Nghĩ vậy Tây Á lập tức dùng ma pháp truyền âm, tuyên bố mệnh lệnh: "Thất công chúa cũng chỉ có một cái thuyền, chúng ta lại có đến ba nghìn ma pháp chiến hạm, chẳng lẽ chúng ta lại sợ một nữ nhân như nàng sao? Đả khởi tinh thần lên, dùng tất cả ma pháp lên ma pháp hộ bích, lao lên phía trước, chỉ cần xông lên thì thắng lợi sẽ là của chúng ta, ba mươi vạn đại quân của chúng ta chẳng lẽ không đánh được một đám Pháp Sư sao? Chỉ cần xử lý nàng, chúng ta đã sáng tạo lịch sử!"
Theo mệnh lệnh của Tây Á, bộ đội bên dưới bắt đầu do dự, có một ít bắt đầu quay đầu thuyền, có một ít muốn lui lại trước, mà đa số vẫn còn đứng quan vọng. Tây Á hiểu vì trước đó mình cổ động sĩ khí nhiều lắm, cơ hồ lần nào cũng thất bại nên thuộc hạ dần dần mất đi tín nhiệm, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu muốn thuộc hạ tích cực lên thì chắc phải trực tiếp sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng mới được, không cho bọn hắn một ít tin tưởng thì sợ rằng sẽ không ai nghe theo mình.
Tuy rằng bại lộ con bài chưa lật trước sẽ rất nguy hiểm nhưng tình hình lúc này rất nguy cấp, Tây Á cũng chỉ có thể đánh bạc một lần. Hắn bất đắc dĩ thở dài tự nhủ, không ngờ một quan chỉ huy như ta đã sa đọa đến tình trạng không nhận được sự tín nhiệm của thuộc hạ nữa.
Sau đó Tây Á lắc đầu, dứt bỏ hết thảy phiền não, trực tiếp hô: "Các ngươi lui bước, do dự là vì các ngươi không cảm thụ được sự vĩ đại của Quang Minh Thần Tộc, lúc này đây ta muốn nói cho các ngươi biết, không gì có thể chiến thắng được quang minh!" Nói xong hắn đưa tay lên trời, bóp nát một ma pháp quyển trục, sau đó một đạo bạch quang phóng thẳng lên trời cao.
Tiếp đó, một đạo ánh sáng mạnh hơn lúc nãy gấp trăm ngàn lần xuất hiện giữa không trung, một đạo Thiên Giới Chi Môn màu vàng hiện ra, vô số Thiên Sứ từ bên trong lao ra, một lúc lâu sau mới dừng lại, mãi đến lúc này, một vị Thiên Sứ sáu cánh mới chầm chậm từ trong bay ra, nếu bần đạo ở đây, liếc mắt liền nhận ra thân phận của hắn - một trong Thiên Giới thất thần tướng - Ba Phác Tạp, lúc trước chính hắn đuổi giết, làm cho ta và Vong Ưu phải từ địa hạ thế giới chạy lên trên mặt đất, làm chúng ta buồn bực muốn chết. Cuối cùng hắn bị ta và Vong Ưu liên thủ đánh lén, bản thân trọng thương, chạy về Thiên Giới tu dưỡng.
Sau khi Ba Phác Tạp đi ra, Thiên Giới Chi Môn cũng chầm chậm đóng lại. Hóa ra quyển trục của Tây Á cũng chỉ là phóng ra một tín hiệu không gian tọa độ, chỉ cần tín hiệu rơi vào tay Thiên Giới, đám điểu nhân sẽ dựa theo tọa độ đó, mở cánh cửa không gian ra trợ giúp. Tất nhiên loại trợ giúp này cũng có giới hạn bởi bộ đội Thiên Giới vẫn chưa tập hợp xong, bây giờ còn chưa đến lúc phát động. Cũng vì vậy, để không kinh động Tự Nhiên Nữ Thần quá mức, lần trợ giúp này của Thiên Giới cũng có hạn chế là quân đội không quá vạn, sáu cánh không quá tam. Nói cách khác, quân đoàn Thiên Sứ không thể vượt qua một vạn người, Thiên Sứ sáu cánh lại không thể vượt quá ba.
Đám điểu nhân vừa bay ra đúng một vạn, trong đó cứ đội trưởng một trăm người là Thiên Sứ bốn cánh, đầu lĩnh tất nhiên là tên sáu cánh Ba Phác Tạp này. Có câu là người đến một vạn, vô tận vô biên, hiện tại chính là như vậy, điểu nhân đầy trời như ong mật, nhìn sơ qua thì không ai có thể đếm rõ rốt cuộc có bao nhiêu, dù sao chỉ biết là nhiều thôi.
Lúc này Thiên Sứ sáu cánh Ba Phác Tạp bắt đầu biểu diễn, bản thân hắn là phụ trợ Thiên Sứ, tinh thông thêm vào phụ trợ nên vung tay lên liền thêm vào một đống lớn pháp thuật hữu ích với Giáo Đình Chiến Sĩ trong vòng mười dặm, đặc biệt là tinh thần pháp thuật phấn chấn sĩ khí, một khi thêm vào thì cơ hồ tất cả Chiến Sĩ tràn ngập dũng khí chiến đấu ngay trong nháy mắt, một đám tru tréo lên làm cả chiến hạm rung rung, đều lao về chiến hạm của Thất công chúa, mà ngay cả những người vừa rồi lui bước cũng không ngoại lệ.
Ngoài pháp thuật cho lực lượng ra còn có Thiên Sứ sáu cánh Ba Phác Tạp dẫn viện quân đến nên làm cho bọn họ có rất nhiều dũng khí, chiến sĩ luôn vậy, thấy chắc bại thì sĩ khí cực thấp, thấy chắc thắng thì lại cao chót vót lên.
Tây Á nhìn thuộc hạ mình như lang như hổ vây kín Thất công chúa, điểu nhân trên trời cũng bắt đầu lao xuống quấy rầy, không cần nói cũng biết trong lòng hưng phấn đến chừng nào, ha ha, này thì ngông cuồng, chưa rõ gì cả liền treo lên huyết sắc song kỳ, ta rất muốn nhìn xem bây giờ các ngươi làm gì được nữa?
Hàng không mẫu hạm do Thất công chúa chỉ huy cũng không vì quân đoàn Thiên Sứ đến mà có chút lùi bước, đón hạm đội của Giáo Đình, vẫn thẳng tiến về phía trước, tư thế kia quả thực căn bản không để hạm đội và viện quân vào mắt, giống như mấy chục vạn người kia chỉ là con kiến vậy. Đừng nói Tây Á tức tối không thôi, đến Ba Phác Tạp cũng tức giận vô cùng, bất quá sau lần bị ta đánh cho trọng thương thì ít nhiều cũng thu liễm được một ít, trở nên cẩn thận hơn. Hắn sợ ở đây có âm mưu nên trước tiên hạ lệnh quân đoàn Thiên Sứ phái một ít bộ đội thử công kích.
Các Thiên Sứ thì thử nhưng hạm đội Giáo Định lại chơi thật, lao về phía trước. Tây Á mệnh lệnh bộ đội sau khi tiến vào tầm bắn ba nghìn thước của Thất công chúa, lập tức phóng thủy quỷ, từ dưới lòng nước sáp lại gần, chiến hạm quá lớn, quả thực giống như bia ngắm sống của Pháp Sư vậy, nhưng hắn cũng không tin chẳng lẽ chia lẻ binh lính ra cũng dễ dàng bị đánh sao? Hôm nay hắn phải từ trên trời, mặt biển và dưới lòng biển tập thể tiến công chiến hạm này của Thất công chúa, hắn cũng không tin mấy ngàn Pháp Sư có thể chịu được sự tấn công mãnh liệt của quân mình, trong đó còn có một vạn quân đoàn Thiên Sứ.
Sau đó, bộ đội hai bên rất nhanh tiếp cận với nhau, hàng không mẫu hạm phát uy trước, vô số minh hỏa đạn như không cần tiền, phô thiên cái địa bay tới, tuy chiến hạm của Giáo Đình toàn lực dốc ma pháp vào hộ bích nhưng vẫn bị tạc nổ, thương vong thảm trọng nhưng thủy quỷ bộ đội lại không thương tổn nhiều lắm, từng mảng từng mảng bộ đội đông nghìn nghịt như con kiến phiêu phù trên mặt biển, bơi về phía hàng không mẫu hạm.
Mà Thiên Sứ cũng phái ra mấy trăm người, từ bốn phương tám hướng đến gần hàng không mẫu hạm, nhưng không đợi bọn họ đến gần, hơn trăm tòa minh quang tháp trên hàng không mẫu hạm cùng phát động, từng đạo ánh sáng màu đen phá không, vừa nhanh vừa mạnh, lại còn rất chuẩn, giống như một thanh trường thương đâm thủng tất cả điểu nhân.
Minh quang tháp loại nhỏ, cao chừng mười thước có thể bắn thủng một vết thương lớn chừng cái tô trên người Thiên Sứ hai cánh, nếu trúng đầu hoặc ma hạch thì sẽ trực tiếp mất mạng, linh hồn quay lại sinh trì. Nếu không đánh trúng yếu hại thì vết thương từ loại pháp thuật tử vong thuộc tính áp súc cũng rất khó khép lại, trừ phi được Thiên Sứ cao cấp chữa trị cho, nếu không cũng chỉ có thể rời khỏi trận chiến này. Nhưng với Thiên Sứ bốn cánh mà nói, ma pháp thuẫn của họ ít nhất có thể ngăn cản hai ba lần công kích như vậy, cho dù thân thể bị bắn thủng cũng có thể dựa vào ma lực hơi mạnh của mình cố gắng khu trừ hết tử vong năng lượng, sau đó nhanh chóng trị liệu, lại khôi phục sức chiến đấu.
Minh quang tháp cỡ trung cao hơn trăm thước có thể đủ trực tiếp uy hiếp Thiên Sứ bốn cánh, bị nó bắn trúng thì vết thường lớn chừng đường kính một thước, tỷ lệ bắn trúng yếu hại khá cao, cho dù may mắn còn sống thì tử vong khí tức nồng đậm trong vết thương cũng đủ để Thiên Sứ bốn cánh đánh mất sức chiến đấu. Về phần Thiên Sứ hai cánh thì minh quang tháp cỡ trung tuyệt đối có thể giây sát, chẳng sợ vẻn vẹn chỉ bắn trúng cánh cũng đủ làm tử vong khí tức đoạt đi mạng nhỏ, nếu không hay ho thì ngay cả linh hồn cũng bị thương nặng, thậm chí trực tiếp bị hủy diệt.
Đối phó với mấy trăm điểu nhân thử công kích thì tất nhiên Thất công chúa sẽ không vận dụng mười sáu tòa minh quang tháp cỡ trung trên chiến hạm, muốn khống chế chúng nó cần vài trăm Khô Lâu Pháp Sư, bây giờ còn chưa cần thiết. Kỳ thật minh quang tháp cỡ trung chuyên môn dùng đối phó với cao thủ, ít nhất cũng phải bốn sáu cánh mới xứng dùng đến nó.
Dù như vậy nhưng ánh sáng từ minh quang tháp loại nhỏ bắn ra cũng làm cho mấy trăm điểu nhân thương vong thảm trọng, minh quang tháp đều ba năm cái phối hợp bắn một con điểu nhân, hơn nữa lặp đi lặp lại, bắn cho mục tiêu biến thành tổ ong mới thôi, điểu nhân cơ hồ là chết chắc rồi. Mà tần suất bắn của minh quang tháp cũng rất cao, cơ hồ ba giây một lần, bởi trước đó đều dùng tinh thần lực tập trung mục tiêu nên tỷ lệ trúng mục tiêu lại quá cao, cơ hồ là ngoài 95%, dưới tình huống như vậy, điểu nhân bị phái đi thử rụng như mưa, tình hình vô cùng thê thảm.
Điểu nhân cũng là người, kỳ thật cũng rất sợ chết, đối mặt với vũ khí khủng bố như vậy lập tức chạy rất xa, lâu lâu mới tiến hành khiêu khích một lần, cũng không dám đến gần nữa. Tuy rằng tầm bắn của minh quang tháp cơ hồ là vô hạn, chỉ cần trong tầm mắt là có thể bắn tới nhưng khoảng cách quá xa thì Pháp Sư không dễ tập trung, từ đó tỷ lệ trúng mục tiêu giảm xuống rất nhiều nên sau khi điểu nhân bay đi xa xa, minh quang tháp cũng dừng lại, bất quá Pháp Sư vẫn không rời đi, vẫn đứng đó sẵn sàng đón địch.
Có điểu nhân kiềm chế, Khô Lâu Pháp Sư dùng để phóng ra minh hỏa đạn trên hàng không mẫu hạm liền thiếu đi mấy trăm nên áp lực hạm đội của Giáo Đình nhỏ đi rất nhiều, bọn họ xem nó như cơ hội, càng thêm điên cuồng lao về phía hàng không mẫu hạm.
Bởi chiến hạm Giáo Đình nhiều lắm, hơn nữa hàng không mẫu hạm cũng đã xâm nhập nội bộ hạm đội của người ta nên hoàn toàn bị vây quanh, làm chiến hạm của Giáo Đình có thể vây kín từ bốn phía. Hàng không mẫu hạm bị bắt buộc ứng phó với địch nhân từ bốn phương tám hướng, dù hỏa lực có mạnh hơn nữa cũng bắt đầu có chút lấy trứng chọi đá, làm cho khoảng cách chiến hạm của Giáo Đình ngày càng gần.
Ngay khi chiến hạm Giáo Đình sắp đến gần một ngàn thước, cũng là tầm bắn của họ thì đột nhiên trên hàng không mẫu hạm truyền ra từng đợt âm thanh của ma pháp chú ngữ, âm thanh từ trên đỉnh bong thuyền truyền đến, chú ngữ rất nhanh dừng lại, sau đó năm đạo bạch quang chói mắt từ đuôi bong thuyền hiện lên, năm con rồng kim loại thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, cánh đều dài hơn ba mươi thước, hình thể cường tráng, bộ dáng bưu hãn, toàn thân phủ một lớp da màu lửa đỏ, bóng loáng.
Sau khi chúng nó xuất hiện, gầm một tiếng rồng ngâm liền bay lên trời cao, vừa lúc gặp phải các Thiên Sứ đến quấy rầy, hai bên bạo phát một hồi đại chiến. Thật ra căn bản không thể gọi là đại chiến, vũ khí của các Thiên Sứ chém lên người rồng kim loại, nhiều nhật để lại vết xước nhợt nhạt, cho dù là ánh mắt, nơi yếu ớt nhất hay nghịch lân cũng vậy, các Thiên Sứ căn bản không có tạo nên thương tổn có ý nghĩa gì với mấy con rồng này. Bạn đang đọc truyện được tại
Về phần pháp thuật thì càng không phải nói, công kích pháp thuật của Quang Minh Hệ lực phá hoại vốn thấp, căn bản không làm gì được đống sắt này. Tuy rằng sát thương rất cao với Cốt Long của vong linh hệ nhưng ít nhất các Thiên Sứ phải đánh phát tầng áo khoác kim loại bên ngoài mới có thể đụng đến bản thể ở trong, cái này quả thật rất khó khăn, cơ hồ không thể. Lớp áo khoác bên ngoài của Cốt Long dày đến mấy thước, không chỉ tài liệu của nó vốn là Tinh Cương kháng đòn, còn trải qua các loại thủ đoạn xử lý, làm cho tấm áo này không chỉ co dãn mềm mại như cao su mà còn chống cự được công kích pháp thuật và vật lý nữa, muốn đánh vỡ nó? Nói dễ hơn làm a!
Ngược lại, phản kích của kim chúc Cự Long rất sắc bén, chân to túm một cái, thân hình mảnh khảnh của Thiên Sứ như con chuột trên tay tinh tinh, nhẹ nhàng sờ liền biến thành thịt vụn. Cái đuôi và cánh của chúng chỉ cần chạm nhẹ vào Thiên Sứ là có thể đánh nát toàn thân rồi, nếu nặng hơn một chút thì sẽ trực tiếp phân thây Thiên Sứ.
Khủng bố nhất là, năm con rồng kim loại tuy không có pháp thuật nhưng vẫn giữ lại kỹ năng chiêu bài của Long Tộc - phun long tức, một ngụm phun qua, tảng lớn điểu nhân trong phạm vi mấy chục thước liền biến thành gà quay, hơn nữa còn là cái loại quá lửa khét lẹt... Điểu nhân đen thui từ trên trời rơi xuống biển, đa phần đều ngay giữa không trung đã bị gió biển thổi tán ra, sau đó dung hòa vào biển rộng.
Năm con rồng kim loại như hổ nhập dương đàn, nhanh chóng gọn lẹ đánh tan mấy trăm điểu nhân, bên này còn chưa chạy xong, bên kia lại có năm con Phong Hệ kim chúc Cự Long màu xanh nhạt bay lên, bởi chúng nó là Phong Hệ nên tốc độ bay rất nhanh, một số điểu nhân vốn tưởng rằng đã an toàn chạy thoát, còn chưa kịp phản ứng đã bị cánh của chúng trảm thành hai! Mà lúc này âm thanh chú ngữ trầm thấp lại vang lên, hiển nhiên đang chuẩn bị triệu hoán năm con rồng kim loại khác nữa.
Tây Á cùng với Ba Phác Tạp thấy tình cảnh này liền chấn động, bọn họ chưa từng nhìn thấy rồng kim loại, lần đầu gặp không khỏi có chút sợ hãi. Hơn nữa biểu hiện xuất sắc của năm con rồng đầu tiên làm họ cảm thấy rung động, bây giờ lại xuất hiện thêm năm con, ai biết còn bao nhiêu chứ? Nên hai người lập tức sốt ruột, hiển nhiên chuyện quan trọng nhất bây giờ là bắt đám Pháp Sư này câm miệng, tuy mười con rồng kim loại lợi hại nhưng chống lại một vạn Thiên Sứ từ Ba Phác Tạp suất lĩnh cũng không có mấy phần thắng, quan trọng là phía Thất công chúa, không cần nhiều, chỉ cần khoảng một trăm con thôi thì chỉ sợ không phải đám người Ba Phác Tạp có thể ứng phó.
Tây Á cùng Ba Phác Tạp cũng biết thành bại đều ở lúc này, chỉ cần không ngăn cản được triệu hoán thuật của Thất công chúa thì chắc chắn bọn hắn sẽ thua!
Bởi vậy Ba Phác Tạp quyết định thật nhanh, mệnh lệnh toàn bộ điểu nhân đều phóng ra, phải ngăn cản Pháp Sư trên hàng không mẫu hạm thi triển pháp thuật. Đồng thời Ba Phác Tạp cũng lấy cái hòm của mình ra, gia tăng đại diện tích với thủ hạ của mình. Khi pháp thuật của Ba Phác Tạp có hiệu lực, trên người các Thiên Sứ dần dần hình thành một kiện áo giáp từ ánh sáng tạo thành, đây là toàn thân giáp, ngay cả mũ giáp cũng có, pháp thuật này là "Quang Chi Lễ Tán" thăng cấp, là pháp thuật cấp cấm chú.
Nó không chỉ gia tăng lực phòng ngự, lực công kích và khôi phục mà còn làm cho tốc độ phi hành của điêu nhanh điên cuồng tăng lên không chỉ hai lần, làm cho điểu nhân có thể tránh né được một ít công kích, cũng nhanh chóng tiếp cận Khô Lâu Pháp Sư.
Đồng thời Tây Á còn phái đám Pháp Sư còn thừa ra, lấy Tác Mễ Lạp làm đầu tàu, tạo thành ma pháp trận, chế tạo gió to để gia tăng tốc độ của chiến hạm.
Ba Phác Tạp cùng Tây Á đều đã dùng đến thủ đoạn cực mạnh, lúc này có thể nói là lòng nóng như lửa đốt, bọn họ đều hận không thể lập tức đứng trên hàng không mẫu hạm, sau đó xử lý Thất công chúa, thu được chiếc thuyền bảo bối làm họ đỏ mắt này.
Nhưng mà hy vọng càng cao, thất vọng lại càng lớn, sự thật luôn rất tàn khốc. Thất công chúa thân kinh bách chiến, mười hai tuổi đã được người tôn là Nữ Vũ Thần thì sao có thể dễ bị đánh bại đây? Không có tuyệt chiêu thì nàng dám lấy một địch ngàn sao?
Trong phòng chỉ huy của hàng không mẫu hạm, Thất công chúa nhìn chằm chằm một Thủy Tinh Cầu đường kính chừng một thước, ở trên là bản vẽ sao chụp từ trên xuống toàn bộ chiến trường, đây là đồ chơi mới được phát minh sau khi tham khảo trung tâm thủy tinh của thiên không chi thành, có nó, quan chỉ huy có thể an toàn ngồi trong phòng hạm trưởng, tùy thời quan sát đến tình hình trên chiến trường, hơn nữa còn có thể truyền đi mệnh lệnh đến bất cứ nơi nào trên chiến hạm.
Lúc này trên Thủy Tinh Cầu cho thấy đám điểu nhân được tăng lực, tốc độ phi hành đột nhiên tăng nhiều, như tên rời cung bay về phía các pháp sư trên đỉnh hàng không mẫu hạm, mà hạm đội của Giáo Đình không chỉ số lượng mà tộc độ cũng nhanh hơn không ít, đang cố gắng tiếp cận.
"Ha ha, không ngờ con điểu nhân sáu cánh kia cũng có tài nha! Biểu hiện lần này của Tây Á rốt cục cũng có thể xem như nam nhân, không giống như lúc trước, thấy ta liền bỏ chạy!" Thất công chúa khinh thường cười lạnh nói: "Đáng tiếc, không chạy thì chết càng khó coi hơn!"
"Ha ha!" Ái Liên Na đứng bên cạnh Thất công chúa cười nói: "Hắn có thể chạy sao? Trên tay hắn có đến ba nghìn ma pháp chiến hạm, ba mươi vạn đại quân thêm một vạn điểu nhân a? Nếu chừng đó còn bị một chiếc thuyền của chúng ta dọa chạy thì hắn không xấu hổ đến chết sao?"
"Ha ha!" Thất công chúa cười to nói: "Nếu hắn chạy trốn thì xấu hổ đến chết, vậy nếu hắn thua trận thì xấu hổ thành cái gì đây?"
"Ai biết được?" Ái Liên Na cười nói: "Nếu ta là hắn thì trước tiên xấu hổ đến tự sát một lần, sau đó chuyển kiếp thành Thiên Sứ lại tự sát lần nữa, sau đó lại chuyển kiếp lại tự sát, mãi đến không còn xấu hổ mới thôi!"
"Ha ha!" Thất công chúa rất vất vả ôm bụng cười nói: "Vậy thì hắn rõ ràng ở trong Chuyển Sinh Trì vĩnh viễn vọc nước cho khỏe."
"Ha ha!" Ái Liên Na cũng không ngừng cười theo, sau đó đột nhiên dừng lại một chút, nói với Thất công chúa: "Mau nhìn, rất nhiều điểu nhân đã đột phá sự ngăn cản từ rồng kim loại rồi kia, ngươi xem bọn họ hưng phấn không kìa!"
"Hắc hắc!" Thất công chúa cười gian nói: "Không biết nếu bọn họ biết mình sắp biến thành gà quay thì còn có thể cười sáng lạn như thế không nhỉ?"
"Ha ha!" Hai nữ nhân lại ôm nhau cười.
Ở bên ngoài, hàng ngàn điểu nhân từ bốn phương tám hướng phát động tấn công, mà lúc này chung quanh hàng không mẫu hạm cũng chỉ có hai mươi con rồng kim loại ngăn cản, vì để thích hợp thân thể thật lớn của rồng kim loại nên rồng kim loại cách chiến hạm chừng một hai ngàn thước để tránh đụng nhầm thuyền mình.
Vì thân hình rồng kim loại quá lớn, thích hợp với phá hư và công thành nhưng lại rất không hợp với ngăn lại điểu nhân hình thể nhỏ nhắn, tốc độ lại rất nhanh nên dù liều mạng dùng long tức ngăn điểu nhân nhưng cũng không lấy được hiệu quả thực chất gì.