Trương Tam Phong Dị Giới Du


Bần đạo về nhà lần này tuy là buổi tối nhưng cực kỳ khí khái, binh lính thủ ở cửa thành cơ hồ đều xuất động toàn bộ, ước chừng vài ngàn người, đều rầm rầm rập rập chạy tới phủ Nguyên soái. Còn cách nào nữa đâu, vì 1 vạn kim tệ tiền thưởng mà mấy đơn vị binh lính thủ thành vì việc hộ tống ta về nhà mà tranh cãi loạn cả lên, cuối cùng sau khi ta chờ đã đủ phiền mới đưa ra được quyết định là cùng xuất động. Bần đạo nhìn thấy bị binh lính vây trong ba tầng ngoài ba tầng, thật sự là dở khóc dở cười!

Vừa mới tiến vào cửa thì người nhà đã sớm nhận được tin tức đều tới đón ta, đương nhiên ngoại trừ gia gia hành động không tiện ra. Mẫu thân vừa ôm lấy ta liền khóc ngay, ta thật vất vả mới khuyên người ngừng được, bà thấy ta bình yên khỏe mạnh liền quay sang các tướng lãnh đưa ta về nói: "Các ngươi vất vả rồi, người đâu, thưởng đoàn người 2 vạn kim tệ để uống rượu đi!"

"Đa tạ công chúa!" Tướng lãnh nọ cao hứng nói: "Xấu hổ, kỳ thật là công tử tự trở về! Sao còn dám lĩnh gấp đôi giải thưởng?"

"Ha ha! Ngươi đưa tới thì chính là của ngươi, thấy hắn còn sống khỏe mạnh, một chút thương tích cũng không có thì ta rất cao hứng! Cứ cầm đi!"

Sau khi đuổi tướng lĩnh đi, phụ thân cùng với các ca ca lại thăm ta. Bọn họ khi thấy ta đều rất kích động, phụ thân mặc dù không nhiều lời nhưng vẻ mặt rất vui mừng, các ca ca thì đều kích động đến rơi lệ, đặc biệt là hai hộ vệ của ta, đều là vui quá mà khóc, xem bộ dáng nhếch nhác của bọn họ có thể biết được họ có bao nhiêu lo lắng, bần đạo nói với bọn họ vài câu xong liền lệnh họ nhanh đi nghỉ ngơi. Sau khi nói chuyện với mọi người chút nữa cả nhà ta liền đi tìm gia gia.

Trong phòng khách của gia gia, cả nhà đang vui mừng ngồi quây quần lại.

"Nói nhanh lên, rốt cuộc cháu đã chạy thoát đến chỗ nào?" Gia gia hỏi.

"Cái này à! Để cho cháu nhớ lại chút đã!" Bần đạo trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, muốn nói phải đem nội tình ra giải thích, thực lực bại lộ như vậy rất dễ dàng làm cho người ta sinh nghi ngờ trong lòng, càng bất hảo là ngay cả chuyện ta là Trương Tam Phong cũng có thể phải giải thích ra, hay là dùng một cố sự để cho qua việc này đi!

"Còn muốn nghĩ cái gì nữa, không được nói dối, phải giải thích thành thật!" Mẫu thân nói: "Đặc biệt là không gian giới chỉ của ngươi, chuyện tình là như thế nào?"

"A! Cái này mà người cũng nhìn ra hả?" Bần đạo trong lòng thất kinh, mọi người đều nói tâm của nữ nhân tinh tế nhưng không nghĩ tới thật là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện giới chỉ ở trên tay ta đã thay đổi, nguyên lai ta chỉ thuận tay cho Tiên Nhã. Nàng nhìn thấy mẫu thân xem tay nàng, khuôn mặt tức thì đỏ bừng trốn ra đằng sau ta.

"Có vợ thì liền quên mẹ, thật sự là một tiểu sắc quỷ, mới bao tuổi mà biết tặng giới chỉ!" Mẫu thân đố kỵ nói.

"A! Không phải người cũng có sao, do con có kỳ ngộ được cái khác, tiện tay đưa nàng, không có ý gì khác cả, chỉ là cùng nhau có được thì nàng cũng nên được phần nào chứ?" Bần đạo giải thích.

"Kỳ ngộ gì, nói mau!" Mẫu thân vội vàng hỏi.

"Hắc hắc! Lúc này đại nạn không chết, con lại trúng lớn giàu to rồi! Về phần cụ thể bao nhiêu?" Bần đạo cười tít mắt nói: "Bí mật!"

Bần đạo kiếm cách trì hoãn thời gian chính là vì chuẩn bị cố sự!

"Ngươi dám! Phải khai toàn bộ ra!" Mẫu thân cất tiếng.

"Được rồi! Đừng chậm trễ nữa, đem chuyện tình mấy ngày nay, từ khi ngươi bị tập kích đều kể ra hết!" Gia gia không nhịn được nói.

Ta rơi vào đường cùng đành phải chậm rãi đem câu chuyện kể lại.

"Ngày đó, chúng cháu đang trên đường về nhà, cháu cảm giác được không khí trên đường có chỗ không đúng, tại sao đi một thời gian dài như vậy mà không thấy một bóng người chứ? Hơn nữa trên đường này có mấy nhà nuôi chó, lúc trước đi qua đều nghe tiếng kêu của chúng nó, chỉ lần này lại không có. Cho nên cháu mới cảm giác được hẳn là có người mai phục, chuẩn bị phục kích chúng cháu." Nói xong, bần đạo dừng dừng.

"Đầu óc thông minh! Quan sát tinh tế! Cháu đã có tiềm chất của danh tướng rồi." Gia gia cười nói.

"Tiểu thông minh!" Mẫu thân nói: "Chắc chắn là lừa gạt! Nói tiếp đi, tại sao ngươi khẳng định là phục kích ngươi chứ, có thể là giết người khác còn ngươi thì chỉ đi ngang qua csao?"

"Nếu giết người khác thì sẽ có người ngăn cản chúng con đi con đường này!" Bần đạo cười nói.

"Hừ! Nói mau, sau đó thì sao?" Mẫu thân nói.

"Sau đó con đã nghĩ đến chuyện chạy trở về, đáng tiếc là chậm một chút liền diễn ra một hồi đại chiến! Các người hẳn là từ hai vị thúc thúc Thạch, Mộc đã biết trận chiến xảy ra rồi chứ?"

"Biết rồi, cứ nói từ chỗ ngươi sau khi chạy đi đi!"

"Ai! Một lời khó nói hết!" Bần đạo cảm khái đứng lên, "Khi đó, chúng cháu cưỡi Cái Thứ đang chạy thì đột nhiên một cái nỏ tiễn bắn lại, Tiên Nhã phát giác sớm liền lấy thân làm thuẫn đỡ thay cho cháu!" Nói xong, bần đạo đem Tiên Nhã đưa ra trước mặt mọi người.

"Ai nha! Thật là một hài tử tốt! Khổ cực cho con rồi!" Mẫu thân ôm nàng vào trong ngực nói. - .

"Không có gì! Thiếu gia đối với con tốt như vậy, dù là chết vì huynh ấy con cũng nguyện ý!" Tiên Nhã nhỏ giọng nói.

"Nữ nhi ngoan của ta!" Mẫu thân cảm động làm lệ thủy chảy xuống. Những người còn lại mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập vẻ kính nể!

"Cháu ấy bị thương ở đâu?" Gia gia hỏi.

"Một tiễn đâm thủng ngực, bắn gãy xương cột sống, cũng may trong khi bắn gãy đầu xương, phương hướng của tiễn nọ bị trật đi cho nên chỉ từ bên hông của cháu mở ra một cái động trên cánh tay phải của cháu, vậy tiễn nọ các người tìm được rồi sao?"

"Không có! Hẳn là sau đó sát thủ đã mang đi. Vậy sau đó các cháu được cứu như thế nào?" Gia gia hỏi.

"Lúc ấy cháu giận dữ liền dùng pháp thuật được phong ấn trong quyển trục, đem bọn họ giết hết!"

"Chờ đã!" Mẫu thân ngắt lời: "Tại sao ta không biết bà ngoại đã cho ngươi loại quyển trục này, quyển trục trên cấp mười cực kỳ trân quý, bà ngoại ngươi tổng cộng cũng chỉ có mấy cái, lại nói bà là pháp sư Hỏa hệ, quyển trục thổ hệ "trọng lực thuật" bọn ta không có, hơn nữa ta chưa từng nghe nói là có ai có?"

"Là của Tinh linh Nữ hoàng cấp!" Bần đạo đơn giản đưa ra một gốc cây to, dù sao thân phận của Nữ hoàng cũng cực cao, dù là bà ngoại cũng rất ít được nhìn thấy, còn với những người khác, dù là Giáo hoàng cầu kiến cũng không thèm để ý đến hắn.

"Thật ư?" Mẫu thân nghi hoặc hỏi.

"Người có thể đi hỏi mà?"

"Hừ! Ngươi rõ ràng biết ta không thể thấy được Nữ hoàng!" Mẫu thân tức giận nói: "Thôi đi, không nói nữa, sau đó ngươi đi đâu?"

"Con sợ lại có người dùng nỏ tiễn phục kích liền lập tức dùng một cái quyển trục truyền tống đem chúng con truyền tới một địa phương thần kỳ!" Bần đạo càng xạo càng thấy bản thân sắp đỡ không nổi.

"Địa phương nào?"

"Nơi của một cự long là Thanh Long tiểu thư, Khắc Lệ Ti Đề Na!"

Mọi người chấn kinh liền, ngay cả gia gia cũng trừng lớn hai mắt!

"Điều đó không thể nào! Ngươi không bị cự long ăn thịt à?" Mẫu thân lớn tiếng nói.

"Không có mà!" Bần đạo hỏi ngược lại: "Các người không biết sao? Nàng biết Long gia chúng ta, hơn nữa đối với con rất khách khí, còn giúp chúng con trị liệu nữa chứ!"

"Nàng ấy làm sao mà biết được?" Gia gia hỏi.

"Có hai điều, một là Long tộc tôn trọng cường giả, Long gia chúng ta trên đại lục từng có hai vị Kiếm Thần cho nên bọn họ cũng biết gia tộc chúng ta!"

"Không sai! Mà có biết cũng chưa chắc giúp ngươi mà? Còn điều kia?"

"Dạ …!" Bần đạo do dự nói: "Tổ mẫu đại nhân có tọa kỵ long, là cháu gái của Đại trưởng lão Long tộc, tương đối có mặt mũi!"

"Khụ khụ! Nói khúc dưới đi!" Mẫu thân biết quan hệ của gia gia và tổ mẫu không tốt liền vội vàng mở lời đổi đề tài.

Lúc gia gia nghe được chữ tổ mẫu, quả nhiên sắc mặt không được tốt.

Bần đạo vội vàng nói tiếp: "Sau này cháu và nàng ấy nói chuyện phiếm mới biết muốn cứu mạng của Tiên Nhã chỉ có "long linh thảo"!"

"Trời ơi! Vật đó làm sao Long tộc có thể cấp được?" Mẫu thân giật mình hỏi.

Những người khác mặc dù không biết ma pháp nhưng danh tiếng của Long chi Pháp Thần thật sự quá lớn, chuyện tình liên quan đến việc bà ấy dùng "long linh thảo" ai ai cũng biết. Cho nên đều rất kinh ngạc nhìn Tiên Nhã, nàng còn sống sờ sờ đứng ở đây, chẳng lẽ nói …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui