Anna coi như nghe lời, thấy ta ngoắc tay gọi lại liền hạ xuống trước mặt của ta, hưng phấn nói: "Tư vị bay lượn dưới ánh mặt trời thật sự là tốt quá. Quả thực không thể tin được, ta vẫn còn có một ngày rời khỏi địa phương quỷ quái kia. Chúng ta mau rời đi thôi, ở trong Tử Vong Thiên Mạc một phút đồng hồ ta cũng chịu không nổi nữa rồi."
"Ừ, ta muốn dẫn ngươi đi tới một địa phương tốt, nhưng mà đường xá xa xôi. Chúng ta sợ là phải đi thời gian rất lâu đó?" Bần đạo làm bộ khó khăn nói.
"Được rồi được rồi, đừng nói nhảm, không phải là muốn cưỡi ta sao? Đến đây đi, hôm nay ta tâm tình tốt, miễn phí chở ngươi một đoạn đường." Anna sảng khoái nói.
"Ta cũng muốn cưỡi." Cái Thứ đã co lại thành hình dáng một con cẩu hùng. Liên tục cầu khẩn: "Không nên bỏ ta xuống, có được hay không?"
"Đáng giận. Bị chủ cưỡi thì thôi, ta còn muốn phải để ngươi, cái tên ngu ngốc này cưỡi?" Anna buồn bực nói: "Coi như là bản thân ta hạ giá quá vậy, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Thế nhưng, ngươi chỉ có thể bắt cái đuôi của ta, không cho leo lên trên lưng."
"Ha hả." Bần đạo cười cười nhảy lên trên lưng Anna.
"Kháng nghị, ta mà ngồi trên cái đuôi sẽ bị choáng ngất." Cái Thứ buồn bực nói.
"Đơn giản, vậy ngươi cứ ngồi địa phương ta chuẩn bị đặc biệt cho ngươi." Anna không có chút tốt lành gì, cười gian nói.
"Địa phương nào?" Cái Thứ cũng đã cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng run sợ hỏi lại.
"Móng vuốt của ta aa..a. Khà khà..." Anna vừa cười gian nói vừa vươn ra trước bắt lấy, hành động giống như bắt chuột con vậy, tóm được Cái Thứ vào trong tay, sau đó trực tiếp bay lên trời, xông thẳng lên không trung cao xanh kia.
"Y..a…a... Không được, ta sợ độ cao đó, a..a…a…~!" Cái Thứ hét thảm một tràng, kêu gào thảm thiết. Đáng tiếc, Anna vốn đang chơi nghiện đến mức này căn bản không để ý tới hắn, không chỉ không để cho hắn an ổn, còn cố ý tay trái tay phải qua lại đổi nhau bắt lấy hắn, hành hạ Cái Thứ chết đi sống lại, kêu la thảm thiết không dứt.
Bần đạo cũng nhìn không được nữa rồi, chỉ đành nói với Anna: "Này, ý tứ ý tứ một chút, ngươi biến hắn thành gấu chết, ta cũng không chấp nhận đó."
"Quỷ hẹp hòi. Vui đùa một chút thì không chết được." Anna mặc dù bất mãn, nhưng nàng vẫn dừng lại quá trình giày xéo Cái Thứ.
Mặc dù như thế, khi mà chúng ta đáp xuống thành thị ông nội mới xây dựng, Cái Thứ đáng thương đã mơ mơ màng màng muốn ngất đi rồi, bốn chân vừa chạm đất trực tiếp há mồm nôn ói liên tục, qua một hồi còn chưa có dấu hiệu dừng lại. Anna lúc này mới cảm thấy có chút quá đáng, vội vàng dùng quang minh pháp thuật trị liệu cho hắn, thế nhưng ngoài miệng vẫn rất ương ngạnh nói: "Ngươi vậy mà cũng là Đại Địa Hùng Vương, bay có một đoạn khoảng cách ngắn mà có thể choáng thành ra bộ dáng như thế này, thật sự không có chút chỗ dùng mà."
Đáng thương cho Cái Thứ vẻ mặt đau khổ chỉ biết phun ra, một câu cũng nói không nên lời. Bần đạo vỗ vỗ đầu Cái Thứ, nói: "Ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo bọn hắn chuẩn bị món chính cho ngươi ăn, hắc hắc, đến lúc đó ngươi có thể từ từ hưởng thụ."
"Rống rống." Cái Thứ lập tức hiểu ý của ta, hưng phấn rống lên hai tiếng, tỏ vẻ biết ơn. Khà khà, cốt long không thể ăn đồ nha, ta đây nhắc Cái Thứ yếu điểm để gièm pha Anna, cũng xả giận qua một cơn. Hiển nhiên, Cái Thứ đã hiểu ý của ta,
Bởi vì hình thể Anna lớn kinh người, cho nên người ở trong thành thị đã phát hiện nàng từ sớm. Lúc này nhận được tin tức ông nội và tổ mẫu đã bay gấp ra ngoài thành, mấy lần nhảy lên đã đến bên cạnh ta, ông nội ôm cổ ta hưng phấn nói: "Cháu nội ngoan, ngươi đã trở lại hả, ông nội nhớ ngươi muốn chết."
"Ha hả." Bần đạo cảm thụ được phần thân tình chân thành này cũng vui vẻ nói: "Ông nội sống thời gian này tốt không? Ta xem người hình như trẻ khỏe hơn mười mấy tuổi đó?" Lúc này bộ dạng ông nội thoạt nhìn tựa hồ một gã nam tử trung niên mà thôi, cái đầu đầy tóc trắng ngược lại đen không ít, quả thực chính là phản lão hoàn đồng mà.
"Dĩ nhiên, lão đầu tử ta lợi hại như thế, trẻ lên một ít cũng là đúng thôi." Ông nội cười lớn nói: "Công lao tổ mẫu ngươi cũng không nhỏ nha!" Lão vừa nói vừa bắt lấy cánh tay tổ mẫu kéo lại bên cạnh.
"Mấy tháng không gặp, tổ mẫu đại nhân lại đẹp lên nữa rồi." Bần đạo vội vàng cười ha hả nịnh một câu.
"Ba hoa..." Tổ mẫu ngoài miệng mặc dù mắng ta nhưng mà nụ cười trên mặt không giảm chút nào. Bởi vì tu vi nàng quá thâm hậu cho nên vẫn không có trông già quá, hiện tại tướng mạo lại càng trẻ đẹp y như thiếu nữ hai mươi, người không biết còn tưởng rằng nàng là tỷ tỷ ta nữa đó.
"Vị này là?" Tổ mẫu ngay sau đó liền dồn tinh lực tập trung lên trên người Anna, thân thể Anna cao hơn 100m. Đứng trước mặt loài người quả thực y như tòa núi nhỏ, cảm giác thật sự quá rung động, cũng không trách được bọn họ chú ý đề phòng.
"Đây là bằng hữu ta mới kết giao, Anna • Tạp Liệt Lâm Na." Bần đạo vội vàng giới thiệu.
"Các ngươi khỏe !" Anna biết điều đúng lúc chào hỏi bọn họ.
"Ngươi khỏe !" Tổ mẫu phi thường lễ phép nói một câu. Ngay sau đó nàng nhíu mày tỏ vẻ khó khăn, tổ mẫu từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi quý tộc giáo dục, trên người vẫn còn chứa suy nghĩ của dòng dõi đại quý tộc. Nếu đã là bằng hữu của ta, vậy thì xem như là khách nhân của nàng, thân là nữ chủ nhân, tổ mẫu đang rầu rỉ nên chiêu đãi Anna thế nào đây? Một đầu cốt long lớn như vậy, địa phương ngồi cũng không có nữa kìa, ăn cũng không có biện pháp ăn, làm sao chiêu đãi đây?
Ông nội là một gã quê mùa, căn bản không để ý tới chuyện này, hắn trực tiếp nói với Anna: "Anna, để lão bà của ta chiêu đãi ngươi nhé, ta mang cháu của ta đi xem mã tràng (trường nuôi ngựa) một lát." Vừa nói xong lão cũng không quản tổ mẫu khẽ nhíu lông mày, trực tiếp kéo ta chạy mất.
Bần đạo không thể phản kháng, chỉ đành cười khổ nói với Anna và tổ mẫu: "Các người từ từ hàn huyên. Ta đi một lúc sẽ quay trở lại ngay." Ngay sau đó ta đã bị ông nội kéo chạy ra xa rồi.
Ông nội thân là cao thủ cấp bậc Kiếm Thần, tốc độ chạy nhanh kinh người, hơn nữa còn cố ý muốn dò xét ta cho nên luôn dùng hết tốc lực phóng chạy như điên, chỉ chốc lát đã tới một nơi. Ông nội đến nơi thì dừng lại, cao hứng mở miệng khích lệ ta ở phía sau: "Được lắm, tiểu tử ngươi thật có tài, tuổi còn nhỏ mà đã có thể đuổi theo tốc độ của một Kiếm Thần ta đây, rất giỏi đó. Tiểu tử ngươi quả thực chính là một đầu quái vật mà."
"Hắc hắc." Bần đạo cười cười xấu hổ, sau đó liền chuyển đề tài, nói: "Nơi này là địa phương nào? Đó là mã tràng?"
Chỉ thấy chỗ này đang xây lắp rất nhiều rào gỗ đơn giản, khoảng hơn ngàn cái sắp hàng chỉnh tề kéo dài một mảng lớn trên bãi cỏ trống trải. Trong mỗi cái lều đều nuôi mười mấy con tuấn mã, hơn một ngàn người lui tới ở chỗ này tất bật công việc.
"Hắc hắc..." Ông nội đắc ý nói: "Chỗ này là địa phương ta chăn nuôi chiến mã bình thường với quy mô lớn, bên kia mới đúng là địa phương ta nuôi ngựa thuần chủng." Ông nội vừa nói liền chỉ chỉ một tòa thạch bảo thật lớn ở phía xa.
"Ngài không phải đã mang hết toàn bộ ngựa giống thuần chủng của ta tới đây chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Cũng có khoảng mấy ngàn đầu đó?"
"Dĩ nhiên là vận tới toàn bộ, bọn chúng chính là tâm can của ta mà." Ông nội vui vẻ nói: "Những lão gia hỏa kia nhìn thấy ta muốn đi, còn tưởng rằng ta muốn đi bán ngựa, nhưng không ngờ bị ta kéo toàn bộ tới đây, ha ha, một đống con ngươi của bọn họ lúc ấy đều rớt cả ra ngoài. Ha ha."
"Quá trâu bò rồi !" Bần đạo cười nói: "Thế nhưng, mấy đầu ngựa đã thích ứng với nơi này chưa?"
"Mới đầu còn không có thích ứng, nơi này thật sự, tổ sư gia nó, quá nóng." Ông nội cười nói: "Vì muốn giảm nhiệt độ cho bọn chúng, ta hạ mệnh lệnh cho nhóm quản sự Uy nô kia, ngay cả ban ngày cũng phải không ngừng hắt nước cho chúng nó, may nhờ nhân số nơi này rất nhiều mới không có làm tổn thất bao nhiêu bảo bối, hiện tại bọn chúng đã tương đối thích ứng hoàn cảnh rồi, chỉ cần một ngày tưới nước mấy lần là được."
"Nhóm Uy nô biết nghe lời hả?" Bần đạo quan tâm hỏi.
"Nghe lời chứ, ta nói chúng ta đã đánh chạy liên quân Giáo Đình, chính là ân nhân bọn hắn, cả đám liền xem chúng ta như chủ tử, ha ha." Ông nội cười nói: "Cho dù biết rõ là nói dối bọn họ cũng sẽ cố ý tin tưởng, một đám không có tương lai như vậy, thật đúng là hiếm thấy mà."
"Không có phản kháng?" Bần đạo nghi ngờ hỏi.
"Tại sao không có, chẳng qua là quá ít thôi, hơn nữa cũng là linh tinh đơn độc, không có được nhiều người hưởng ứng ." Ông nội nhún nhún vai, buồn cười nói: "Trên căn bản chỉ cần có người vừa ló đầu ra cũng sẽ bị đồng bào bọn họ bán đứng cho ta ngay, ai dà, ngươi nói rất đúng, chỉ cần trông nom bọn hắn cơm ăn áo mặc, lại cho bọn hắn một hoàn cảnh không quá hà khắc và không bị nguy hiểm tánh mạng, dù có vũ nhục đến thế nào, bọn hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận."
"Nô tính, nô tính của đám người kia đã ăn sâu vào tận xương tủy. Ha hả, đây là phải cảm tạ chủ tử trước kia của bọn chúng, cái tên ma quỷ kia bản lãnh giáo dục quá xuất sắc mà." Bần đạo lắc lắc đầu nói: "Thế nhưng cũng phải cẩn thận, bọn họ nô tính nặng, thú tính cũng theo đó rất nặng nề, nếu như cho bọn hắn một cơ hội, bọn hắn sẽ lập tức biểu hiện ra bản tính tàn bạo khiến cho dã thú cũng phải sợ hãi. Thử nghĩ phương pháp bọn hắn tính toán xử trí Ngõa Nạp là biết. Cái đám này đáng đời làm nô lệ cho gia súc mà thôi."
"Ta sớm nhìn ra rồi." Ông nội cười khổ nói: "Biết gì không? Khi chúng ta bắt được phần tử ngoan cố toàn giao cho nhóm Uy nô chịu trách nhiệm tra tấn, thủ đoạn tra tấn của bọn chúng còn khiến cho ta mở rộng tầm mắt đó. Thủ hạ tra tấn của ta sau khi chứng kiến, cả đám đều xấu hổ và giận dữ đòi tự sát. Tổ mẫu ngươi kiến thức qua một lần, hắc hắc, lúc ấy cũng ói mửa rối tinh rối mù, đến hiện tại cũng không dám ăn thịt lại nữa đó."
"Ai, thật là một đám ác tâm mà." Bần đạo bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đúng rồi, bọn họ bây giờ còn thừa lại bao nhiêu người?"
"Trực tiếp bị ta khống chế thì không tới 20 triệu." Ông nội thở dài nói: "Tất cả địa phương ở Uy đảo đều đã bị ta chiếm lĩnh, người ở dã ngoại lác đác không còn có mấy tên, cho nên đây đã là tổng nhân số toàn bộ Uy nô rồi."
"Trời đất ~!" Bần đạo không nhịn được mắng: "Theo như ta được biết, trước khi chiến đấu tổng nhân khẩu Uy Khấu có hơn 40 triệu cơ mà, hiện tại chiến tranh mới có mấy năm đã bị tiêu diệt hơn phân nửa? Giáo Đình đủ ngoan độc mà."
"Không chỉ có như thế, nhân khẩu ta khống chế đa số lấy lão nhược, phụ nữ và trẻ em làm chủ, thanh cường tráng cơ hồ tuyệt tích, cho nên trong vòng vài năm sau cơ hồ còn phải giảm xuống nữa. Sau này lỡ may chuẩn bị không tốt, bọn họ diệt tộc cũng không có gì lạ." Ông nội cười khổ nói.
"Thế nhưng nơi này sản vật phong phú, lương thực sản lượng đặc biệt nhiều, nữ nhân trồng trọt cũng có thể nuôi sống không ít người, hơn nữa chúng ta thu thuế đặc biệt thấp, cho nên bọn họ còn có thể miễn cưỡng duy trì. Ước chừng qua khoảng mười mấy năm, chờ đến khi bọn nhỏ trưởng thành là có thể khôi phục một ít nguyên khí, miễn cưỡng không đến nổi diệt tộc. Còn nếu như lại đánh chiến thì thật khó nói." Ông nội bất đắc dĩ nói.
"Hắc hắc, hiện tại chiến tranh không thể nào vươn tới nơi này, cho nên bọn họ tạm thời không thể nào diệt tộc. Thế nhưng, phải nhớ là khi mà bọn hắn khôi phục được một ít nguyên khí thì phải tăng thuế, phải để cho bọn hắn vẫn bị vây vào trạng thái nửa chết nửa sống, nếu không bọn họ ăn no rững mỡ sẽ cắn lại chủ nhân. Bọn họ chỉ là một đám dã thú chưa thuần mà thôi." Bần đạo cười hắc hắc nói.
"Việc này ta hiểu." Ông nội cười nói.
"Ngài lần này mang đến bao nhiêu người?" Bần đạo hỏi.
"Hắc hắc, nguyện ý đi theo lão già như ta thật không ít, tổng cộng có chừng 20 vạn, toàn là thuộc hạ đã theo ta mấy chục năm, ở nhà cũng chỉ nhàn rỗi nhìn hài tử, vì thế liền nguyện ý đi theo ta tới nơi này làm lại chính quyền." Ông nội tự hào nói: "Ha ha. Biết không? Lão Mã ta hay gọi kia nay là tư lệnh chiến khu một đảo, lão tiểu tử lần đầu tiên làm được quan lớn như vậy, hắn đang sướng muốn chết đó, ha ha."
"Từ người đánh xe lên đến chức tướng quân?" Bần đạo cười khổ nói: "Biến chuyển cỡ này cũng quá nhanh đi, hắn có thể làm được không?"
"Làm sao không được, dù sao nơi này không trận chiến, nhiệm vụ chính của hắn là huấn luyện nhóm Uy nô xây dựng quân đội cảnh vệ. Đánh giặc hắn có lẽ không được nhưng luyện binh thì hắn là một tay kỳ cựu đó." Ông nội cười nói.
"Ừ." Bần đạo gật đầu nói: "Bản lãnh hắn luyện binh ta có biết đến. Đúng rồi, một chủ quản đảo khác đâu?"
"Cái này..." Ông nội hơi lúng túng nhìn ta nói: "Chính là cái tên người kim khí Kiệt Tư mà ngươi phái tới đó."
"A? Tại sao có thể là hắn?" Bần đạo kinh ngạc hỏi: "Hắn chính là phần tử trung thành đến chết của Giáo Đình mà. Sao làm thế được? Ngài tại sao có thể cấp cho hắn tự mình chưởng quản một đảo chứ?"
"Hắn nói muốn tìm một chỗ mới tuyên dương tân giáo, muốn mang tin vui từ quang minh đến cho những người nơi này. Hắn bảo đảm ở chỗ này tuyên dương chính là khoản nhân từ và bác ái trong Quang Minh giáo nghĩa. Khác hẳn với giáo nghĩa Giáo Đình đã bẻ cong thường tuyên dương trên đại lục." Ông nội nói: "Ta và ngươi tổ mẫu thương lượng xong, cho ra kết luận như vậy cũng tốt. Ít nhất hắn không thể chạy khắp nơi tìm phiền toái cho chúng ta. Dù sao lực lượng của chúng ta cũng không đủ để mà khống chế cả ba đảo, cho nên dứt khoát ném một cái cho hắn quản lý đi."
"Đợi một chút." Bần đạo đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Ý hắn nói là Giáo Đình đã bẻ cong giáo nghĩa Quang Minh thần giáo phải không?"
"Ừ, đúng vậy, đúng là ý tứ này, cho nên hắn nói giáo phái mới của mình là tân giáo, mà Giáo Đình chính là cựu giáo." Ông nội nói: "Hắn nói một vài điều ta cũng không rõ, thế nhưng có một điều ta rất rõ ràng, đó chính là hắn có sự bất mãn mãnh liệt đối với Giáo Đình hiện tại trên đại lục. Tựa hồ còn định thanh lý môn hộ nữa."
"Tốt, không tệ." Bần đạo cười nói: "Hắn cho ta nói ra một câu thức tỉnh cả ta, thế lực Giáo Đình thâm căn cố đế, chúng ta rất khó diệt trừ triệt để từ trên căn nguyên của bọn họ, cho dù là Tự Nhiên Thần Giáo mà ta tiến cử. Liệt Hỏa Thần giáo và Đại Địa mẫu thần giáo thì căn cơ nông cạn, căn bản không có thực lực đối kháng với Giáo Đình, trừ phi mấy trăm năm sau còn may ra..."
"Vốn ta định súc tích lực lượng sau đó nhất cử đánh tan bọn họ, nhưng mà muốn hành động như vậy, không có thời gian tích lũy lâu dài căn bản không thể nào hoàn thành. Hơn nữa cho dù tạm thời đánh bại bọn họ thì kết quả thế nào đây? Thử nghĩ xem ba giáo phái do chính tay ta bồi dưỡng cũng đã bị diệt mấy ngàn năm, nhưng mà một khi có cơ hội lập tức y như tinh hỏa gặp đồng hoang, lại phát triển cực kỳ nhanh chóng. Có thể thấy được lực lượng tín ngưỡng ương ngạnh đến cỡ nào." Bần đạo cười nói.
"Nhưng mà bây giờ nhìn lại, từ trên người Kiệt Tư, ta tựa hồ lại lĩnh ngộ ra một sự lựa chọn khác." Bần đạo cười gian nói: "Khi mà một tòa pháo đài không có cách nào rung chuyển từ bên ngoài, dường như có thể để cho nội bộ bọn họ tự tay xử lý đi."
"Cao, thật cao. Ý của ngươi là dùng Kiệt Tư sáng lập Tân Giáo, để đạt tới mục tiêu phân liệt Giáo Đình?" Ông nội cười hỏi: "Dường như không dễ dàng đó?"
"Dĩ nhiên không dễ dàng, nhưng mà chỉ cần chúng ta vạch kế hoạch cho cẩn thận. Vậy thì chưa chắc làm không được." Bần đạo tự tin nói.
"Kế hoạch thế nào? Sau lưng Giáo Đình có Thiên Giới làm chỗ dựa đó?" Ông nội cười hỏi.
"Chuyện này hả? Ta tự có chỷ ý rồi." Bần đạo nói xong làm bộ mặt xấu xa nhìn ông nội. Đồng thời một kế hoạch hoàn mỹ dần hiện ra trong đầu của ta, linh cảm từ kế hoạch này nguyên bản tồn tại ở trên địa cầu, đấu tranh phân liệt của giáo phái Cơ Đốc Giáo.
Ông nội bị ta nhìn cả người liền mất tự nhiên, đột nhiên nhớ tới, vội vàng cả giận quát: "Đừng có mà đánh chủ ý tới tổ mẫu của ngươi, nàng không thể nào giúp đỡ ngươi đối phó ca ca của nàng."
"Trời đáta ơi!" Bần đạo buồn bực cúi đầu nói: "Sau lưng Giáo Hoàng đã làm bao nhiêu chuyện tình có lỗi với toàn bộ nhân loại chứ? Che chở Yêu Kiếm, che chở thuộc hạ ăn thịt lẫn não người, bản thân còn nuôi dưỡng con riêng, một lão già chết tiệt không có tu dưỡng như vậy, có chỗ nào xứng làm ca ca của tổ mẫu? Thật sự không biết tổ mẫu đại nhân nghĩ như thế nào lại vẫn che chở hắn."
"Ai dà, mặc dù ta cũng nhìn Giáo Hoàng không vừa mắt, nhưng mà ta cũng phải thừa nhận, Giáo Hoàng rất cưng chiều nàng, cái cô muội muội này lắm!" Ông nội nói: "Tổ mẫu ngươi có thể dùng thân nữ nhi đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng Thánh Quang kỵ binh đoàn mấy chục năm, chuyện này không nhờ có Giáo Hoàng toàn lực ủng hộ là không thể nào thực hiện được."
"Nhưng mà đó là do Giáo Hoàng tính kế lên thân ngài, lại còn phái người giết chết hai nhi tử của tổ mẫu nữa, trực tiếp làm cho tổ mẫu từ thánh nữ biến thành Tu La, như vậy cũng là biểu hiện cưng chiều?" Bần đạo khinh thường nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"Ai dà, vậy còn không đủ để tổ mẫu thay đổi tâm tình, là vì sợ nàng rời khỏi Giáo Đình thôi." Ông nội bất đắc dĩ nói: "Bản ý Giáo Hoàng ngay lúc đó thật ra vẫn là vì muốn tốt cho tổ mẫu ngươi."
"Ta đây nếu như đi làm thịt Giáo Hoàng đây?" Bần đạo yếu ớt hỏi.
"Tổ mẫu ngươi sẽ thống khổ cả đời ." Ông nội cười khổ nói: "Huyết Tu La rất dứt khoát đối với người khác, nhưng mà đối với người bên mình, nàng dù có nghĩ thế nào cũng sẽ không tha thứ cho ngươi khi giết chết ca ca nàng!"
"Buồn bực mà!" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Nếu như ta chế tạo một chuyện ngoài ý muốn, không không, ý của ta là, nếu như Giáo Hoàng tử vong ngoài ý muốn, vậy thì tổ mẫu có thể dũng cảm đứng ra ủng hộ Kiệt Tư bình định Giáo Đình không?"
"Khó khăn !" Ông nội suy nghĩ một chút rồi nói: "Tổ mẫu ngươi đã triệt để hết hy vọng đối với Giáo Đình, nàng bất luận thế nào cũng sẽ không lại tiến nhập vào trong Giáo Đình nữa."
"Coi như ta chưa nói gì vậy." Bần đạo chỉ đành bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua ý định này, nói: "Chuyện này trước tiên để xuống đã, ngài không nên tiết lộ bất kỳ chi tiết nào với tổ mẫu. Được chứ?"
"Ta hiểu." Ông nội gật gật đầu nói: "Vì sự nghiệp gia tộc, ta sẽ giữ vững bí mật này."
"Vậy thì tốt rồi. Cám ơn ông nội ủng hộ." Bần đạo cười nói.
"Đừng rót súp lú cho ta, ta dù sao cũng là chủ sự tiền nhiệm của Long gia, cũng không thể ngồi không xem ngươi hành động được mà? Nói mau, còn có việc gì muốn ta hỗ trợ ?" Ông nội cười hỏi.
"Có hai chuyện phải phiền toái đến ông nội." Bần đạo nghiêm túc nói: "Một, Kiệt Tư ta có chỗ trọng dụng, mời ông nội tận lực chiếu cố một chút. Tạm thời để hắn tôi luyện ở trên đảo mấy năm vậy."
"Chuyện này không thành vấn đề." Ông nội sảng khoái nói: "Còn có chuyện gì?"