đoàn mà không phải kỵ binh đoàn, chẳng lẽ không phải có suy nghĩ này?"
Hắc hắc, lý do này thật ra ta cưỡng từ đoạt lý, trên đảo lớn như vậy, luôn luôn có thời điểm sử dụng kỵ binh, chẳng qua ít đi một chút mà thôi, ít nhất mấy ngàn Cuồng Long thiết kỵ tuyệt đối có chỗ trọng dụng. Nhưng ta đây sao lại làm chuyện tổn hại bản thân được, hắn dĩ nhiên lên cơn cùng ta mắng qua mắng lại.
"Ta đây muốn mượn một vạn Dực Nhân làm trinh sát binh được chứ?" Mã Kỳ Nạp không muốn cùng ta tranh luận dây dưa, lần nữa đưa ra yêu cầu khác.
"Dực Nhân quân đội là bản thân Dực Nhân tộc tự quản lý, ta mệnh lệnh không được, nếu không tự ngài đi nói, ta có thể giúp ngài đi gặp tộc trưởng Thiên Không • Loạn Vũ của bọn họ." Bần đạo cười nói. Hắc hắc, không có ta lên tiếng, Loạn Vũ tuyệt đối không thể cho hắn một binh một tốt.
"Vậy thủ hạ ngươi, ba vị Đại pháp sư có thể mượn dùng một hai người hay không ?" Liên tiếp bị cự tuyệt, lại ở trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Mã Kỳ Nạp đã tương đối khó coi.
"Dĩ nhiên có thể." Bần đạo một lời đáp ứng, Mã Kỳ Nạp vừa lộ vẻ vui mừng, ta lại tiếc hận nói: "Thế nhưng thời điểm bọn hắn chiến đấu với Thú Nhân ma lực đã hao hết, cần tu dưỡng mấy tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Đến lúc đó, sợ rằng ngài đã chiến thắng trở về mất rồi?"
"Đây cũng không được, đó cũng không được, ngươi rõ ràng cố ý từ chối." Mã Kỳ Nạp phẫn nộ đứng lên lớn tiếng quát. Hắn đã bị ta chọc giận đến run run cả người rồi.
"Ngươi dám nói ta từ chối?" Bần đạo cũng lập tức đứng lên, cả giận nói với Mã Kỳ Nạp: "Ta ở tiền tuyến cùng Thú Nhân tắm máu, công lao ghi chép trên sổ sách của Giáo Đình, ta xếp hàng thứ nhất, ngươi một người ở hậu phương hưởng lạc, có tư cách gì nói ta từ chối?"
"Tiểu tử. Ngươi dám nói với ta như vậy?" Mã Kỳ Nạp tự biết mới vừa rồi mình đuối lý, rất thông minh lại bắt đầu dây dưa vấn đề thái độ của ta. Tiên tổ nhà nó, bần đạo há lại để tên ngu ngốc như ngươi dọa cho sợ?
"Đây là còn nhẹ." Bần đạo chỉ vào mũi hắn cả giận nói: "Ngươi thế nhưng dám can đảm vu tội tín ngưỡng của ta đối với thần, đây là vũ nhục lớn nhất với ta, đừng tưởng rằng ngươi là Kiếm Thánh chó má là giỏi, ta muốn cùng ngươi quyết đấu."
"Tốt, ta đang muốn giáo huấn ngươi. Còn sợ ngươi sao?" Mã Kỳ Nạp vừa muốn tiếp tục nói, đã bị Giáo Hoàng cắt đứt.
"Cùng ngồi xuống, còn ra thể thống gì." Giáo Hoàng cả giận nói. Mã Kỳ Nạp không biết, trong lòng Giáo Hoàng rõ ràng nhất ta có Đại Địa Chi Hùng, tám Mã Kỳ Nạp cũng không đủ làm miếng bánh thịt, cho nên hắn vội vàng ra mặt ngăn trở quyết đấu. Thật ra thì, trong lòng hắn cũng hận không chịu được, ta đây dám càn rỡ như thế ở Giáo Đình. Cái gì thân thích, tôn tử chính hệ của hắn liền có mười mấy đời. Cháu của mình hắn còn không nhớ hết, nào còn rảnh rỗi quan tâm đến đứa nhỏ dòng phụ như ta đây?
"Tất cả mọi người đều là người một nhà, không nên ầm ĩ. Ta nghĩ, Long tướng quân đã dựa vào chiến công không thể tranh cãi của hắn chứng minh thành kính bản thân đối với thần. Hắn nói cũng không sai, quân đội của hắn quả thật có khó khăn. Thế nhưng, lần Thánh Chiến này chỉ sợ không phải một ngày hay hai ngày là có thể đánh xong, rất có thể phải kéo dài mấy năm. Đến lúc đó, Long tướng quân chúng ta nói vậy đã khắc phục tất cả khó khăn, vì đạo nghĩa không hề chùn bước dấn thân vào Thánh Chiến phải không?" Giáo Hoàng mỉm cười hỏi.
"Dĩ nhiên, bệ hạ." Bần đạo mỉm cười đáp ứng. Hắc hắc, đến lúc đó, khó khăn bây giờ có thể khắc phục, nhưng khó khăn mới sẽ xuất hiện, nhất định sẽ...
Chuyện này định ra xong, bần đạo chú ý một chút phản ứng mấy người Thất công chúa, quả nhiên không ra ngoài dự đoán của ta. Bọn họ đồng loạt dùng ánh mắt trao đổi với nhau một tin tức, thuần một sắc thất vọng. Thế nhưng, Âu Dương Nhược Lan thật giống như trong thất vọng xen lẫn mấy phần sướng khoái, đó là hưng phấn gặp đối thủ, rồi Thất công chúa là thất vọng mang theo vài tia may mắn, không biết nàng cao hứng những thứ gì.
Sau đó, câu chuyện thuận bườm xuôi gió, Giáo Đình cuối cùng quyết định tổng cộng phái ra quân viễn chinh Thánh Chiến lên tới một trăm năm mươi vạn, trong đó quân đội Giáo Đình năm mươi vạn, Mã Kỳ Nạp đảm nhiệm tổng chỉ huy. Đại Hán xuất binh mười lăm vạn, Kham Mạt Tư đế quốc cùng Mỹ Cách Lam đế quốc ra mười hai vạn, Hoắc Phúc đế quốc và Ngõa Nạp vương quốc ra mười vạn người, danh sách còn lại những nước nhỏ khác cùng nhau phân chia hết.
Tổng chỉ huy liên quân các quốc gia, khi ta thối lui không nhận, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, cuối cùng lại bị Phi Yến Trảm Thiên Tà Tuyệt mới được bình chọn là Kiếm Thánh của Hoắc Phúc đế quốc giành được vào trong tay. Hiển nhiên, trong đó Âu Dương Nhược Lan nổi lên tác dụng mấu chốt, nếu không, lấy danh vọng cùng địa vị của lão Kiếm Thánh Mã Hách, bất luận thế nào cũng không thể thua bởi Thiên Tà Tuyệt.
Có ý tứ nhất chính là đại biểu Tạp Đặc quốc trên hội nghị còn hoài nghi thân phận quý tộc Đại Hán của Thạch Nguyên gia, cho rằng bọn họ có thể là gian tế Uy Quốc phái đến. Bị toàn trường mấy trăm người nhìn soi mói, vì biểu hiện trong sạch của mình, Thạch Nguyên Hùng Nhị nguyền rủa thề thốt, khóc đến chết đi sống lại, còn nguyện ý lấy gia tộc trên dưới mấy ngàn tánh mạng ra đảm bảo, hơn nữa ca ca hắn Thạch Nguyên Đại Hùng là giáo chủ một giáo khu ở Đại Hán quốc, mới miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.
Chuyện tình mất mặt như vậy, Thạch Nguyên Hùng Nhị mém tý nữa tức chết, ánh mắt hắn nhìn đại biểu Tạp Đặc sắp bắn ra tia máu. Bần đạo đảm bảo, đại biểu Tạp Đặc lúc trở về nước chắc chắn là thời điểm hắn mất mạng, lấy cá tính Thạch Nguyên Hùng Nhị, dám đi diệt cả nhà hắn lắm.
Hội nghị kế tiếp thảo luận một vài chuyện tình nhỏ nhặt, tỷ như lương thảo cùng hạm thuyền vận chuyển. Một trăm năm mươi vạn đại quân một lần vận chuyển tất cả là không thể, đường xá thật sự quá xa xôi, cho nên thao tác cụ thể phải cẩn thận thảo luận một kế hoạch tốt.
Thuận tiện nói một chút, toàn bộ đại lục nhân khẩu ước chừng mười tỷ, ba đại đế quốc có hơn một trăm triệu người, Đại Hán vốn có bảy tám trăm ngàn, hiện tại chiếm lĩnh mười ba hành tỉnh Tạp Đặc cũng gần tới một trăm triệu. Người Uy Khấu ước chừng ba bốn trăm ngàn, toàn dân giai binh mà nói thì thành mấy trăm vạn cũng không nói chơi, cho nên Giáo Đình xuất binh một trăm năm mươi vạn đại quân có thể đánh thắng bọn họ hay không còn chưa biết chừng? Mà có thắng thì trở về được bao nhiêu người đây?
Hội nghị mở ra chừng mấy ngày, vì gom góp quân phí, Giáo Đình bắt đầu hiệu triệu quyên tiền giáo dân, các quốc gia cũng bắt đầu quyên tiền quyên vật, dù sao bọn họ có thể tiện tay tìm dân chúng thu lên, tự nhiên hào phóng. Nhưng ta đây dù có coi tiền như rác cũng phải xài tiền của mình sao? Giáo Hoàng tự mình mở tiệc chiêu đãi, bần đạo cũng không thể lấy cớ từ chối chỉ biết nhịn đau lấy ra ba trăm vạn kim tệ dâng lên cho thần minh. Tiên sư ông bà vãi chúng nó, ba trăm vạn chỉ có thể đổi lại một khối huy hiệu mạ vàng, thật là quá keo kiệt.
Ài, coi như mua bình an vậy. Ai bảo ta bây giờ còn không có tư cách chính thức trở mặt với người ta chứ? Hừ. Sớm muộn gì có một ngày, ta phải khấu trừ toàn bộ kiếm trở lại. Thân là một trong "tam hại" tiện nghi của ta cũng không phải là dễ chiếm như vậy.
Giao tiền xong bần đạo rốt cục được giải phóng, không còn con ruồi phiền chán nào dây dưa ta nữa, ở lại vài ngày, ta liền lấy cớ trở về chỉnh huấn quân đội, để có thể sớm ngày tham gia Thánh Chiến, xin trở về lãnh địa. Giáo Hoàng cao hứng lập tức đáp ứng thỉnh cầu của ta, dù sao đã không còn chuyện của ta rồi, không bằng tha ta trở về cho tốt trời. Khà khà, bần đạo ngày đó liền mang theo người nhà chạy tuốt, Thánh Đô cái địa phương tàn bạo này, ta một ngày cũng không muốn ở lại.