Năm ngày sau đó, trong đại điện đã rỗng tuếch rồi, bất luận là người hay tài bảo đều bị hốt đi sạch sẽ, trên vách tường ngay giữa đại điện mới xuất hiện thêm một cái cửa động, bần đạo và Vong Ưu đang đứng trước cửa động cúi đầu trầm tư, vẻ mặt ngưng trọng, ai cũng không nói gì
Nhân Ngư nhất tộc nơi này đã chính thức bị Âu Dương Nhược Lan hợp nhất rồi, bởi vì Nhược Lan miễn cho bọn hắn hình phạt đi làm nô lệ, cho nên bọn họ được điều đi làm hộ vệ cho Nhược Lan để trừ dần món nợ khổng lồ này. Làm hộ vệ chung quy so với làm nô lệ thì tốt hơn nhiều lắm, ít nhất còn là một người tự do, cho nên ưu đãi này khiến cho trên dưới nhân ngư tộc vô cùng cảm kích Âu Dương Nhược Lan. Hơn nữa Nhược Lan lại không ngừng lung lạc, nhóm người cá này rất nhanh trở thành tâm phúc đáng tin của nàng, kính trọng nàng gần bằng Hải Thần rồi.
Có như vậy một đám cao thủ mạnh mẽ làm thành một tổ hộ vệ, địa vị Âu Dương Nhược Lan ở trong tập đoàn của ta đây tự nhiên là nước theo thuyền lên, mới đi theo ta mấy ngày đã có thu hoạch lớn như vậy, nàng làm cho bọn ta cười muốn toét cả miệng. Cũng may nàng rất thông minh, biết được lúc nào nên thu liễm, không có vì thế mà trở thành cuồng vọng, ngược lại nàng càng thêm kính trọng với Ái Liên Na và Mân Nhi. Nàng mang tất cả vui sướng chôn dấu vào trong đáy lòng.
Thế nhưng, hiện tại Âu Dương Nhược Lan cũng không có thời gian cao hứng, nàng đang bề bộn giúp Mân Nhi chỉ huy hạm đội chuẩn bị rút lui. Cả hạm đội được hai nàng chỉ huy tốc độ chạy đi y như liều mạng lao về đại lục, trải qua năm ngày đi không ngừng nghỉ, vị trí hạm đội đã cách hòn đảo này có gần nghìn dặm. :
Lúc này, trên đảo chỉ còn hai người ta và Vong Ưu mà thôi. Chúng ta sở dĩ vội vàng rút lui như vậy, nguyên nhân chỉ có một, bần đạo và Vong Ưu đồng thời phát hiện bên trong đại điện có một cái phong ấn từ thời kỳ thượng cổ. Đạo phong ấn này chính là sơn động đang ở trước mắt chúng ta.
Căn cứ ta và Vong Ưu cẩn thận đánh giá, chúng ta nhất trí nhận thức hòn đảo này thật ra là dùng để phong ấn lực lượng cường đại nào khác. Từ thủ pháp phong ấn mà nhìn, chúng ta có thể nhận định là từ chính tay đám người chim làm. Từ cường độ phong ấn để xem xét thì tuyệt đối là siêu cấp phong ấn, người xuất thủ hẳn là Thiên Sứ mười hai cánh cấp chủ thần. Hơn nữa ít nhất phải có ba người đồng thời kết hợp mới làm nổi.
Cho ra kết luận như vậy, cho dù là tinh thần mạnh mẽ như bần đạo và Vong Ưu cũng không khỏi hoài nghi là hình như chúng ta sai lầm rồi mới đúng, bởi vì chúng ta thật sự khó mà tưởng tượng rốt cuộc là cái thứ gì lại cần đến ba tên biến thái như Jesus liên thủ phong ấn?
Bần đạo và Vong Ưu đều bị kết luận này làm cho khiếp sợ vô cùng, tự nhiên sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với người bị phong ấn ở bên trong, chúng ta cực kỳ mong đợi muốn biết người bên trong rốt cuộc là ai? Trên thực tế, chúng ta muốn lấy được đáp án cũng không có khó khăn, chỉ cần đi vào xem một cái là được rồi.
Mặc dù hiện tại chúng ta còn không có thực lực phá vỡ phong ấn do ba vị cường giả ngang cấp Jesus liên thủ bố trí, nhưng mà bằng vào trí tuệ của Vong Ưu và hiểu biết đối với ma pháp Tây Phương, từ trên đạo phong ấn tìm ra một khe hở nho nhỏ vẫn không có khó khăn gì lắm. Bần đạo cũng có tự tin có thể bằng vào đạo pháp thần kỳ và một thân đầy pháp bảo từ khe hở đó chui vào. Hắc hắc, người chim có thể ngăn cản chúng ta cướp ngục, cũng không thể phòng ngừa chúng ta thăm tù nha.
Chẳng qua làm như vậy hậu quả chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ. Ai biết người ở bên trong là một tên tính tình thối đến cỡ nào chứ? Nếu hắn là dã thú thấy đâu thịt đó, hoặc là một tên mạnh mẽ khủng bố bị nhốt vài ngàn năm biến thành kẻ điên thì sao đây? Ta đây đi vào không phải đưa đồ ăn cho hắn sao? Chỉ bằng vào mình hắn có thể kinh động ba vị Jesus liên thủ đối phó, ta dù đang ở thời kỳ thực lực toàn thịnh cũng không nhất định là đối thủ, càng đừng nói đến hiện tại một thân "bèo bọt" thế này.
Nhưng mà nói đi thì nói lại, một cường giả có thực lực đạt tới cấp bậc Thiên Sứ mười hai cánh. Dường như dù là dã thú cũng phải có trí tuệ rồi, về phần nói bị nhốt hóa điên thì trình độ cỡ đó cũng thế gian hiếm thấy. Nói thế nào đi nữa vẫn còn nhiều điều không biết. Lấy thực lực của người bên trong rất có thể là một cường giả vượt qua thần minh, hơn nữa còn có trí tuệ siêu cấp, ít nhất cũng có thể phân rõ thị phi mới đúng.
Đừng quên, địch nhân của địch nhân sẽ trở thành bằng hữu nha? Nếu như ta có thể liên lạc với người bên trong nói không chừng sẽ có thể nhận được vài chỗ tốt, lấy thực lực hiện tại của ta mà nói, người ta tùy tiện cho chút gì cũng có thể khiến cho ta được lợi không ít. Cho dù không có thứ gì để cho thì ta cũng có thể từ kiến thức của hắn biết thêm được nhiều tin tức về người chim chứ?
Những thứ khác không nói, chỉ cần hắn có thể nói cho ta biết tại sao lại có tới ba Jesus xuất hiện. Ta cũng không cần để cho Athena đi làm nằm vùng rồi? Cho nên sự hấp dẫn này đối với ta thật sự quá lớn. Bần đạo hiện tại mới biết được tại sao lòng hiếu kỳ có thể hại chết người, bởi vì ta đã quyết định cho dù phải mạo hiểm tánh mạng cũng phải đi vào xem vị cường giả bị nhốt này.
Điều này hiển nhiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm, ai cũng không thể nói trước hậu quả là gì, rất có thể có dẫn tới núi lửa trên đảo bộc phát, hơn nữa cũng không loại bỏ sẽ phát sinh động đất sóng thần ... tai hoạ lớn thì rất nhiều, bản thân ta thì không sao, chỉ sợ hạm đội cực khổ gầy dựng đang ở trên biển kia lại tiêu hao không đáng, cho nên ta tận lực để cho bọn họ đi xa một chút.
Bọn hắn bây giờ đã ở ngoài ngàn dặm, coi như nơi này có dẫn phát sóng thần, ở trên hạm đội có Mân Nhi, Đại hải quái, Thiên Sứ sáu cánh...vân...vân một đám siêu cấp cường giả lực tồn tại thế kia tuyệt đối có thể bảo vệ tốt chiến hạm không bị tổn thất. Như vậy ta mới có thể yên tâm đi vào "thăm tù".
"Ta đã tạm thời suy tính ra, ngươi nhìn, chỗ này chỗ này, còn có nơi này, đều là sơ hở trong phong ấn. Đạo phong ấn này đã quá cổ xưa, trải qua hơn vạn năm diễn biến, thủ pháp khắc phía trên sớm đã quá hạn, cho nên ta mới có khả năng lộ ra một vài sơ hở thế này, thế nhưng ta cũng chỉ có thể tìm ra nó mà thôi, dù sao cũng là do lực lượng ba tên Jesus liên thủ thi triển phong ấn, ta coi như biết được nhược điểm cũng không có bản lãnh phá giải, phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi." Vong Ưu trải qua năm ngày đêm trầm tư suy nghĩ, rốt cục tìm ra chỗ sơ hở của phong ấn, bắt đầu tỉ mỉ giải thích cho ta nghe.
"Hắc hắc." Bần đạo cười nói: "Phong ấn ma pháp Tây Phương và cấm chế đạo pháp Đông Phương hoàn toàn không giống nhau, rất nhiều người phương Tây cho là không có cách nào đột phá, chúng ta lại rất dễ dàng đi qua đi lại. Đặc biệt là phong ấn do ba tên người chim biến thái này thi triển hiển nhiên không có sự đề phòng cần thiết đối với đạo thuật Đông Phương, mặc dù ta cũng không có bản lãnh phá vỡ nó, nhưng mà bản lãnh tự do ra vào vẫn phải có."
"Chàng phải cẩn thận, không ai biết được người bên trong là loại gì nữa, ai, nếu không phải ta không vào được, ta cũng muốn đi vào với chàng." Vong Ưu bất đắc dĩ nói.
"Nàng ở bên ngoài đợi đi." Bần đạo cười an ủi: "Vạn nhất ta bị công kích. Nói không chừng có thể dùng Tâm Tâm Tương Án chạy ra đó?"
"Ha hả, chỉ mong là thế." Vong Ưu ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Ta chờ chàng mười ngày, nếu như chàng còn không ra, ta sẽ đi vào." Thật ra thì chúng ta cũng biết Tâm Tâm Tương Ấn không phải là vạn năng, phong ấn này cường đại như thế, làm sao có thể để cho chúng ta dễ dàng ra vào? Chúng ta cũng chỉ là an ủi lẫn nhau mà thôi.
"Mười ngày quá ít, ít nhất phải một năm." Bần đạo biết khuyên giải không được nàng, chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian.
"Một tháng, nhiều hơn nữa ta sẽ phát điên." Vong Ưu vừa nói vừa nhào vàp trong ngực ta, hung hăng hôn ta một phát. Hồi lâu sau, nàng hóa làm một đạo kim quang biến mất, nàng đây là dùng chủ thần Truyền Tống Thuật trở lại bên người thần thị (thị vệ của thần), trong không gian chỉ để lại một câu nói sau cùng: "Nhớ kỹ chàng chỉ có một tháng. Ta chờ."
"Ai." Bần đạo thở dài một hơi, lát sau dồn tinh lực vào trong phong ấn trước mắt. Chậm rãi cất bước đi vào trong sơn động. Trong sơn động có một cánh cửa không gian to lớn, không ngừng lập lòe đủ loại màu sắc, mỗi một màu sắc đại biểu cho một loại năng lượng cường đại quỷ dị. Đây chính là lối thông duy nhất vào trong đạo phong ấn.
Nếu nói là phong ấn của thần, thật ra cũng chỉ là chủ thần lợi dụng lực lượng cường đại chí cực mạnh mẽ phong bế một không gian độc lập mà thôi. Trình độ bền chắc của không gian đó có quan hệ trực tiếp đến lực lượng của chủ thần, giống không gian trước mắt ta là do ba tên Jesus chế tạo, muốn phá vỡ nó là tuyệt đối không thể, dù cho là sư phụ ta cũng chưa chắc có thể làm nổi.
Nhưng mà không gian này không phải hoàn toàn phong kín, bởi vì không gian độc lập là muốn nhốt người, cho nên luôn chừa ra một lối thông để còn đưa người ra vào, mà lối thông duy nhất đó chính là cánh cửa không gian trước mắt ta. Chủ thần vì không muốn người ở bên trong chạy ra ngoài, đồng thời cũng không để cho người bên ngoài đi vào, cho nên đã gia trì rất nhiều cấm chế ở trên cánh cửa không gian, nói thật ra cái thứ gọi là phong ấn chỉ là cấm chế bằng lực lượng cường đại mà thôi, cho dù là Thiên Sứ sáu cánh chỉ cần đụng tới cửa không gian này sẽ bị đánh chết ngay lập tức.
Bần đạo hiện tại muốn làm chính là lợi dụng khe hở xuất hiện dụng trên đạo phong ấn. Dùng đạo thuật thần kỳ từ chỗ đó chui vào, dựa theo sơ hở Athena chỉ điểm cho ta, bần đạo cẩn thận suy luận tính toán chi tiết, rốt cục bắt được một cơ hội, phát động Ngũ Hành độn thuật thần kỳ thân hình chợt lóe tiến vào không gian phong bế kia.
Sau một khắc, bần đạo hiện ra trong một không gian kỳ lạ, bần đạo phát giác ra mình đang lơ lửng ở giữa không trung, trước mặt ta đang có một đoàn lửa màu vàng cháy hừng hực, trên dưới không có gì nữa cả, không ánh sáng, không có tường, không có gì hết, khiến cho không gian này thoạt nhìn không biết rộng lớn bao nhiêu nữa.
Bần đạo tùy ý nhìn lướt qua bốn phía trống trải, rồi tập trung lực chú ý vào một vật còn sống duy nhất ở trước mắt, ngọn lửa màu vàng kia. Ngọn lửa cách ta có hơn trăm thước, trung tâm ngọn lửa là một hình cầu màu vàng đường kính chừng mười thước, sáng rực tựa như mặt trời. Ngọn lửa này có nhiệt độ tương đối cao, cho dù ta ở cách nó xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được luồng năng lượng khổng lồ có thể hủy thiên diệt địa.
Người này thực lực tuyệt đối ở trên Jesus, ta tin tưởng nếu như không phải hắn cố ý thu liễm năng lượng của mình, hiện tại bản thân ta đây tuyệt đối ngay cả tro cũng bị đốt không còn. Mặc dù như thế, ta vẫn bị thiêu nóng đến chịu không nổi, chỉ đành phải phóng Hỗn Thiên Lăng ra che quanh thân, nhờ nó ngăn cách nhiệt lượng của ngọn lửa kia, lúc này ta mới dễ chịu một chút.
"Hoan nghênh ngươi, tiểu tử thú vị, ngươi là khách nhân đầu tiên mà mười vạn năm qua ta mới gặp, nhìn thấy ngươi ta quả thực cao hứng." Ngọn lửa kia đột nhiên phát ra một đạo tinh thần lực trao đổi với ta.
Mặc dù hắn rõ ràng không có ác ý, nhưng mà bần đạo vẫn bị kích thích không nhỏ. Tên này có tinh thần lực mạnh mẽ đến biến thái, quả thực đã có thể ngưng kết thành thực thể. Mặc dù hắn đã tận lực thu liễm, nhưng vẫn chấn cho ta choáng váng đầu óc quay cuồng, thật lâu sau mới từ từ thanh tỉnh, xém chút nữa ta đã bị hắn chấn cho bất tỉnh, đây là nhờ Hỗn Thiên Thiên giúp ta ngăn cản một chút rồi đó, nếu không thì ta đã trực tiếp tiêu tùng rồi.
Trong lòng bần đạo không khỏi hoảng sợ, thực lực của người này làm sao biến thái như vậy chứ? Ta là Đại La Kim Tiên đã thành công ngưng kết thành Nguyên Thần mà? Mặc dù thực lực bây giờ bị hao tổn nghiêm trọng, thế nhưng tinh thần lực tổn thất không lớn, không to lớn như biển thì cũng dạt dào sông lớn. Thế mà so sánh với hắn lại giống như dòng suối nhỏ đổ ra sông lớn, hoặc là sông lớn chảy ra biển rộng vậy, thua kém thật sự quá xa mà! Ông trời ơi, bần đạo lần đầu tiên có cảm giác tự ti nảy sinh trong lòng.
"Thật xin lỗi, hắc hắc, ta quá kích động rồi." Hỏa diễm màu vàng lần này dùng tinh thần lực nhỏ đi rất nhiều, mặc dù vẫn làm ta khó chịu, nhưng mà đã đỡ hơn nhiều rồi, bần đạo tạm thời chịu đựng được.
"Không sao, ài, thật sự là ta nên tự trách mình quá yếu thôi." Bần đạo cười khổ nói.
"Ha hả. Không nên nói như vậy, ngươi còn trẻ, còn nhỏ, khi ta tuổi bằng ngươi có thể kém ngươi xa lắm." Hỏa diễm vàng kim cười cười an ủi.
"Nhỏ?" Bần đạo cười khổ nói: "Thân thể này ta mới vừa chuyển sinh có mười mấy năm, nhưng mà ta đã sống qua một đời đó. Đã tu luyện thành Nguyên Thần mấy trăm năm rồi. Đây còn nói nhỏ sao?"
"Ha ha. Mấy trăm năm?" Hỏa diễm kia run rẩy cười to nói: "Mấy trăm năm thì tính là gì chứ? Thân thể của ta là tổ tiên của lửa, trải qua diễn biến trăm triệu năm thời gian lâu dài mới từ từ có ý thức tự chủ, lại trải qua thời gian trăm vạn năm cố gắng tu hành lớn mạnh mới có thực lực như bây giờ. Ta đoán chừng đã ở trong lồng giam này mười vạn năm rồi, ngươi và ta so sánh với nhau, mấy trăm năm kia tính là gì hả?"
"Hử?" Bần đạo triệt để hết chỗ nói rồi. Trong lòng sớm đã sóng gió dâng trào mãnh liệt, tuổi tác lão gia hỏa này cũng quá biến thái nhỉ? Hắn làm sao mà có thể sống dai như vậy chứ?
"Ha hả, không tin?" Hỏa diễm màu vàng kia cười hỏi.
"Không dám." Bần đạo vội vàng nói: "Vãn bối dĩ nhiên tin tưởng, lấy trình độ thực lực của ngài mà nói cũng không thể nào chỉ trong mấy vạn năm là có thể luyện thành, hơn nữa ngài hoàn toàn không cần thiết gạt ta làm gì. Chẳng qua vãn bối chưa từng thấy qua người nào lớn tuổi như vậy, trong lúc nhất thời bị dọa cho giật mình mà thôi. Vãn bối họ Trương, tên Tam Phong, tự là Quân Bảo. Xin hỏi, tiền bối ngài nên xưng hô như thế nào ?" Vừa nói ta liền lấy thân phận vãn bối thi lễ với hắn.
"Ha hả, nhìn không ra ngươi còn rất có lễ phép, ta không thích gọi là tiền bối hậu bối gì cả, ta là thuỷ tổ của Hỏa Nguyên Giới. Ngươi gọi ta là Hỏa Tổ là được." Hỏa diễm màu vàng kia cười nói.
"Thuỷ tổ Hỏa Nguyên Giới?" Trong lòng bần đạo lại bị dọa kinh hãi lần nữa.
"Không sai, chuyện xưa của ta rất dài dòng, trước hết nghe nghe ngươi nói đã." Hỏa Tổ cười nói: "Ngươi nếu biết cái phong ấn này là do Quang Minh Thần làm ra. Còn biết có thể sẽ phát sinh nguy hiểm, cho nên để cho thủ hạ rời đảo trước. Tại sao ngươi còn phải mạo hiểm đi vào trong này xem xét chứ?"
"Ừ? Ngài biết chuyện phát sinh ở bên ngoài?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Đúng thế, tinh thần lực của ta quá mạnh mẽ, có thể miễn cưỡng xuyên thấu qua phong ấn quan sát được biến hóa bên ngoài. Thế nhưng phạm vi ta quan sát cũng không lớn, chỉ có thể quanh quẩn ở trên đảo nhỏ này mà thôi." Hỏa Tổ cười nói: "Một mình ở chỗ này lâu dài thật sự quá buồn bực, ta chỉ tìm cho mình một vài trò chơi giải trí, tỷ như từ từ cải tạo thân thể cho ma thú trên đảo, nhìn bọn nó đi săn mồi, sinh tồn, sinh con đẻ cái, gần đây lại tới thêm một nhóm người cá, ha hả, bọn họ thật sự quá ý tứ rồi. Nếu không có bọn họ giải sầu, kiếp sống bị nhốt mười vạn năm đã sớm làm cho ta điên mất thôi."
"Thì ra là như vậy." Bần đạo bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta còn kỳ quái tại sao tất cả ma thú trên hải đảo đều thuần sắc Hỏa Hệ nữa chứ? Thì ra là kết quả do ngài cải tạo."
"Ha hả, không nghĩ tới vẫn bị ngươi nhìn ra." Hỏa Tổ cười to sảng khoái nói: "Ngươi hiện tại có thể giảng thuật một chút chuyện xưa cho ta nghe không? Ta ở chỗ này một mình tịch mịch thời gian quá dài, đang cần người kể chuyện khẩn cấp đây."
"Dĩ nhiên có thể." Bần đạo ngay sau đó cười nói: "Chuyện xưa của vãn bối cũng không ngắn, coi như có gập ghềnh có lâm ly bi đất, đành tuân mệnh kể cho tiền bối nghe một chút vậy."
"Cẩn thận mà nói, ta thích tỉ mỉ rõ ràng, nói mau nói mau." Hỏa Tổ vội vàng nói.
"Được, chuyện xưa kể từ khi ta còn bé bắt đầu nói..." Bần đạo ngay sau đó bắt đầu giảng thuật bình sinh của ta cho Hỏa Tổ nghe, từ Thiếu Lâm tự nói đến núi Võ Đang, lại từ núi Võ Đang nói đến Tiên Giới, sau đó là Athena, Tam Hại cùng với dẫn phát trận Chư Thần Hoàng Hôn Đại Chiến kia, lại tiếp tục giảng thuật từ sau khi trọng sinh cho đến hiện tại.
"Đặc sắc, thật đặc sắc." Hỏa Tổ sau khi nghe xong vui vẻ cười nói: "Thật lâu không có nghe chuyện xưa sảng khoái như vậy, thật là quá mức vui vẻ. Nói như vậy, ngươi và ta đều là bị những tên người chim chết tiệt kia hãm hại."
"Nhìn thủ pháp và cường độ phong ấn tiền bối, tựa hồ là kết quả do ba vị Thiên Sứ mười hai cánh liên thủ thi triển, không biết tiền bối như thế nào trêu chọc đến bọn họ? Khiến cho bọn họ hạ độc thủ như thế với ngài vậy?" Bần đạo không hiểu được hỏi.
Ài. Một lời khó nói hết mà." Hỏa Tổ bất đắc dĩ nói: "Ta ra đời là một ngọn lửa tinh khiết ở Hỏa Nguyên Giới, khi ta sinh ra ý thức mới coi như có tánh mạng chân chính. Tuy nhiên nơi đó chỉ có một mình ta, ta cô độc vô cùng, sau đó ta phát hiện có một vài ngọn lửa có thể tạo thành hình thể độc lập, chẳng qua còn chưa có tạo thành ý thức và linh hồn, ta đã giúp bọn chúng tiến hành tiến hóa, do đó nhanh chóng hình thành sinh mệnh, cứ như vậy ta trộn lẫn một đống hỏa diễm lại với nhau."
"Theo thời gian chuyển dời, Hỏa Nguyên Giới xuất hiện hình thể độc lập càng ngày càng nhiều, ngoại hình bọn chúng không hề giống nhau, có vài loại giống người, có giống loài như Phượng Hoàng, có giống như rồng… vân… vân, tóm lại là trăm ngàn vạn chủng loài, cuối cùng tạo thành một Hỏa Nguyên Giới riêng biệt. Bởi vì bọn chúng sinh ra muộn hơn ra rất nhiều, hơn nữa đa số lấy ý thức của ta mà sinh, cho nên bọn chúng tôn ta lên làm Hỏa Tổ, quản lý cả Hỏa Nguyên Giới."
"Bởi vì chúng ta chỉ cần bổ sung năng lượng Hỏa Hệ trong không gian là có thể duy trì sinh tồn, ngoại trừ nó ra thì không có bất kỳ nhu cầu nào khác, chúng ta không cần thức ăn, không cần trang bị vũ khí, cũng không cần bôn ba khắp nơi kiếm sống. Cho nên chúng ta ở Hỏa Nguyên Giới, tất cả mọi người đều rất hạnh phúc, chúng ta không có chiến tranh, chỉ có sung sướng sinh sống." Hỏa Tổ nói đến đây giọng nói tràn đầy vẻ tự hào.
"Nhưng mà sau đó mọi chuyện bắt đầu thay đổi, bởi vì Hỏa Nguyên Giới chúng ta cách đại lục này không xa xôi gì lắm, cho nên có vài sinh vật hỏa diễm cường hãn có thể đột phá hàng rào không gian đi tới thế giới này. Đối với nhân loại trên đại lục này mà nói, những sinh vật hỏa diễm kia không thể nghi ngờ là cực kỳ cường đại. Biết được điểm này nhân loại giảo hoạt bắt đầu hoa ngôn xảo ngữ đầu độc các hài tử của ta, lừa gạt bọn họ ký kết khế ước để cho bọn chúng gia nhập vào trong chiến đấu của nhân loại." Hỏa Tổ bất đắc dĩ nói: "Cho nên, phiền phức của ta dần tới."