"Ngày sau gặp lại!" Chúng ta sửa sang lại quần áo, trực tiếp truyền tống về bên cạnh chúng nữ. Đi tới chỗ Lệ Nhược Nhã, sau khi nàng thu thập nữ ma quỷ đã sớm tự mình truyền tống trở về, nàng thân là Thiên Sứ sáu cánh đủ sức để xác định địa điểm truyền tống trên khắp đại lục, so với chúng ta còn nhanh hơn. Từ khi nàng xuất hiện, chúng nữ cũng biết chúng ta sắp về rồi, cho nên đều ở bên trong đại sảnh thiết giáp chiến hạm chờ đợi chúng ta.
Sau khi trở về, nghênh đón chúng ta là một trận tràng diện cực kỳ náo nhiệt, mọi người nghe chúng ta nói qua cặn kẽ tình huống đều đồng loạt hô lớn chúc mừng. Bàn tán một hồi lâu sau, việc kế tiếp chính là phân phối chiến lợi phẩm. Bát Trì Kính bị Athena cầm đi, còn Sương Chi Ai Thương và Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc lại bị chúng ta cầm trên tay. Phân phối mấy món này ra sao cũng là một vấn đề.
Sương Chi Ai Thương còn dễ nói, bởi vì nó thật sự bá đạo, sát khí đặc biệt nặng, là thứ hại người hại mình. Hơn nữa, còn bị hư hao mẻ vài mảng cho nên không người nào nguyện ý lấy nó. Thậm chí thiếu chút nữa đã bị Mân Nhi mang cho bảo bối yêu dấu của nàng kim loại nặng Sử Lai Mỗ hấp thu rồi, nếu không phải bần đạo thật sự thương tiếc danh hiệu của nó, không chừng nó thật sự bị biến thành năng lượng cho kẻ khác rồi.
Nhắc tới cũng kỳ quái, thanh kiếm này sau khi mẻ tùm lum không chỉ không ảnh hưởng đến sát khí thê lương của nó, ngược lại càng tăng lên một loại mỹ cảm không trọn vẹn, làm cho người ta có cảm giác tang thương. Lộ vẻ cô tịch và bất hủ, đặc biệt đẹp. Khi ta cứu nó thoát nạn, thanh kiếm này vô cớ truyền ra một thanh âm trong trẻo, dọa cho mọi người nhảy dựng lên.
Còn phần bần đạo cũng cảm giác được, thanh kiếm này tựa như đã hình thành thiên nhiên kiếm hồn, hơn nữa đã nhận thức ta, trong nháy mắt nó rung lên phảng phất như giữa nó và ta vô tình thành lập một loại tình cảm huyết mạch tương liên. Bần đạo không khỏi kỳ quái trong lòng, chẳng lẽ một thanh kiếm chỉ tồn tại thuần túy để giết chóc cũng có tình cảm sao?
Thế nhưng, bần đạo vẫn cực kỳ hưng phấn, dường như bần đạo vừa nhặt được bảo khố rồi. Phải biết rằng, thần khí đều tự có Khí Hồn riêng biệt, đó chính là do người chế tạo phong ấn những linh hồn sinh vật khác vào trong, thật ra không phải là hồn phách do bản thân thần khí tự nhiên sinh ra. Chỉ có những thứ trang bị tự mình trải qua sử dụng năm tháng lâu dài, nhận được linh khí, tự nhiên sinh ra hồn phách, mới đúng Khí Hồn trân quý nhất.
So sánh xuống dưới, Tiên Thiên Khí Hồn do tự nhiên sinh ra mới có thể phát huy ra hết thực lực của nó, ngặt nghèo ở chỗ Khí Hồn như thế quá hiếm thấy, hiếm đến mức chỉ là một truyền thuyết, ít nhất bần đạo từ xưa tới nay chưa từng thấy qua một món nào. Chúng ta không biết cần phải có điều kiện như thế nào mới có khả năng hình thành nó, cho nên công dụng cụ thể chúng ta hoàn toàn mù tịt.
Bản thân Sương Chi Ai Thương lại có thể tự động sinh ra Khí Hồn đối với ta mà nói, tuyệt đối là một tin tức cực kỳ tốt. Bản thân ta không cần suy nghĩ uy lực của nó có thể gia tăng bao nhiêu, mấu chốt chính là ta có thể thông qua nó để phỏng đoán điều kiện sinh ra Khí Hồn, sau đó, khà khà, giúp cho Thần kiếm Hạo Thiên của ta cũng sinh ra một cái mới được.
Đừng vì nhìn thấy Thần kiếm Hạo Thiên của bần đạo được xưng là đệ nhất thần khí của chín tầng trời mười tầng đất (Cửu thiên thập địa), thế mà ngay cả Khí Hồn nó cũng không có. Đây không phải là do sư phụ ta không nỡ cho nó, thật sự nó rất lợi hại, sư phụ ta căn bản không có biện pháp phong ấn Khí Hồn vào trong thân kiếm. Cho dù sư phụ của ta là cao nhân cực kỳ cao cấp cũng chỉ có thể phát huy ra ba thành uy lực của thần kiếm mà thôi. Sư phụ từng tiếc nuối nói với ta, nếu có thể phong ấn vào trong đó một Khí Hồn ít nhất sẽ có thể phát huy trên năm thành uy lực của thần kiếm.
Mà hiện tại, nếu như ta có thể nghĩ biện pháp giúp cho thần kiếm Hạo Thiên tự thân sinh ra Khí Hồn, rất hiển nhiên thần kiếm Hạo Thiên ở trên tay ta nhất định sẽ gia tăng uy lực cực lớn. Nó sẽ trở thành bảo bối tối thượng trên tay ta rồi, là thủ đoạn mạnh nhất để ta ngày sau đối phó Jesus, nó càng lợi hại càng tốt. Bần đạo càng nghĩ càng vui vẻ, càng lúc càng hưng phấn, thậm chí trong đầu dần dần xuất hiện ra cảnh tượng ta dùng Thần kiếm Hạo Thiên sinh ra Khí Hồn, một kiếm đánh chết mười mấy Jesus, thật là thoải mái quá đi.
Khi bần đạo đang ôm Sương Chi Ai Thương, mừng rỡ cười điên nhễu cả nước miếng ra ngoài mép, một đám nữ nhân ở bên kia lại bắt đầu nghị luận về Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc. Tình cảm các nàng dành cho Sương Chi Ai Thương xem như không có rồi, cho nên ngoại trừ kháng nghị một chút lấy lệ ra, căn bản không có ai phản đối cả, mặc cho ta cầm đi.
Bần đạo nghĩ thầm, chuyện này tựa hồ vô cùng trọng đại, phải giữ bí mật cho tốt, chờ đến khi ta thành công lại lấy ra khoe khoang. Cho dù không thành công, hắc hắc, cũng không có ai biết mà cười ta, cho nên bần đạo dứt khoát biết thời biết thế che giấu chuyện này xuống. Thu thanh kiếm Sương Chi Ai Thương vào xong, liền tham gia vào thảo luận với các nàng.
Cuối cùng, mọi người vẫn cho rằng chủ nhân thích hợp nhất với Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc chính là Vong Ưu, thứ này vừa nhìn là biết dành cho nữ nhân, vì thế căn bản không có phần cho ta rồi. Uy lực của nó có quan hệ trực tiếp tới thực lực người sử dụng, thực lực chủ nhân càng mạnh càng có thể phát huy ra uy lực to lớn, hơn nữa bản thân Vong Ưu đã có sắn khí chất thần thánh. Cả hai nếu phối hợp lại với nhau, lập tức khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy Vong Ưu sinh ra một loại vọng động muốn quỳ bái.
Chia của kết thúc an ổn, chúng ta lại cùng nhau kiến thức bảo bối vừa hoàn thành tiến hóa của Mân Nhi. Hiện tại kim loại nặng Sử Lai Mỗ đã từ vịt con xấu xí biến thân thành thiên nga, biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đầu tiên là thay đổi màu sắc, hiện tại đã không còn đen thui nữa, mà biến thành màu vàng, còn có chút trong suốt, tựa như một quả cầu tuyết vàng kim vậy, rất là khả ái.
Thay đổi thứ hai là nó nhiều thêm một dị năng, hiện tại nó không những biến hóa ngoại hình, thậm chí có thể khống chế lớn nhỏ, thời điểm biến lớn có thể hoàn toàn so sánh với hình thái chiến đấu của Cái Thứ, chính là cao hơn hai mươi thước. Khi biến nhỏ thì có thể biến thành một món trang sức đeo trên người Mân Nhi.
Thế nhưng, thể trọng nó lại không hề thay đổi, khác nhau chỉ là mật độ thân thể, khiến cho khi nó biến lớn có lực phòng ngự thấp, lúc biến nhỏ lực phòng ngự rất cao. Hiện tại nó đã coi như là một món trang sức cho bộ lễ phục của Mân Nhi rồi, nói không chút khoa trương, thứ này có thể ngăn cản dùm cho Mân Nhi ít nhất là công kích cấm chú cấp mười ba.
Kết luận này là chúng ta thí nghiệm rõ ràng mới đảm bảo. Lệ Nhược Nhã đánh ra một thương toàn lực cũng chỉ đâm vào sâu mấy tấc mà thôi, sau đó liền bị kim loại nặng Sử Lai Mỗ địa dây dưa tại chỗ, không thể tiến thêm chút nào. Cho nên chúng ta phán đoán bước đầu, thực lực kim loại nặng Sử Lai Mỗ bây giờ đã có thể sánh ngang mấy tên đại ma quỷ rồi, nói cách khác là ngang với Thiên Sứ sáu cánh.
Dù sao nó cũng đã hấp thu tinh hoa vạn năm của lớp da quả táo vàng mà, tuy rằng trong đó ẩn chứa năng lượng không so được với thịt quả bên trong, nhưng mà cũng phi thường kinh người. Mọi người không phải thường nói, quả táo dinh dưỡng nhiều nhất là ở lớp da đó sao? Cho nên nó đạt đến cảnh giới hiện tại cũng không kỳ lạ.
Biến hóa cuối cùnglà kim loại nặng Sử Lai Mỗ có gia trăng trí tuệ. Hiện tại tên này thông minh hơn trước kia rất nhiều, chỉ cần thấy thứ gì nó cũng có thể bắt chước như khuôn mẫu, bao gồm cả Đại Địa Chi Hùng - Cái Thứ, Hắc Long của Ái Liên Na …, dĩ nhiên, khi nó biến thành rồng chính là hình kim long, hơn nữa, cho dù nó làm thế nào cũng không thể đứng lên. Ai bảo tên này quá nặng vậy chứ?
Ngoại trừ khả năng biến thành động vật ra, nó thậm chí còn có thể biến thành hình người, hơn nữa ngay cả mặt mũi, con mắt, vẻ mặt, quần áo ...vân...vân đều có thể biến ra hết, cực kỳ sinh động, thật sự quá đặc sắc. Chỉ tiếc là nó không thể nói chuyện, nếu không thì càng thêm hoàn mỹ.
Tiến hóa xong, mặc dù thực lực kim loại nặng Sử Lai Mỗ có tăng lên, nhưng mà lực chiến đấu chân thật lại không có mạnh như bộ dáng bên ngoài, bởi vì nó không biết bay, cũng không thể sử dụng bất kỳ loại pháp thuật nào, căn bản không có thủ đoạn công kích từ xa, ngoại trừ công kích cận thân coi như sắc bén, nó chỉ có một chỗ để kiêu ngạo chính là thân thể đánh không chết. Tại
Vì thế, bần đạo và Vong Ưu trực tiếp cho nó một cái tên là Kim Cương Bất Tử Thân, nó chỉ có tác dụng làm tấm chắn bảo vệ còn tốt một chút, những tác dụng khác rất hạn chế. Thế nhưng Mân Nhi phi thường hứng thú, nàng quấn lấy ta đòi lễ vật từng đáp ứng. Bần đạo lúc này mới nhớ tới, ban đầu khi ta cho kim loại nặng Sử Lai Mỗ ăn quả táo vàng có nói qua, nếu như kim loại nặng Sử Lai Mỗ có thể tiến hóa khiến cho ta hài lòng, ta sẽ cho thêm một phần đại lễ khác.
Mặc dù kim loại nặng Sử Lai Mỗ tiến hóa không được như ý lắm, thế nhưng bần đạo vẫn có ý định đưa ra phần đại lễ này, bởi vì đây chỉ là đồ của người khác thôi. Khà khà, bởi vì đại lễ theo lời bần đạo chính là siêu cấp đại đao làm bằng Cửu Thiên Huyền Thiết lấy từ trong bộ lạc Ải Nhân. Ban đầu ta và Ải Nhân đánh cuộc bọn họ lấy ra một thanh, dường như Long Hoàng tiền nhiệm đã chết dưới cây đao này.
Bằng vào quan hệ hiện tại giữa bần đạo và Ải nhân tộc, chỉ cần ta đưa lên kim loại hiếm giá trị không rẻ bọn họ nhất định sẽ đổi lại, dù sao vật kia là bọn hắn không công chiếm lấy, lại còn đặt ở một nơi để chiêm ngưỡng, không có tý tác dụng nào. Cho nên bọn họ sẽ không thể cự tuyệt khoản giao dịch này. Hắc hắc, dù sao gần đây bần đạo cũng mò được quá nhiều món hời rồi, đưa ra một ít tuyệt đối không đau lòng.
Hiện tại thế giới dưới lòng đất đã thuộc về ta. Bần đạo cũng không cần trốn trốn tránh tránh Giáo Đình nữa, ta có thể ban ngày ban mặt chính diện vận chuyển hàng hóa vào ra tự do, cho nên ở bên dưới đó đang toàn lực khởi công, hàng tốt liên tục vận chuyển lên trên, lãnh địa ta đã trở thành trụ sở mua bán tối trọng yếu ở Đại Hán rồi.
Lương thực đến từ các nơi được ta tập trung lại đưa xuống dưới lòng đất, có khi đổi lấy lượng lớn vật liệu với Thú Nhân, sau đó lại giao dịch khoáng vật với thế giới dưới lòng đất đưa đi lên. Thông qua nơi này, ta sẽ phát triển ra toàn đại lục. Đồng thời làm ăn với Thú Nhân, ngoài chúng ta ra còn có Thất công chúa, chỉ là giữa chúng ta không có cạnh tranh gì nhiều lắm.
Bởi vì vương quốc Thú nhân thật sự rất lớn, kéo dài từ biên cảnh Ngõa Nạp đến Thú Vương Thành, nếu muốn đi hết cũng phải cần vài tháng, chuyên chở hết sức không tiện lợi, vì thế trên căn bản hai nơi đã bị thiên nhiên ngăn cách. Đại Hán chúng ta chủ yếu là làm ăn ở cạnh Thú Vương Thành. Thất công chúa lại giao dịch ở gần biên cảnh Ngõa Nạp, hai bên không có liên hệ gì với nhau.
Mân Nhi sau khi biết được ta muốn đưa lễ vật cho nàng, lập tức cao hứng nhảy lên ôm chầm lấy ta. Thế nhưng bần đạo không muốn nàng sinh ra tâm tính kiêu ngạo tự mãn, liền đả kích nàng vài câu, nói rằng sủng vật nàng thực lực tăng lên rồi, nhưng mà bản lãnh chủ nhân lại vẫn như cũ. Mân Nhi nghe ta nói xong, giận dữ đương trường, tỏ ý sau khi trở lại lãnh địa sẽ lập tức bế quan, lợi dụng linh hồn ba đại ma đầu kia cẩn thận tu luyện, nếu như không tu luyện Hắc Nhật đại pháp đến giai đoạn thứ hai, quyết không xuất quan.
Chờ đoàn người chúng ta trở lại lãnh địa đã là một tháng sau. Nghĩ lại hơn nửa năm trước, đại đội nhân mã chúng ta từ nơi này lên đường đi vào thế giới dưới lòng đất, tình cảnh đó còn rõ mồn một trước mắt, sáng ngời như chuyện hôm qua. Nửa năm này, bần đạo đã trải qua quá nhiều chuyện, thử nghĩ qua không khỏi thổn thức một trận.
Trong khoảng thời gian chúng ta rời đi, trên đại lục phong vân biến hóa, xuất hiện một vài thay đổi mang tính rung chuyển lớn. Bên phía Đại Hán, Ni Cổ Lạp Tư đánh bại quân đoàn Huyền Vũ lại không có trở thành Thống soái quân đoàn Huyền Vũ, cũng không có trở thành tướng lãnh đóng ở biên giới Bắc Phương. Mà hắn nhận được mệnh lệnh ngồi tại chỗ, tiếp tục làm quân đoàn trưởng Lam Sắc Thiểm Điện, chỉ chiếm được một ít kim tệ, một khu nhà cao cấp mà thôi.
Ra ngoài dự liệu của mọi người chính là, một vị thân vương xuất thân hoàng tộc, một vị thúc thúc của hoàng đế bệ hạ Đại Hán đế quốc, hiện tại tiếp nhận thay cho Ni Cổ Lạp Tư, trở thành Thống soái tân nhiệm quân đoàn Huyền Vũ. Tiếp tục suất lĩnh quân đoàn Huyền Vũ đóng ở biên cương. Người liều mạng đánh thắng trận thì không cần, lại để cho một người không hề có công tới hái trái táo ngọt. Phong thưởng bất công như thế, trong lòng Ni Cổ Lạp Tư tuyệt đối không dễ chịu?
Thật ra, trong lòng bần đạo cũng sinh ra bất bình dùm cho Ni Cổ Lạp Tư, thế nhưng dường như bổ nhiệm này được ông nội ủng hộ, ngay cả phụ thân cũng không có biện pháp. Nghe nói đây là chuyện cuối cùng mà ông nội làm cho hoàng tộc Đại Hán, trước khi từ chức gia chủ. Bần đạo nghe nói xong cũng không khỏi thở dài một tiếng: "Lão nhân gia đây là nuôi hổ gây họa mà!"
Mà ở trong mắt bần đạo, trên thực tế là ông nội đang hãm hại hoàng tộc. Lấy thế cục bây giờ mà nói, hoàng tộc Đại Hán mất đi quyền lực quốc gia đã là chuyện tất nhiên rồi, phản kháng chỉ là phí công, chỉ có đàng hoàng phối hợp với Long gia mới có khả năng lưu lại một ít con cháu nối dòng, bất kỳ mưu toan nào dùng vũ lực giải quyết vấn đề cũng chính là tìm đường chết. Đừng quên là Long gia nắm trong tay hơn phân nửa quân đội tinh nhuệ nhất Đại Hán, cao thủ trên tay ta nhiều như mây, tuyệt đối không phải là hạng mà hoàng tộc có thể đối kháng.
Thật sự không biết bọn họ suy nghĩ thế nào, chẳng lẽ bọn họ cho là cầm tới một quân đoàn Huyền Vũ tàn phế là có thể chống lại Long gia được sao? Nghĩ như vậy cũng quá ngu ngốc đi? Bất kể nói thế nào, bần đạo tuyệt đối không quan tâm đến một quân đoàn trên tay hoàng tộc. Dù có mười quân đoàn như vậy cũng không đủ cho Cái Thứ đạp mà, ai sợ ai chứ?
Chờ chuyện này trở thành định cục, ông nội mới chính thức giao quyền gia tộc cho phụ thân, sau đó theo tổ mẫu quy ẩn núi rừng. Thật ra bọn họ âm thầm đi tới lãnh địa Bác Lạp Tư của ta, tính gặp mặt ta một lần, thương lượng kế hoạch cụ thể và chi tiết, ngay sau đó bọn họ sẽ phải dẫn đại quân lên đường đi tới Uy đảo, giúp ta mở mang lãnh địa nơi đó.
Đồng thời đi tới lãnh địa của ta còn có một người gọi là Âu Dương Phấn, khà khà, cũng chính là phụ thân Âu Dương Nhược Lan, nhạc phụ đại nhân của ta nha! Lần đó hắn bị ta đại náo hôn lễ, ở lại Hoắc Phúc đế quốc không nổi nữa. Cũng may hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc đối với hắn không tệ, hơn nữa bởi vì có phần cố kỵ ta nên không dám làm khó hắn.
Chỉ vì ứng phó Giáo Đình cho qua chuyện, bọn họ bãi miễn quan chức Âu Dương Phấn, sau đó phái người hộ tống một nhà già trẻ nô bộc của hắn đi đến Tạp Tây Á. Ở trên lệnh viết: "trục xuất", thật ra chỉ là hộ tống đi một vòng qua chỗ ta mà thôi. Bần đạo biết người này lợi hại, nghe nói hắn làm tể tướng mấy chục năm ở Hoắc Phúc đế quốc, giải quyết mọi chuyện rõ ràng rành mạch, từ dân chúng đến quan viên đến cả hoàng đế vẫn khen ngợi luôn miệng, thật sự là một chuyện rất khó mà đạt được.
Vừa lúc Đại Hán không còn Thạch Nguyên gia tộc, cái ghế tể tướng đã bỏ không từ lâu, ta xem ra có thể để cho hắn đảm nhiệm. Âu Dương Phấn chỉ có một mình Âu Dương Nhược Lan, ngoài ra hắn không có nhi tử nào nữa. Cho nên không cần phải lo lắng ngày sau Đại Hán hiện ra một gia tộc cường thế khác.
Chỉ có bằng vào điểm này, để cho hắn ngồi lên ghế tể tướng cũng sẽ không bị ba đại thế gia khác ngăn trở. Hơn nữa năng lực bản thân hắn cũng đã quá rõ ràng, lại còn có Long gia chúng ta toàn lực ủng hộ, ta tin tưởng chuyện này cũng không khó mấy. Có Âu Dương Phấn khôn khéo như vậy làm tể tướng phụ trợ sau lưng, phụ thân ta vốn là một người không có đầu óc cũng có thể bớt đi không ít chuyện phiền lòng. Thật không biết sau khi ông nội rời đi, hắn làm thế nào tự thân đi làm chính sự được nữa.
Ai dà, nghĩ tới đây, bần đạo không nhịn được càu nhàu vài câu, ta đây thân là nhi tử quả thực y như bảo mẫu, từ khi ta mới có mấy tuổi đã phải gom góp quân phí cho hắn, còn phải kiếm giúp cho hắn chiến giáp, bảo kiếm, thú cưỡi tương xứng... Nhiêu đó còn chưa tính, đến khi ta mười mấy tuổi còn phải thay hắn xuất chinh. Kết quả thế nào? Ta đánh thắng trận dùm cho hắn, ta lấy được địa bàn cũng dâng lên hắn.
Ta khó khăn gian khổ phát triển cơ nghiệp Long gia ra ngoài, hắn lại dễ dàng an vị ổn vị trí gia chủ. Ghê gớm nhất chính là thẳng cho đến hiện tại ta còn phải giúp hắn tìm ra một người trí tuệ cao làm trợ thủ. Bần đạo cẩn thận tính toán một lát, nhất trí nhận định từ nhỏ đến lớn ta không hề nhận được từ hắn vốn thân làm cha một chỗ tốt nào, ngược lại toàn là ta giao ra. Ta muốn hôn mê rồi, rốt cuộc hai chúng ta ai là cha đây? Chẳng lẽ ta kiếp trước thiếu nợ hắn?
Tình huống Đại Hán hiện tại trên căn bản là như thế, mặc dù hơi chút gợn sóng nhưng mà trên tổng thể rất là ổn định. Nguyên bản toàn lãnh thổ Tạp Đặc vương quốc đã nằm trong quyền khống chế của Long gia chúng ta, Ni Cổ Lạp Tư đóng giữ bờ đông sông Lưu Hoa, phía tây thảo nguyên Tiên Hoa lại là thiên hạ của quân đoàn Ngân Hồ, cho nên quyền khống chế thực tế hai nơi đó đều là người một nhà cả, một người là nhạc phụ ta, người kia là đại tướng phe mình mà.
Duyên hải Tạp Đặc thì do từ thành viên tổ chức từ Bác Lạp Tư điều động đến khống chế, cho dù là kinh tế, mua bán, chế tạo hay là quân sự, tất cả đều một mình ta ôm hết, hoàng thất Đại Hán ngay cả một cọng lông cũng đừng mong cắm vào được. Phù Nghê Nhã được ta ủng hộ chính thức trở thành lãnh tụ trên lãnh địa, mặc dù nàng không có danh phận, tuy nhiên tay nàng cầm là ấn tín của ta, nói một cách khác, nàng có quyền lợi đại biểu cho ta, không ai dám không nghe nàng chỉ huy.
Ba tỷ muội Tử La Lan được ta lưu bên người Phù Nghê Nhã ở thành Thượng Hải, ba nàng cũng không hẳn là bình hoa, đối với chính trị phi thường có thiên phú, hơn nữa các nàng có thân phận nhạy cảm, đi ra ngoài phụ trợ Phù Nghê Nhã thì rất thích hợp, có thể nói có ba nàng tự mình xuất động, dân tâm Tạp Đặc mới có thể ổn định lại trong thời gian ngắn như vậy.
Có thể nói những địa phương mạnh nhất Đại Hán đế quốc đều nằm trong tay ta cả, cho nên Tự Nhiên Thần Giáo ở chỗ này được ủng hộ nhiều nhất, cả số lượng lẫn chất lượng đều phát triển cực kỳ nhanh chóng. Hương Hương hiện tại đã hoàn toàn không còn tính cách tiểu cô nương nữa, nàng đã biến thành một lãnh đạo tối cao của một giáo hội lớn có trên trăm vạn tín đồ.