Trương Tam Phong Dị Giới Du


Rốt cục sau khi bần đạo mất một đoạn thời gian, từ trong thân thể Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư mò lên bộ vị quan trọng tìm được tinh hoa tính mạng của hắn, đó là một viên ma hạch to chừng một thước, ma hạch đại thể hình thoi, phía trên có vô số ánh sáng lập lòe giống như một viên ngọc bích khổng lồ màu xanh biếc vậy, hết sức tinh mỹ.

Tìm được chính chủ thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều, bần đạo trước tiên thả ra Thất Thải Hỗn Thiên Lăng. Hỗn Thiên Lăng được ta chỉ huy bay ra bên ngoài cơ thể Lạp Tạp Tư, sau đó gắt gao bao vây thân thể cao mấy trăm thước của hắn, y như một cái kén tằm to lớn, ta làm như vậy có thể phòng ngừa linh hồn Lạp Tạp Tư chạy thoát ra ngoài.

Vừa thấy bị bao vây, Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư rốt cục bối rối, vội vàng hỏi: "Đây là đồ vật gì? Tại sao không sợ thiêu đốt? Còn nữa, ngươi muốn làm gì đó?"

Bần đạo cười híp mắt nói: "Không cần quản đến nó, các hạ không phải muốn được vĩnh sinh ở trong liệt hỏa sao? Ha ha, vừa vặn ta cũng có ý tứ này, để cho chúng ta cùng nhau tận tình bốc cháy đi."

Vừa nói xong, bần đạo mạnh mẽ phóng ra Huyễn Tật Thiên Hỏa, lập tức toàn thân ta liền bị ngọn lửa màu tím bao vây. Mặc dù hỏa diễm của ta thưa thớt, không có nồng nặc như của Lạp Tạp Tư, nhưng mà Huyễn Tật Thiên Hỏa thật sự quá mức bá đạo và hung mãnh. Nó có thể được gọi là hỏa diễm mạnh nhất thế gian há lại chỉ có hư danh sao? Cho dù là ngọn lửa do chính Hỏa tổ tu hành trăm vạn năm luyện ra còn không phải đối thủ của nó, huống chi là cái loại hàng nhị lưu như Minh hỏa này chứ?

Trước mặt Huyễn Tật Thiên Hỏa, tất cả ngọn lửa khác chẳng qua là một loại nhiên liệu phong phú mà thôi. Bần đạo vừa phóng Thiên Hỏa ra lập tức toàn bộ Minh hỏa ở chung quanh đều bị hấp thu vào, giống như dầu đổ vào lửa vậy, cả đoàn hỏa diễm không ngừng bùng nổ, không ngừng hấp thu thiêu đốt năng lượng Minh hỏa của Lạp Tạp Tư thành năng lượng tối bổn nguyên, sau đó chuyển hóa loại năng lượng bổn nguyên này thành Thiên Hỏa rồi phát tán đi ra ngoài.

Vào lúc này, năng lượng Minh hỏa trong linh hồn ấn ký Lạp Tạp Tư cùng với năng lượng mặt trái bên trong đó, đều nhất nhất tiêu tán theo. Nói cách khác, năng lượng của Lạp Tạp Tư đang không ngừng bị Thiên Hỏa cắn nuốt. Theo sau Thiên Hỏa bộc phát tác dụng mạnh mẽ, Thiên Hỏa chung quanh bần đạo cũng từ từ lớn mạnh, chẳng qua là nhóm Thiên Hỏa mới tạo thành không thuộc quyền chỉ huy của ta, sau một hồi thiêu đốt tự nhiên tiêu tán.

Lãng phí là chuyện tình rất đáng xấu hổ, bần đạo cũng không có ngu như vậy, cho nên ta nhanh chóng ngồi đả tọa ở trên không trung, hấp thu đoàn Thiên Hỏa mới xuất hiện kia vào trong thân thể, cộng thêm lực lượng tinh thần ấn ký nữa, tất cả đều được luyện hóa thành năng lượng của bản thân ta.

Cùng lúc đó, Nguyên thần Hỏa phượng hoàng cũng hiện ra ở bên cạnh ta, mục tiêu chính là viên ma hạch, Hỏa phượng hoàng hóa thân thành một quả cầu lửa, trực tiếp bao vây viên ma hạch, tham lam cắn nuốt năng lượng tinh khiết ở bên trong. Tinh hoa Minh hỏa là cường đại nhất. Hơn nữa, bởi vì nó vốn chính là tinh thần phân thân của ta, cho nên cũng có thể trực tiếp hấp thu Thiên Hỏa mới sinh ra kia. Tốc độ so với ta nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu như tốc độ thôn phệ của ta y như con mèo nhỏ gặm gặm thì Nguyên thần Hỏa phượng hoàng chính là một con kình ngư, trực tiếp nuốt gọn đừng mảng năng lượng lớn, hai bên căn bản không ở cùng một cấp bậc. Cứ như vậy, chúng ta y như hai cái động không đáy một lớn một nhỏ, không ngừng thôn phệ năng lượng trong thân thể Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư.

Lạp Tạp Tư bị chúng ta làm cho sợ hãi. Mở miệng cầu khẩn: "Ta sai lầm rồi, không cần phải như vậy đâu, ta cầu ngươi đó, tha cho ta đi, ta nguyện ý giao ra tất cả tài phú, ta thậm chí nguyện ý trở thành đầy tớ của ngài, van ngài, mau tha cho ta đi. Ta sắp chịu không nổi nữa rồi. Van xin ngài cho ta một cơ hội lưu lại mạng sống đi."

"Ông trời tàn bạo có thể tha thứ. Người làm hành vi tàn bạo thì không thể dung." Bần đạo lạnh lùng nói: "Khi ngươi cắn nuốt người khác, có cho bọn họ một cơ hội hay không? Đây chính là báo ứng." Sau khi nói xong, ta liền đóng cửa lục thức, toàn tâm toàn ý thúc đẩy chân nguyên bản thân tăng tốc độ hấp thu năng lượng hỏa diễm kia.

Bởi vì cơ hội thật sự khó mà có được, các bộ vị trọng yếu bên trong thân thể dưới tình huống không hiểu rõ thực lực đối thủ, ai lại dám tùy tiện dẫn đối thủ đi vào chứ? Coi như thực lực đối thủ hơi kém, nhưng mà cũng khó bảo toàn người ta có đồ chơi gì chuyên khắc chế mình hay không đây? Cho nên một tên ngu ngốc giống như Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư, ta sống đã nhiều năm như vậy mới lần đầu nhìn thấy. Tự nhiên tặng không cho ta một món quà lớn, ta lần này không ăn uống cho đủ vốn thì sẽ làm thất vọng bản thân nha?

Sau khi bần đạo phong bế lục thức liền không thấy không nghe được Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư cầu khẩn gì nữa, hắn mạnh mẽ gần bằng Vu Hoàng rồi, ta muốn tiêu hóa cũng phải hao tốn thời gian, vất vã một trận mới được. Cho nên ta tuyệt đối không có gấp gáp, nhất định phải từ từ mà xử lý. Khi ta tiến vào trạng thái đả tọa, những người phía ngoài đang xem cuộc chiến cũng bị tình huống quỷ dị như vậy làm cho hết sức kinh ngạc.

Ngân Nguyệt ác ma là tên đầu tiên không nhịn được, nói với Cái Thứ: "Chủ nhân của ngươi ngu ngốc hả? Hắn làm sao không biết tránh né, cứ ngu ngốc như vậy tiến vào aa..a?"

"Xin hãy nhớ kỹ, hắn hiện tại cũng là chủ nhân của ngươi." Cái Thứ lười biếng nói: "Mặt khác, ngươi đang nhận thức là một người được gọi là Âm Hiểm Quân Thần, cái danh xưng đó có thể nào là một kẻ ngu ngốc không?"

"Nhưng mà hắn vì sao lại tiến vào như vậy chứ? Ngươi biết nhiệt độ bên trong cao tới bao nhiêu không? Ngay cả thân thể của ta cũng chịu không được thời gian thiêu đốt quá dài, chớ nói chi là cái thân thể nhân loại kia của hắn." Ngân Nguyệt ác ma khó hiểu hỏi: "Ta cũng không tin thân thể loài người có thể thừa nhận nổi. Ngươi nói gì?"

"Hắn không phải là người." Cái Thứ oán hận nói: "Mặc dù từ lúc hắn ba tuổi ta đã bắt đầu đi theo hắn, nhưng mà lai lịch của hắn cho đến hiện tại ta cũng không rõ ràng cho lắm. Thế nhưng có một điều ta có thể xác định, đó chính là tên này chưa bao giờ đánh trận chiến nào mà không chắc thắng cả, từ khi xuất đạo cho tới nay hắn chưa từng bị bại. Bất luận là Thiên sứ sáu cánh hay là Ma vương gì gì đó, hết thảy đều từng rụng trên tay hắn cả, cho nên ta tin chắc lần này hắn cũng thắng như trước mà thôi."

"Nhưng mà dường như Thiên sứ sáu cánh và Ma vương đều không thể sánh ngang với Vu Yêu Hoàng mà?" Ngân Nguyệt ác ma nói: "Hơn nữa, hắn đã đi vào đó thời gian dài như vậy còn không tin tức, không phải đã sớm bị đốt thành tro bụi đi? Chúng ta có thể thừa cơ hội này chạy trốn chứ?"

"Ai dà, đây chính là cái mà ngươi tự xưng là trí tuệ thông minh của Long tộc sao? Thật thật sự là quá thất vọng rồi." Cái Thứ khinh thường nói: "Chủ nhân của chúng ta nếu như đã hóa thành tro bụi, vậy tại sao cái tên Vu Hoàng kia còn không có xuất hiện đây? Rất hiển nhiên, bọn họ đang ở vào giai đoạn giằng co kịch liệt, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng nhìn không ra sao? Ngay cả so với ta, cái đầu gấu cũng không bằng nữa. Ta xem ngươi mới đúng ngu xuẩn đó?"

"Ngươi mới đúng là ngu ngốc." Ngân Nguyệt ác ma thẹn quá thành giận nói: "Ta dĩ nhiên biết hiện tại bọn họ đang giằng co, nhưng mà ta sợ tiểu tử kia đánh không lại người ta rồi làm hại chúng ta, cho nên mới có ý tốt nhắc nhở ngươi. Ngươi không nhìn thấy Vu Hoàng mới thả ra tấm vải bảy màu kia sao? Đồ kỳ quái như thế ta là lần đầu tiên nhìn thấy, nó thế mà lại không sợ Minh hỏa thiêu đốt, bởi vậy có thể thấy được nó là một ma đạo khí phi thường lợi hại."

"Không cần ngươi nhắc nhở. Chủ nhân ta thắng chắc rồi." Cái Thứ cười nói: "Mặt khác, ngươi nói cái sợi dây vải kia thật ra là đồ vật của chủ nhân ta, hiển nhiên tác dụng của nó là phòng ngừa Vu Hoàng chạy trốn. Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân của chúng ta đang chiếm cứ thượng phong ."

"Cái gì? Dĩ nhiên là đồ của hắn?" Ngân Nguyệt ác ma thất kinh, nói, "Hắn thậm chí có đồ chơi tốt như vậy sao? Thật là khó tin mà."

"Đây tính là cái gì chứ?" Cái Thứ khinh thường nói: "Cũng buồn cho ngươi gọi là Long tộc, quá mất mặt đi. Chủ nhân ta còn nhiều thứ tốt lắm, tùy tiện lấy ra vài thứ là có thể khiến cho ngươi ngắm nghía tới chết rồi." Cái Thứ cố tình trả thù Ngân Nguyệt ác ma mới vừa nãy ngu xuẩn đánh giá nó, cho nên tròng mắt lạnh lẽo, ngôn ngữ không chừa ai, không ngừng dùng lời lẽ kích thích thần kinh Ngân Nguyệt ác ma.

"Nói nhảm, không phải chỉ là sợi vải rách thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, ta từng sưu tầm qua thần khí hơn trăm cái, vàng bạc châu báu chồng chất như núi, ta cho ngươi biết, giường ta nằm là dùng tài bảo chồng lên đó, chủ nhân của ngươi có nhiều bảo vật như vậy sao?" Ngân Nguyệt ác ma khinh thường nói: "Chủ nhân của ngươi có chỗ huyền diệu nào đáng giá hơn không?"

"Thôi đi…!" Cái Thứ phun ra một bãi nước dãi. Khinh thường nói: "Ngươi nói ba cái thứ vớ vẩn kia có ở đây không? Ngươi bây giờ không phải là toàn thân trần như nhộng, ngay cả nội khố cũng không có hả? Về phần thứ tốt chủ nhân ta có…, hắc hắc. Ngươi nhìn ta xem là biết ngay có bao nhiêu rồi ..."

"Ngươi?" Ngân Nguyệt ác ma tò mò nói: "Xem ngươi cái gì?"

"Ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra tuổi của ta sao?" Cái Thứ dương dương đắc ý nói: "Ta năm nay mới có mấy ngàn tuổi. Dựa theo tình huống bình thường, ta vừa mới miễn cưỡng trưởng thành mà thôi. Ha ha, hiện tại ta tuyệt đối là Hùng vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử lục địa đó."

"Điều này sao có thể?" Ngân Nguyệt ác ma thất kinh nói: "Tin này cũng quá giật gân đi?"

"Trước khi gặp gỡ chủ nhân ta chỉ là Đại Địa Chi Hùng bình thường, hết thảy sinh sống đều rất bình thường, nhưng mà sau khi ta may mắn gặp mặt chủ nhân, thực lực của ta một phát nhảy lên ba cấp, ngày đó ta liền chính thức trưởng thành. Về sau bởi vì mặt mũi chủ nhân, ta được nữ thần Tự Nhiên truyền vào thần lực, sau đó cũng vì quan hệ với chủ nhân, ta được phép đi vào trong Nguyệt Lượng Tỉnh của nguyên tố Tinh Linh tắm táp, còn được ăn ba viên Nguyên tố châu Thổ hệ, ha ha, lại đánh nhau một trận với ngươi, ta đã chính thức trở thành Hùng vương." Cái Thứ hưng phấn gào lên.

"Hắn thật sự có mặt mũi lớn như vậy?" Ngân Nguyệt ác ma hâm mộ nói: "Ngươi thật là một tên gặp vận *** chó mà."

"Ngươi cũng thế thôi." Cái Thứ cười nói: "Chủ nhân là người vô cùng hào phóng, cơ hồ người nào đi theo hắn đều được rất nhiều chỗ tốt, chỉ cần biểu hiện cho tốt ta bảo đảm tương lau sau này của ngươi quang mang đại phóng."

"Ta còn không nhất định có thể chống đỡ cho đến lúc đó đâu." Ngân Nguyệt ác ma thống khổ nói: "Chết tiệt, thương thế trên lưng ta phát tác, đáng giận, ma lực của ta hao tổn quá nghiêm trọng, bổ sung không kịp."

"Ta tới giúp ngươi một chút vậy." Cái Thứ nói xong liền khó khăn dựng thân lên, đi tới bên cạnh Ngân Nguyệt ác ma.

"Ngươi giúp thế nào?" Ngân Nguyệt ác ma kỳ quái hỏi: "Đồ sau lưng ta ngươi không nên đụng vào, nếu không ngay cả tư cách làm Vong Linh ngươi cũng không còn đâu!"

"Yên Diệt Đạn của ta có thể tiêu diệt tất cả vật chất, chỉ một chút thuốc dán kia còn không có vấn đề gì." Cái Thứ nói: "Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận." Vừa nói, hắn phun ra một viên Yên Diệt Đạn to bằng đầu người đánh vào chỗ cao dược. Một trận thanh âm nhè nhẹ vang lên, miếng cao được quả nhiên nhỏ đi một chút.

Hết thảy nhiêu đó cũng đã làm cho Ngân Nguyệt ác ma cảm giác tốt hơn nhiều rồi, nàng lập tức hưng phấn nói: "Hữu dụng, mau phun, dùng thêm chút sức, cho dù có làm gãy vài khúc xương cũng không sao đâu."

"Rống ~!" Cái Thứ gầm lên đáp ứng một tiếng, miệng bắt đầu không ngừng phun Yên Diệt Đạn ra trợ giúp Ngân Nguyệt ác ma tiêu trừ miếng dược cao kia. Nhưng mà dược cao kia dù sao cũng là ma đạo khí cấp bậc thần khí tinh luyện ra mà, làm sao dễ dàng bị Cái Thứ tiêu trừ được chứ?

Cho nên bọn quỷ đó biểu hiện ra cũng phi thường ương ngạnh, sau khi bị Yên Diệt Đạn tiêu diệt một phần, chúng nó lại có thể tự động sống lại mọc dài ra, tốc độ còn tương đối mau, xem như gần bằng tốc độ Cái Thứ phun đạn rồi. Cho nên, mặc dù Cái Thứ không ngừng nỗ lực, thế nhưng thủy chung vẫn không thể nào hoàn toàn thanh trừ đám dược cao quỷ quái đó.

Thế nhưng, kết quả này đối với Ngân Nguyệt ác ma mà nói đã là phi thường khó khăn đạt được rồi. Bởi vì khi dược cao sinh trưởng thì phải giảm bớt tốc độ phân tán độc tố ra bên ngoài, vì thế giảm bớt cho Ngân Nguyệt ác ma rất nhiều thống khổ, cũng trì hoãn được một khoảng thời gian nàng đi gặp tử thần.

Nhưng mà, Cái Thứ phun đạn lâu dài thì ma lực còn thừa lại không nhiều lắm, mặc dù hắn khôi phục ma lực cũng mau, nhưng mà dù thế nào cũng không thể nhanh hơn tiêu hao được. Bởi vì Yên Diệt chính là dị năng cao cấp Thổ hệ, mỗi lần sử dụng cần phải tiêu hao rất nhiều ma lực, cứ như vậy, Cái Thứ sắp sửa lâm vào tình trạng đèn cạn dầu.

Nhìn thấy thân thể Cái Thứ không ngừng đung đưa, vết thương đang dần dần mở rộng ra lại, không ngừng trào máu ra bên ngoài, tư vị trong lòng Ngân Nguyệt ác ma hiện tại rất bi thương, đây chính là vết thương nàng tự mình cắn ra mà? Nhìn thấy Cái Thứ cố gắng nặn chút ít ma lực còn sót lại dẫn đến hộc máu, Ngân Nguyệt ác ma cũng nhịn không được nữa, nàng cảm động khuyên nhủ:"Coi như là hết vậy, xem như ta mạng khổ, ngươi buông tha đi."

"Không được." Cái Thứ nghiêm túc nói: "Nếu như chủ nhân biết ta trơ mắt nhìn đồng bạn bỏ mình, hắn sẽ lột da ta thảm nha!"

"Nhưng mà ngươi đã tận lực aa..a." Ngân Nguyệt ác ma nói."Ta nghĩ hắn sẽ không làm khó ngươi."

"Hắc hắc, ta còn không có hết sức." Cái Thứ cười cười xấu xa nói: "Xem ra ta phải vận dụng bí chiêu che giấu đã lâu mới được." Vừa nói hắn liền mở miệng ra, từ trong cổ họng phun ra một cái bình thủy tinh chừng một thước.

"Đây là cái gì?" Ngân Nguyệt ác ma tò mò hỏi. Tại

"Chủ nhân biết ta muốn đi vào Nguyệt Lượng Tỉnh tắm. Cho nên kín đáo đưa cho ta mấy bình, bảo ta len lén chứa một ít Thủy nguyên tố mang trở lại." Cái Thứ đắc ý nói: "Đây là sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân thưởng cho ta đó. Suốt ba cân Thủy nguyên tố đó nha!" Vừa nói, nó liền mở nắp bình ra, uống vào vài giọt chất lỏng.

"Ngươi mới vừa nãy chiến đấu vì sao không dùng?" Ngân Nguyệt ác ma kỳ quái hỏi.

"Ta quên." Cái Thứ ngượng ngùng nói.

"Trời ơi, đánh nhau thì lại không cần, lại dùng cho một người từng là đối thủ, thật không biết nói ngươi thông minh hay là ngu ngốc đây?" Ngân Nguyệt ác ma ánh mắt phức tạp nói: "Ngươi không được chủ nhân đồng ý mà tự tiện dùng vật trân quý như vậy, có thể bị hắn mắng không?"

"Không cần xin phép." Khi Cái Thứ nói chuyện đã nhờ vòa Thủy nguyên tố bổ sung xong ma lực, khôi phục lại tinh thần tiếp tục trị liệu cho Ngân Nguyệt ác ma.

"Thật sao?" Ngân Nguyệt ác ma thấp giọng lầm bầm, trong lòng nàng lần đầu tiên có một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ đi theo một chủ nhân như vậy cũng không phải là một chuyện xấu nhỉ?

Mười mấy ngày sau, Bất Lại Khắc mang theo sáu người Cơ Bô Lạc Phu đi đến nơi này, bọn họ không thấy ta trở về nên sợ ta gặp chuyện không may, không tiếc mạo hiểm tính mạng đi tìm ta. May là bọn họ có Cốt Long mới bắt được hỗ trợ, đoạn đường đi qua cũng không có đụng tới con thú dữ nào, vì thế mới thuận lợi tìm được chúng ta.

Lúc này, nhờ có Cái Thứ không ngừng cố gắng rốt cục thương thế của Ngân Nguyệt ác ma đã tạm thời ổn định, là do tốc độ khôi phục ma lực của Ngân Nguyệt ác ma giành được một đoạn thời gian quý giá. Ngân Nguyệt ác ma mặc dù không thể uống nước, nhưng mà nàng lại có ý tưởng đột phát, lấy Thủy nguyên tố nhỏ giọt vào trong hai tròng mắt, không ngờ hiệu quả thực tế y như nhau.

Bởi vì nơi này rất nguy hiểm cho nên Cái Thứ dứt khoát "xử đẹp" nguyên một bình Thủy nguyên tố, nhờ đó ma lực hai người khôi phục được không ít, ít nhất có đủ lực để đánh một trận, tối thiểu có thể dùng để thủ hộ ta an toàn. Sau khi đám Bất Lại Khắc đến hỏi rõ tình huống, tất cả cũng nguyện ý lưu lại làm hộ pháp cho ta.

Cho nên, một đám nhân thú lai lịch khác nhau bắt đầu công việc thủ hộ dài đến ba tháng. Trong thời gian đó có không ít người đến quấy rầy, nhưng đều bị Bất Lại Khắc, Cái Thứ và Ngân Nguyệt ác ma liên thủ hù dọa chạy mất. Ngân Nguyệt ác ma trong thế hệ này hung danh vượt mọi biên giới, bình thời nàng độc lai độc vãng cơ hồ đã không có mấy người dám trêu chọc vào, hiện tại có thêm trợ thủ lại càng một người gặp hai giò chạy trốn, hai người gặp thì vác bốn cẳng mà chạy thoát cho mau.

Ba tháng sau bần đạo chính thức xuất quan. Đưa tay thu hồi Hỗn Thiên Lăng, một mình bần đạo hiện ra trong không gian Minh giới, thân thể khổng lồ của Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư đã triệt để biến mất tung tích, từ đó về sau hắn đã trở thành lịch sử, tên của hắn chỉ còn nằm ở trong sách cổ mà thôi.

"Rống ~!" Cái Thứ nhìn thấy ta xuất hiện là người thứ nhất chạy tới thân mật, những người khác ngay sau đó cũng xúm xít lại đi lên. Bần đạo nhìn qua thầm đánh giá bọn họ, làm sao ta không biết bọn họ hộ pháp cho ta đoạn thời gian này chứ? Trong lòng ta thực sự cảm động, đặc biệt là sáu người Cơ Bô Lạc Phu, biết rõ thực lực không đủ cũng đi tới giúp ta một tay, mặc dù chỉ là hành động đi ngàn dặm dâng một cọng lông ngỗng, thế nhưng tình nghĩa lại rất nặng đó.

"Đại nhân. Ngài đã chịu ra rồi hả?" Bất Lại Khắc mừng rỡ thăm hỏi: "Chúc mừng đại nhân thành công tiêu diệt Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư."

"Chúc mừng đại nhân." Những người khác cũng vội vàng chúc mừng ta.

"Ha hả, đa tạ đa tạ." Bần đạo cười nói: "Nhất thời may mắn thôi. Cũng nhờ có các ngươi, có thể ở chỗ nguy hiểm như thế này mà hộ pháp cho ta, thật sự làm cho ta ái ngại quá."

"Đại nhân khách khí rồi." Bất Lại Khắc cười nói: "Đây đều là bổn phận mà chúng ta nên làm thôi."

"Ha hả. Vẫn cứ phải đa tạ mới được." Bần đạo cười nói: "Đúng rồi, Cơ Bô Lạc Phu, các ngươi không phải là thuộc hạ của ta mà lại có thể tới đây trợ giúp, ta không biết nên cảm tạ ngươi ra sao đây?"

"Hà hà, đại nhân, ngài ngay cả Vu Yêu Hoàng, Minh Hỏa Đại Thánh - Lạp Tạp Tư cũng có thể tiêu diệt, tuyệt đối không phải là phàm nhân chứ?" Cơ Bô Lạc Phu ngượng ngùng nói: "Không biết chúng ta có vinh hạnh trở thành thuộc hạ của ngài hay không?" Vừa nói tới chỗ này, sáu người đều lộ vẻ khẩn trương nhìn ta, dường như sợ ta không đáp ứng vậy!"

Bần đạo mỉm cười gật đầu, nói: "Trên nguyên tắc là không có vấn đề, thế nhưng địch nhân của ta rất cường đại, đi theo ta chưa chắc là hưởng phúc đâu!."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui