Lúc bần đạo cùng Vong Ưu phi hành thì ở dọc đường, thỉnh thoảng có các loại huyễn thuật (ảo giác) quấy rối, có lúc chúng ta tới một ngọn núi cao ngất do chúng biến ảo, có lúc gặp được cự Long, v.v… tóm lại, chúng nó nghĩ hết mọi biện pháp ngăn cản chúng ta tiến sát gần trung tâm của chúng. Đáng tiếc, ảo giác này đối với ai chứ đối chúng ta sớm đã không có chút tác dụng, dọc theo đường đi này chúng ta gặp núi phá núi, gặp Long giết Long, liên tiếp phá hơn mười đạo ảo giác do bọn chúng biến ảo để ngăn chặn, cho đến khi tới vị trí khu vực trung tâm, đó là một ngọn núi to lớn với đỉnh cao chót vót.
Không chậm trễ, chúng ta phi thân bay lên đỉnh núi. Chợt nhìn thấy nơi này, cái gì cũng đều không có, chỉ có cây cối nhiều hơn nơi khác mà thôi, phong cảnh cũng không tệ. Đáng tiếc chúng ta đều biết những thứ này là biểu hiện của huyễn thuật. Vong Ưu trực tiếp hô lên một tiếng "Phá"… thả ra pháp thuật lập tức làm cho ảo giác bao phủ toàn bộ đỉnh núi liền biến mất.
Sau đó là hiện ra tại trước mắt chúng ta chính là một đoàn Hầu tử, ước chừng có hơn một ngàn con, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi. Trong số đám Hầu tử đó có mười mấy con mà màu sắc trên thân thể chúng đặc biệt xinh đẹp, ở bên cạnh chúng nó cũng đã tụ tập rất nhiều Hầu tử, hiển nhiên mấy gia hỏa này đều có thực lực phhi phàm – chính là Hầu Vương.
Tại trung tâm đàn hầu tử, thấy được một con Hầu tử rất đặc biệt, bởi vì những Hầu tử khác đều có lông màu đỏ (hỏa hồng sắc), duy nhất nó là kim hoàng sắc, giống như được hoàng kim chế tạo mà thành. Hơn nữa ánh mắt cũng không giống như với con khác, mà là màu xanh da trời, tựa như hai khối ngọc bích vậy.
"Tiểu gia hỏa này thật là xinh đẹp a! Vừa lúc nhận nó nuôi dưỡng a" Vong Ưu lúc nhìn thấy nó thì vô cùng thích thú. Lời nói vừa xong, một bên cũng đã bắt đầu thúc dục Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc tiến hành làm rối trí tinh thần.
"Cũng không tệ" Bần đạo gật đầu khích lệ, nói: "Ngươi xem hắn còn rất ngoan đó, cũng đều không có tiến hành công kích, xem ra tính tình rất ôn thuận đó nha?" Nhưng không ngờ lời bần đạo còn chưa xong, Hầu Tử Chi Hoàng ở bên kia liền phát ra một tiếng thét chói tai mà lạnh lẽo, tiếng kêu của hắn tương đối lớn, ta nghĩ đại khái là đàn Hầu tử chung quanh nội trong vài dặm khẳng định cũng đã nhận được tín hiệu của hắn.
Dù sao sau khi hắn kêu lên, chẳng qua chỉ có vài cái hô hấp công phu cũng đã đầy dẫy tiếng kêu của Hầu tử vang vọng khắp tất cả ngọn núi, tiếng kêu kia bỗng nhiên như tiếng sấm, không chỉ có như thế, tại thời điểm tên gia hỏa này quát to, còn mang theo từng đạo năng lượng tinh thần giống như lợi kiếm hướng phía ta bắn tới, nhưng đối với Vong Ưu lại chưa từng để ý tới, và cũng xem nàng không có tồn tại vậy.
Bần đạo bực bội, có gì thì nên nói ra đi chứ, vừa mới khích lệ có hai ba câu hắn liền cùng ta động thủ. Nhưng chỉ có đối đãi một mình ta thôi. Ta kháo, trọng nam khinh nữ cũng không phải đến độ đó chứ? Lão tử ta không có đi trêu chọc ngươi mà, sao lại đi gây khó dễ cho nhau thế. Chẳng lẻ nói ta thoạt nhìn giống như tên hỗn đản siêu cấp xui xẻo trong truyền thuyết sao?
Tuy rằng trong lòng bần đạo cực kỳ khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu sự thật tàn khốc này thôi, bắt đầu dùng Hỗn Thiên Lăng phòng ngự. Tên này thật không hổ là người có thân thể cấp Hoàng siêu cường, bắn ra mười đạo tinh thần năng lượng bén nhọn, bởi vì ở chung quanh có hơn một ngàn Hầu tử trợ giúp, cho nên hắn thả ra pháp thuật uy lực có thể đạt đến cấm chú cấp mười hai, dù cho là bần đạo, muốn ngăn cản nó cũng rất vất vả a.
Hơn nữa, càng ngày càng nhiều đàn Hầu tử gia nhập hàng ngũ trợ giúp hắn, năng lực của tên gia hỏa này ngay lập tức dần dần đề cao lên. Một lát sau, tinh thần lực tinh khiết kia biến thành trường mâu, thậm chí cơ hồ tại trong khoảng không lộ ra thực thể.
Sinh vật bình thường nếu như bị đánh một lần, tuyệt đối đầu óc vỡ toang, mạnh hơn một chút cũng có thể trực tiếp biến thành si ngốc. Thật sự quá biến thái mà.
"Vì cái gì muốn đả thương một mình ta?" Bần đạo một bên kiệt lực ngăn cản công kích của đối phương, một bên đối với Vong Ưu oán giận nói.
"Ha hả, ai bảo ngươi không phải là mỹ nữ chi?" Vong Ưu cười đùa nói: "Hay là kiếp sau ngươi đầu thai làm nữ nhân đi ha, ta trở thành nam nhân của ngươi, thế nào?"
"Ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến" Bần đạo một ngụm từ chối, nói: "Ta muốn là nam nhân vĩnh viễn"
"Hừ, đáng giận, đại sắc quỷ. Ta xem ra ngươi rất là không nỡ bỏ mỹ nữ" Vong Ưu giọng bất mãn nói.
Ta ngất. Nữ nhân thật phiền phức, lúc này là lúc nào mà còn thảo luận về vấn đề này? Chẳng qua, ta lại rất hiểu biết tính tình của nàng, không dụ dỗ cho tốt, chỉ sợ sẽ cho ta nếm một chút mùi đau khổ, cho nên bần đạo đành phải cười khổ nói: "Ta không nỡ xa ngươi nhất đó mà"
"Hừ, chỉ được cái ngon ngọt ngoài miệng thôi, một chút thành ý cũng đều không có" Vong Ưu cười yêu mị nói.
"Có thành ý mà, tuyệt đối có thành ý" Bần đạo vội vàng biện giải: "Chẳng qua, chúng ta có hay không đổi đến chỗ khác hoặc là thời cơ nào đó rồi thảo luận về vấn đề này a? Tên gia hỏa này quá lợi hại, ta nhanh chống đỡ không được nữa rồi"
"Chỉ có vài tên Hầu tử như vậy mà cũng không thu thập được, thật vô dụng" Vong Ưu trêu đùa.
"Là mấy chục … chục vạn đó, thật sự bất hảo mà?" Bần đạo tức giận lớn tiếng mắng.
"Chịu đựng chịu đựng chút nữa đi sẽ thắng lợi ngay mà" Vong Ưu lại cười hì hì nói.
"Mệt chết đi được, ngươi cũng không thể nhanh lên sao?" Bần đạo bên này gấp gáp đến độ đổ mồ hôi đầy mình, Hỗn Thiên Lăng bay bay thành một đoàn, sắp sửa chống đỡ không lại cường độ tinh thần lực sóng xung kích. Trong lòng ta có điểm kỳ quái, như thế nào mà tên gia hỏa này lợi hại như thế, đầu óc hắn chịu được tinh thần lực cường đại như vậy sao? Chỉ sợ đầu của Tà Nhãn Bạo Quân cũng cũng phải bị nứt ra nữa là? Như thế nào mà tên này hình như không có việc gì, vẫn tiếp tục tăng lên tinh thần lực, vậy cứ chiếu theo tăng lên vô hạn, kia làm sao chịu nổi a?
"Ta cũng không có biện pháp, đã cố gắng hết mức rồi, thậm chí ngay cả thần lực của Ái Liên Na cũng được mang tới, nhưng tên này chính là không chịu phục" Vong Ưu cũng có chút sốt ruột nói: "Cấp độ thực lực của hắn tuy rằng thấp, nhưng mà hiện tại tinh thần lực hắn thật sự quá cường mạnh, hiện tại ta chỉ vẻn vẹn có thể miễn cưỡng tự bảo vệ lấy mình, không cho hắn công kích đến ta thôi, cho nên cũng rất khó khống chế hắn được"
"A? Vấn đề nguyên lai là ở trên người của ta?" Bần đạo dở khóc dở cười nói.
"Ngươi chừ mới biết được à, nếu ngươi không đến, hắn như thế nào tiến vào trạng thái chiến đấu được? Không tiến vào trạng thái chiến đấu làm sao có được tinh thần lực cường đại như vậy, không có tinh thần lực mạnh mẽ đó ta đã sớm khống chế bắt nó rồi" Vong Ưu sau đó dụng một tư thái tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trêu chọc nói: "Nam nhân các ngươi, ngoại trừ gây phiền phức, thật sự một chút tác dụng cũng đều không có"
"Sặc! Ta muốn là không dẫn ngươi theo, ngươi nghĩ tại trên ngọn núi rộng lớn như vậy tìm được hắn sao, tìm cho đến ngày tháng năm nào chứ" Bần đạo khinh thường nói.
"Xì!!!" Vong Ưu che miệng cười nói: "Ngươi mà cũng có thể dẫn đường sao, chuyện chính sự luôn dựa vào ta? Được rồi, đừng cứng rắn nữa, không có việc gì thì sang một bên chơi đi"
"Ta đi rồi hắn sẽ không công kích ngươi đấy chứ?" Bần đạo lo lắng hỏi han.
"Tuyệt đối sẽ không mà, không có ai nhẫn tâm công kích nữ thần thánh khiết như ta đây" Vong Ưu chớp chớp con ngươi nhìn ta, cười nói, "Còn không mau đi đi, nếu không làm chậm trễ chính sự của ta đó"
"Tốt lắm" Bần đạo nói xong, vội vàng nhảy xuống đất, độn thổ chạy đi tránh né.
Quả nhiên, sau khi bần đạo biến mất, công kích của Hầu tử liền đình chỉ, cũng không có mang lửa giận phóng lên người Vong Ưu. Bần đạo ở bên dưới mặt đất tùy thời chú ý đến tình hình ở trên mặt đất, chuẩn bị nếu có chuyện phát sinh, lập tức đi ra cứu viện Vong Ưu, nhưng không ngờ, toàn bộ chuyện trên mặt đất diễn ra một trận tưng bừng nhộn nhịp.
"Ai nha nha, các ngươi cho ta ăn loại quả kia với?" Vong Ưu thanh âm từ xa xa truyền tới, chỉ nghe nàng cười nói: "Đích xác quá ngọt ngào, còn có chút chua chua, hương vị rất rất có ý tứ a, ngay cả thanh khẩu cũng rất khác biệt, bình thường các ngươi đều đem loại quả này trở thành móng chính sao?"
Sau đó, chợt nghe một trận tiếng kêu ríu ra ríu rít của một đám Hầu tử, nhưng lại bất đồng giống như tại thời điểm chiến đấu như vừa rồi, tiếng kêu lần này ôn thuận rất nhiều. Nhìn tình hình, tựa hồ chung quanh Vong Ưu có mấy chục con khỉ vậy.
"Ha hả, thật đáng yêu" Vong Ưu cười nói: "Cám ơn các ngươi đã mang loại quả này tới nha, ta đây có một chút kẹo, các ngươi nếm thử xem có hợp khẩu bị các ngươi không a" Vong Ưu cười nói. Lúc này Vong Ưu đang nhàn nhã rồi trên một nhánh cây, trong tay cầm một bó kẹo phân phát cho đám Hầu tử ở chung quanh.
"Ta cũng muốn" Uy Na ngồi ở trên vai Vong Ưu sốt ruột nói.
"Ngươi ăn mỗi ngày đều ăn còn chưa đủ sao hả?" Vong Ưu tuy ngoài miệng trách cứ, nhưng mà tay lại đưa qua một cây.
"Kẹo được làm từ Tử Tinh Phong Mật, làm sao mà có thể ăn cho đủ được. Chẳng phải ngươi lúc đó đều ăn mỗi ngày sao?" Uy Na nói xong đoạt lấy một thanh kẹo, vội vàng tập trung vào việc ăn.
Mà ở phía sau, một đàn Hầu tử bên kia là một trận đại loạn, Kim sắc Hầu tử liền kêu "xèo xèo, chi chi", lập tức đoạt lấy toàn bộ tất cả cây kẹo ở trên tay đám Hầu tử. Nguyên lai, sau khi hắn ăn xong lập tức thèm thuồng, nên không bao giờ … muốn chia xẻ với đám Hầu tử kia nữa, sau vài lần chóp chép miệng lập tức làm cho toàn bộ số kẹo mà Vong Ưu mang ra biến mất sạch sẽ, ngay cả cây kẹo trên tay Uy Na cũng đánh chủ ý đến.
Một đạo tinh thần sóng xung kích đập tới. Kim sắc Hầu tử liền theo sát phía sau. Sau đó, duỗi tay muốn lấy đi cây kẹo của Uy Na. Nhưng không ngờ rằng giống như đụng phải tổ ong vò vẽ, một kích này của Hầu tử chỉ chấn cho Uy Na choáng váng mà thôi, về phần uy lực cũng không mạnh mẽ, thế cho nên ngoại trừ trên đầu Uy Na chỉ lắc lư một chút, căn bản không có phản ứng gì.
Thân là công chúa tôn sư, lại đáng yêu như vậy, ngay cả ta cũng khách khí với nàng ba phần, chưa lúc nào chịu thua thiệt a? Hôm nay vô duyên vô cớ bị người ta đánh cho một cái, hơn nữa lại vào lúc nàng đang ăn cơm, khiến cho Uy Na nhất thời giận dữ, nhìn thấy một con Hầu tử lông mượt như nhung kia đánh tới muốn cướp cây kẹo của chính mình, liền trực tiếp tức giận bạo phát ra, duỗi cánh tay nhỏ ra, pháp thuật liên tiếp oanh kích tới. Bạn đang đọc truyện được tại
Mặc dù hiện tại là tiểu Tinh Linh nhưng thực lực khủng khiếp, có câu: nước lên thì thuyền lên, Vong Ưu thông qua linh đan khiến cho thực lực của chính mình tăng lên ngang bằng cấp bậc như Cái Thứ, khế ước của nàng với Tinh Linh Uy Na cũng theo đó mà chiếm đại tiện nghi, ma lực hùng hậu tuyệt đối không kém cỏi hơn Pháp Thần. Hôm nay ôm theo nỗi hận mà xuất thủ, pháp thuật liên tục phát ra đều là cửu cấp, uy lực tương đối mạnh mẽ.
Ngay cả khi Vong Ưu ngăn cản Uy Na phát uy, nhưng là vẫn có năm ba cái pháp thuật quẳng ném vào trên người tiểu Hầu tử. Bị bất ngờ không kịp phòng bị, Kim sắc Hầu tử đáng thương kia trực tiếp bị tạc bay ra xa, cả người đen thui, khói xanh bốc lên, ngã cái bịch xuống mặt đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tuy rằng thân hắn tiến hóa đến cấp Hoàng, thực lực cũng ở mức cửu cấp ma thú, nhưng nhược điểm phòng ngự của thân thể vẫn không có thay đổi được bao nhiêu. Bị pháp thuật cửu cấp đập trực tiếp, Huyễn Hầu bình thường đều chỉ có chết mà thôi, cho dù hắn có tiến hóa cũng tuyệt đối không chịu nổi? Có thể không chết đã là may mắn rồi.
Nhìn thấy Hoàng giả của chính mình bị người ta đánh trọng thương, đám Hầu tử chung quanh lập tức nghĩ muốn công kích Uy Na, mắt thấy một trận đại chiến vừa muốn mở màn, Vong Ưu vội vàng mạnh mẽ thu Uy Na vào bên trong thân thể, đúng lúc ngăn cản phát sinh chiến đấu. Sau đó vội vàng chạy tới kiểm tra trị liệu cho Hầu tử bị thương kia.
Vong Ưu từ mượn dùng thần lực từ Ái Liên Na khiến cho thương thế Kim sắc Hầu tử khôi phục lại vô cùng nhanh, sau khi chuyển biến tốt đẹp hắn đối với Vong Ưu lại cực kỳ cảm kích, với lại lúc sau nhận được thêm kẹo, vì thế ý khinh địch của hắn đã biến mất hoàn toàn bị thu phục. Tên gia hỏa này tại trên người Vong Ưu không bao giờ … nghĩ muốn xuống dưới nữa.
"Ha hả, được rồi, một khi đã như vậy, ngươi hãy đi đi theo ta đi, về sau chuyện kẹo này sẽ không thiếu đâu, như thế nào?"
"Xèo xèo, chi chi" Hầu tử hưng phấn kêu to lên, đồng thời cũng tự cho mình là thần dân nên cái mệnh lệnh gì cũng nghe theo.
"Vậy, chúng ta đi thôi" Vì thế Vong Ưu cười cười ôm hắn đứng dậy, sau đó hướng về sau quay về.
Nửa đường đi, bần đạo đột nhiên từ dưới mặt đất đi lên đến bên người nàng. Con khỉ kia lập tức khẩn trương, Vong Ưu vội vàng an ủi hảo hảo hắn một hồi mới trấn an được nó. Bần đạo ở một bên dùng kẹp dụ dỗ hắn, một bên cười nói: "Một người đánh, một người cứu người, ngươi cùng Uy Na diễn xuất quá tuyệt hảo a"
"Ta không phải cố ý mà, ai biết được tên gia hỏa này nghịch ngợm như vậy, ngay cả đồ vật trên tay Uy Na cũng dám mơ tưởng đến, vậy không phải con chuột đến trộm thức ăn lão miêu sao, đó chính là muốn chết?" Vong Ưu dở khóc dở cười nói.
"Mang Uy Na đi ra đi, nàng nếu bị ngươi giam lâu quá sẽ có bão nổi đó" Bần đạo cười nói: "Lúc trước ngươi nhưng thật ra đáp ứng không thu nàng a"
"Hôm nay sự tình khẩn cấp, ta cũng không có cách nào khác mà?" Vong Ưu cười khổ, nói: "Ta cũng nhìn ra được đây là địa phương nào nếu như bị tiểu hoàng đế này đánh, ta không thu nàng, nàng không phải biến nơi đây thành hoang tàn sao" Nói xong, nàng lại làm cho Uy Na đi ra.
Quả nhiên sau khi Uy Na đi ra liền khóc sướt mướt, chẳng qua dưới cố gắng của chúng ta, rốt cuộc cũng không có bão nổi lên. Về phần hầu tử, sau khi nhìn thấy Uy Na, cũng không phải biểu tình phẫn nộ, mà là vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Ai bảo Hầu tử nhớ ăn không nhớ đánh, rõ ràng hắn đã bị Uy Na đánh cho khiếp sợ. Uy Na thấy vậy ngược lại đắc ý dâng lên, chính thức tuyên bố con khỉ này về sau chính là tọa kỵ của nàng, cũng từ nay về sau nàng bắt đầu áp bức vô chừng mực đối với tiểu Hầu tử.
Trở lại căn phòng lớn, mọi người cùng tụ họp lại với nhau. Sau khi chúng ta đi rồi, bọn họ phỏng chừng chúng ta đi nửa ngày cũng chưa trở về ngay, liền trở về chuẩn bị cơm chiều buổi tối. Ở thời điểm bần đạo cùng Vong Ưu trở về, vừa lúc mọi việc cũng đã xong rồi.
Nhìn thấy chúng ta trở về, mọi người đều ngừng lại công việc chạy xúm lại, Ái Liên Na là người chạy tới trước nhất, nói: "Đã về rồi à, nha, đây là Hầu tử hoàng đế sao? Thật là đẹp mắt ta muốn ôm một chút" Nói xong đưa hai cánh tay nhỏ xinh tới.
Vong Ưu cười cười đem Hầu tử đến trên tay của nàng, mà tên gia hỏa này cũng không phản đối gì, xem ra hắn là một người khôn khéo. Rất nhanh hắn trở thành tân sủng của mấy vị nữ nhân xinh đẹp. Sau đó các nàng bắt đầu "thất thủy bát thiệt"(?) hướng chúng ta hỏi thăm những chuyện đã trải qua.
Không đợi bần đạo cùng Vong Ưu mở miệng, Uy Na cướp ngang lời bắt đầu đứng ra diễn thuyết, nàng nói ta biến thành kẻ gánh nặng, lại nói tất cả các công lao đều thuộc về Vong Ưu, sau đó là cường điệu miêu tả về chính mình thật vĩ đại. Đặc biệt nàng đánh cho Hầu tử thiếu chút nữa biến thành khỉ nướng, bắt đầu tự thuật lại những điểm trọng yếu nhất.
Con khỉ kia khi nghe Uy Na miêu tả bắt hắn đốt cháy sạch toàn thân, liền sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, còn nước mắt không ngừng chảy xoạch xoạch.