Trương Tam Phong Dị Giới Du


Bần đạo sau khi về đến nhà, trước đi tìm ông nội, nhưng hắn không có ở đây, ta lại tới tìm Thất công chúa điện hạ. Ta lần này hành động nhìn rất nhanh, nhưng thật ra kéo dài từ buổi sáng đến xế chiều, cho nên nàng bây giờ hẳn là đã ngủ dậy. Đi vào tiểu viện của Thất công chúa. Hộ vệ nàng thấy ta không hề có ý tứ ngăn trở, nhiệt tình chào hỏi vài câu. Sau đó sảng khoái mời ta đi vào ngồi chờ, hiển nhiên Thất công chúa đã căn dặn tốt rồi, nhìn ánh mắt của bọn họ, ài, làm sao lại mập mờ như vậy chứ?

Bần đạo chờ ngoài sảnh trong chốc lát, Thất công chúa cuốn theo một trận gió thơm từ trong phòng đi ra. Lúc này, nàng mới vừa tỉnh ngủ trên mặt mang theo một tia mệt mỏi lười biếng, mặc dù đã rửa mặt nhưng không có hoàn toàn xóa đi ý vị thế kia. Trên người nàng đang mặc một bộ y phục bó sát người, lộ ra nét gọn gàng, không mất vẻ thanh nhã. Thất công chúa tuy nhỏ tuổi, nhưng bộ dáng trổ mã tuyệt đối đẹp đẽ vô cùng, dáng người tu hoa bế nguyệt, phong thái trầm ngư lạc nhạn, dùng một đôi mắt to sáng ngời đứng đó nhìn ta, trên mặt có vẻ cáu giận nhìn chằm chằm ta, thật sự là có một phen mùi vị khang khác.

"Công chúa ngủ ngon?" Bần đạo bị nàng nhìn mà lúng túng, chỉ biết chủ động chào hỏi trước.

"Không tốt!" Thất công chúa bất mãn nói: "Ngươi có phải xử lý xong xuôi mọi chuyện rồi? Tại sao không mang ta theo?"

"Hắc hắc, cũng xong xuôi hết rồi!" Bần đạo lúng túng cười khổ nói: "Diệt cả nhà người ta, không phải là chuyện gì tốt, tình cảnh máu tanh tàn khốc. Lại dễ dàng ngộ thương, ta nếu mang theo một tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi thật sự không thích hợp mà?"

"Ta xinh đẹp?" Thất công chúa sửng sốt, sau đó đôi mắt to giương ra, không hiểu được hỏi: "Làm sao cho tới bây giờ không có ai nói ta xinh đẹp vậy nhỉ?"

"Ha hả, thân phận ngươi là gì chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Thủ hạ ngươi cái đám kia kính sợ còn không kịp, kính nhi viễn chi còn sợ không đủ, ai dám trước mặt khen ngợi ngươi xinh đẹp đây?"

"Có ngươi đó!" Thất công chúa trong lòng dâng lên tia vui sướng ngồi xuống bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Nhìn trên người ngươi ngay cả mồ hôi cũng không chảy một giọt, Cái Thứ cũng rất tốt, trận này đánh dễ lắm hả?"

"Ừ. Đối thủ cũng không kém cỏi lắm!" Bần đạo cười khổ nói: "Đại lục 10 Đại Kiếm Thánh ngươi nói hắn mạnh hay yếu, hiện tại lại mất thêm một?" Chuyện này sẽ rất nhanh oanh chấn đại lục, dù sao Hắc Long hội của Thạch Nguyên gia coi như có chút danh tiếng, huống chi còn chết một Kiếm Thánh? Cho nên Thất công chúa sớm muộn gì cũng biết, rồi lại nói, ta không có ý định gạt nàng, cho nàng biết một chút thực lực và lá bài tẩy của ta, có thể kiên định lòng tin của nàng hơn.

"Ám Chi Kiếm Thánh - Thạch Nguyên Tiểu Khuyển?" Thất công chúa cả kinh, lập tức đoán ra. Đại Hán quốc tổng cộng có ba Kiếm Thánh, một người là phụ thân ta, một người là thuộc hạ ta, một là địch nhân của ta, nàng dĩ nhiên nghĩ thoáng qua là biết.

"Không sai, tính cả tổng bộ Hắc Long hội!" Bần đạo gật đầu, hời hợt nói.

"Trời đất ơi!" Thất công chúa giật mình ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nàng hơi hơi nghi ngờ nói với ta: "Nếu như không phải từ trong miệng ngươi nói ra, ta tuyệt đối sẽ không tin, lại có người trong một buổi sáng tiêu diệt toàn bộ bọn hắn!"

"Tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng biết Hắc Long hội?"

"Dĩ nhiên, ở trên Uy đảo ta có đặt nằm vùng không ít nhãn tuyến, bọn họ hồi báo lại, một tổ chức không biết tên cổ động thu nhận cao thủ lưu lạc khắp nơi rồi phát triển trên đại lục, tổ chức này có tiền có người, thế lực cũng không nhỏ. Cho nên qua thời gian không ngắn đã tụ tập được nhiều ít cao thủ. Cho nên ta lập tức cảnh giác, phái người tìm kiếm cẩn thận, mới phát hiện là Thạch Nguyên gia đang làm trò quỷ." Thất công chúa nói tới đây lại có ý ngượng ngùng, đỏ mặt nhìn ta mấy lần?

"Ha hả, ta hiểu!" Bần đạo cười nói: "Khi đó ngươi không biết ta và Giáo Đình bên trong bên đục, cộng thêm hiện tại nhìn thấy Thạch Nguyên gia nguyện ý tìm ta gây sự, dẫn phát một cuộc nội chiến trong Đại Hán, cho nên ngươi mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ý để cho bọn họ từ biên giới Ngõa Nạp thông qua, đúng không?"

"Cũng biết không thể gạt được ngươi tên tiểu quỷ này mà, khi đó, ta không phải bị ngươi ép đến nổi không có biện pháp sao?" Thất công chúa cười nói: "Ngươi trước kia giúp đỡ Tạp Tây Á tính toán ta một lần, thế này xem như chúng ta huề nhau!"

"Được rồi, đều thì đều rồi!" Đối với bần đạo thì rất là bình thường. Ta giúp Tạp Tây Á đối phó Ngõa Nạp tạo thành tổn thất không thể lường được, Thất công chúa lại dung túng Thạch Nguyên gia, cơ hồ chưa tạo thành tổn thất gì cho ta, tính lên là ta chiếm tiện nghi, nghĩ tới đây, bần đạo bắt đầu nói đến chính sự, hỏi: "Ngươi có sủng vật không?"

"Không có!" Thất công chúa lắc đầu hâm mộ nói: "Ta và ngươi không giống nhau. Ngõa Nạp chúng ta nghèo đến nổi ngay cả sắp không có cơm ăn rồi, ta làm sao còn có tiền nhàn rỗi đi mua sủng vật ?"

"Ha hả, hiện tại có một đầu Tiềm Địa Tri Chu, ma thú cấp tám, chính là hàng của Thạch Nguyên Tiểu Khuyển, ngươi từng thấy qua rồi, nó bị ta đánh ngất xỉu, ngươi có muốn hay không?" Bần đạo cười hỏi.

"Ai da, thật vất vả đụng tới một cơ hội, tại sao là Tri Chu chứ? Thật đáng ghét!" Thất công chúa vừa nghe, tức giận dậm chân, nói: "Ta ghét nhất mấy con nhện đó, người ta vừa nhìn thấy liền nổi da gà khắp người."

"Vậy không có biện pháp rồi!" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Sau này, ta nhất định chuẩn bị cho ngươi một con tốt hơn."

"Ừ. Ta biết ngươi bản lãnh lớn, ta có thể nhớ được là tốt, nhưng ngươi phải làm nhanh lên một chút nha!" Thất công chúa biết điều gật đầu đáp ứng.

"Ta đây phải tìm người khác đi nhận nó, nếu không một hồi nó tỉnh lại thì phiền toái!" Bần đạo vừa nói liền đứng lên.

"Ta cùng đi với ngươi, ổn? Lần này cũng không được sao?" Thất công chúa nắm chặc tay ta nói: "Lần này ngươi nói cái gì ta cũng không buông ra."

"Hắc hắc!" Bần đạo cười một tiếng nói: "Lần này không có chuyện gì, đi thôi!"

"Tốt!" Thất công chúa cao hứng nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó ban cho ta một nụ cười ngọt ngào. Nhất thời giống như trăm hoa đua nở, nàng lúc này bớt một chút anh khí nơi sa trường. Thêm một phần rực rỡ ngây thơ.

Chúng ta sóng vai cùng đi, đến phía ngoài phòng lão Mã, thật ra, vốn chúng ta chỉ cần phái người gọi hắn một tiếng là được, cũng không biết tại sao, chúng ta lại quên mất. Không không đi dạo một vòng quanh phủ Nguyên Soái, cho đến khi đụng phải Ái Liên Na mới tỉnh ngộ. Ái Liên Na sau khi trở về đã bị ta đuổi đi tìm hai vị công chúa. Cho đến hiện tại mới quay về. Ba người chúng ta lại nói đùa mấy câu, hồi lâu mới thấy được lão Mã.

Lão Mã vốn theo ta đã lâu, sau này bên cạnh ta cao thủ xuất hiện lớp lớp, lộ ra vẻ thực lực không đủ, ta suy nghĩ đến người nhà lão Mã đều ở đây, ta lại thấy có chút thiệt thòi cho hắn. Vốn hắn chỉ là đánh xe qua ngày, nhưng hiện tại ông nội ngày ngày cỡi ngựa, đã không cần phu xe rồi. Lão Mã chỉ có thể đảm nhiệm chức giáo đầu trong nhà, chịu trách nhiệm huấn luyện vũ kỹ cho hộ vệ trong phủ.

Chúng ta tới giáo trường trong phủ Nguyên soái gặp hắn, nhìn thấy mấy người chúng ta đến, hắn vội vàng chạy tới, thi lễ với ta rồi hỏi: "Thiếu gia, ngài tìm ta?"

"Ừ, ngài bây giờ còn không có sủng vật phải không?" Bần đạo khách khí hỏi, lão Mã là lão nhân trong nhà, vẫn hầu hạ ông nội từ xưa giờ, dù là phụ thân, mẫu thân thấy rất khách khí, ta dĩ nhiên cũng nên tôn trọng một chút. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

"Không có!" Lão Mã cười khổ nói: "Thiếu gia nói đùa, ta là một hạ nhân làm sao xứng có sủng vật đây?"

"Ngài không phải là hạ nhân, trong nhà chúng ta ai dám nói ngài thế chứ? Ta cũng phải gọi một tiếng Mã gia gia đó nha?" Bần đạo cười nói.

"Thiếu gia đùa giết ta rồi, ta không dám!" Lão Mã vội vàng từ chối, thế nhưng, trong ánh mắt hắn tràn đầy cảm động lại lừa không được người.

"Đi theo ta!" Bần đạo cười nói: "Ta chuẩn bị cho ngài một phần lễ vật!"

"Ah, ta?" Lão Mã sửng sốt nói: "Thiếu gia mỗi lần trở lại không phải đều có lễ vật cho ta sao? Lần này lại cho aa..a?"

"Cái này là đặc thù, được rồi, tranh thủ thời gian, chậm chút sẽ mất phần!" Bần đạo thúc giục.

"Tốt, ta gọi thêm mấy người bảo vệ thiếu gia!" Lão Mã nói xong xoay người định đi.

"Đừng gọi người khác, mấy người chúng ta đủ rồi!" Bần đạo liền ngăn cản.

Ta bố trí Cửu Chuyển Thiên Lôi trận có thể ngăn cản người khác tới gần, cho nên Thạch Nguyên gia hiện tại mặc dù có người phát hiện không đúng, nhưng hẳn không có ai đến nơi điều tra cụ thể được. Mặc dù Hắc Long hội bị tiêu diệt sớm muộn gì cũng lộ ra, nhưng bây giờ giữ vững tính thần bí chút mới tốt. Cho nên ta định dùng cửa không gian đi, trước đó Cái Thứ đã chuẩn bị tọa tiêu tốt rồi. Thế nhưng, truyền tống khoảng cách vài chục dặm đường, đối với Cái Thứ mà nói thật sự quá dễ dàng.

"Dạ!" Lão Mã đáp ứng một tiếng theo chúng ta đi.

Bốn người chúng ta tới một địa phương yên lặng trong phủ, bảo Cái Thứ mở ra cánh cửa không gian, sau đó đi thẳng tới tổng bộ Hắc Long hội. Nhìn thấy đất đai khô cằn, ba người bọn hắn đều sợ ngây người.

"Trời ơi, nơi này là địa ngục sao?" Ái Liên Na giật mình nói.

"Không giống, ta nhìn hơi quen mắt ?" Lão Mã giật mình nói, sau đó hắn dõi mắt nhìn cảnh sắc xa xa, bởi vì nơi này địa thế cao cho nên hắn thấy rất xa, lão Mã dù sao cũng ở vương đô cả đời người rồi, hắn khi còn trẻ đi theo ông nội dạo khắp vương đô đâu sót chỗ nào chứ, cho nên hắn rất nhanh đã nhận ra nơi này, lập tức kinh ngạc nói: "Nơi này, nơi này vốn là tổng bộ Hắc Long hội mà? Làm sao thành ra thế này đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui