Text:
Sở dĩ thất công chúa lúc ban đầu không có dùng thứ này, kỳ thật mục đích rất đơn giản, chẳng qua là dụ Tây Á tận khả năng đem hạm đội lái vào tầm bắn của ma đạo pháo mà thôi. Chỉ cần đi vào tầm bắn của ma đạo pháo, như vậy, tuyệt đối không có chiến hạm đóng bằng gỗ nào có thể ngăn cản được một đợt pháo.
Về phần tầm bắn của ma đạo pháo, ha ha, là rất khủng bố lên đến một vạn thước. Bởi vì đạn pháo không phải là pháp thuật, pháp sư tuy rằng không thể đem hỏa cầu bắn ra một vạn thước tuy nhiên có thể dùng ma pháp nghĩ biện pháp đem một tảng đá ném xa đến như vậy, ma đạo pháo chính là sử dụng phương thức đặc thù, làm cho pháp sư có thể thoải mái làm được điều này. Đương nhiên, bắn xa như vậy, xác suất trúng đích tự nhiên là không cao, nhưng mà nếu như có pháp sư cao minh tiến hành tập trung tinh thần lực, tuy rằng chưa hẳn có thể bắn trúng con người ở xa vạn thước, nhưng mà đối với chiến hạm dài hơn một trăm mét thì không thành vấn đề.
Theo đợt pháo thứ ba nổ ầm ầm, hơn ngàn chiếc chiến hạm Giáo Đình trong vòng bán kính vạn thước không sai biệt lắm toàn bộ bị đánh chìm. Chỉ có mấy chiếc lọt lưới đang chật vật chạy trốn. Dưới uy hiếp của ma đạo pháo, bọn hắn đều hận không thể bay lên. Đây đương nhiên là không thể nào, thuyền lớn di chuyển thật sự là chậm, hiển nhiên là không thể trước đợt pháo tiếp theo thoát ly khỏi tầm bắn của người ta.
Vì thế ngoại trừ các pháp sư có thể bay ra, những người có đầu óc cũng lập tức nghĩ ra biện pháp tự cứu mình. Bọn hắn nhanh chóng ném thuyền cứu sinh xuống biển, sau đó các nhân vật trọng yếu nhanh chóng nhảy xuống, đồng thời xuống thuyền còn có mấy vị pháp sư. Đợi khi mọi người đều xuống thuyền xong, pháp sư lập tức thi triển pháp thuật gia tốc cho thuyền nhỏ. Chỉ thấy từng cái, từng cái thuyền nhỏ như mũi tên rời cung, tốc độ như bay hướng về hậu phương chạy tới.
Làm như vậy có hai chỗ tốt, một là thuyền nhỏ sau khi được pháp thuật gia tốc, có thể chạy nhanh, do đó giành được thời gian chạy thoát thân. Chỗ tốt còn lại là thuyền nhỏ không đáng cho người ta lãng phí đạn pháo. Kỳ thật coi như lãng phí thì đã có sao? Muốn ngoài vạn thước bắn trúng thuyền nhỏ, tính khả thi phi thường thấp. Nói vậy sẽ không có ai dụng đạn pháo đi bắn muỗi cả.
Sau khi những thuyền nhỏ này vừa chạy đi được một lúc, loạt đạn pháo tiếp theo liền bay tới, trực tiếp đem thuyền lớn nổ thành mảnh nhỏ. Sóng xung kích từ vụ nổ còn đánh lật nhào những chiếc thuyền thoát đi chậm. Nhưng mà những con thuyền nhỏ khác dưới sự trợ giúp của ma pháp sư, thành công chống lại được sóng xung kích của vụ nổ mạnh. Hơn nữa, tiếp theo bọn hắn cũng không đụng phải tập kích nào nữa, an toàn quay trở về hạm đội.
Cho nên không thể không người thông minh chính là không giống nhau, đến ngay cả chạy thoát thân cũng nghiên cứu đến mức này. Có thể vào thời khắc nguy cấp còn có người có thể bình tĩnh nghĩ ra chủ ý cao minh này. Dĩ nhiên đó chỉ có thể là tổng chỉ huy hạm đội Giáo Đình, Tây Á. Hắn dùng trí tuệ của mình cứu vãn gần trăm người trên mấy chiến hạm kia.
Sau khi mà Tây Á may mắn thoát được, ba người Thang Gia Phí Long cũng từ trong sự rung động do ma đạo pháo mang tới tỉnh táo lại. Mạt Tát Khắc đầu tiên lên tiếng nói :"Đây là thứ gì? Như thế nào lợi hại như vậy a?"
"Không biết, nhìn bộ dáng giống như là một loại đại pháo, bất quá tuyệt đối có liên quan đến ma pháp, cảm thấy ma pháp dao động mãnh liệt ở mặt trên vật kia." Ba Phác Tạp cũng là vẻ mặt khiếp sợ nói.
"Không quản nó là cái gì, ai, chiến đấu của chúng ta lần này đều xem như lấy thất bại chấm dứt." Thang Gia Phí Long bất đắc dĩ nói.
"Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác." Ba Phác Tạp buồn bực lắc lắc đầu nói :"Đi thôi, trở về thỉnh tội với Bỉ Đặc đại nhân."
"Ai! Tính tình của đại nhân gần đây hình như là không tốt a?" Mạt Tát Khắc vẻ mặt đau khổ nói:"Chúng ta nếu tổn thất thảm trọng trở về như vậy, sợ là ăn khổ không ít a."
"Nga, đây là thật sự. Theo lệ thường, lấy sự tổn thất của chúng ta mà nói, giáng chức là không thể tránh khỏi, về phần tới mức độ nào, còn phải xem tâm tình của đại nhân." Ba Phác Tạp đột nhiên rất thâm ý nói:" Bất quá, kỳ thật chỉ cần có một người đứng ra cầu tình cho chúng ta, ta nghĩ đại nhân lần này sẽ không hoàn toàn trách cứ chúng ta."
"Hừ!" Thang Gia Phí Long khinh thường nói :"Nào có thể, không phải chúng ta vô năng, là địch nhân quá mạnh, coi như là bởi vậy bị đại nhân quở trách, ta cũng nhận hết. Vì muốn bản thân vô sự, đi kêu một nữ hài tử chịu ủy khuất, chúng ta còn có thể gọi mình là thiên sứ sao?"
"Nói rất đúng!" Mạt Tát Khắc cũng lập tức hùa theo:" Ba Phác Tạp, lần này là ngươi không đúng. Biết rõ Bỉ Đặc đại nhân đối tiểu công chúa của chúng ta động tâm, ngươi còn ra cái chủ ý này, thật sự rất không nên."
"Hắc hắc, đừng nóng giận a? Kỳ thật ta chỉ là tùy tiện nói như thế mà thôi." Ba Phác Tạp vội vàng cười làm lành nói :"Bất quá nói đi thì nói lại, chỉ là cầu tình giúp mà thôi, cũng có cái gì đâu?"
"Hừ, cầu tình?" Thang Gia Phí Long cười lạnh nói: "Chỉ sợ Tây Nhuế Na vào vương cung của Bỉ Đặc, cũng đừng mong an toàn đi ra." Tây Nhuế Na chính là tên ở thiên giới của Athéna. Bạn đang đọc truyện được tại
"Đúng vậy." Mạt Tát Khắc cũng phụ họa: "Lần trước Bỉ Đặc dùng sức mạnh ép buộc, nếu không phải Tây Nhuế Na liều chết phản kháng, không thì hắn đã đắc thủ rồi."
"Ta phải nói, đắc thủ hay không quan trọng cái gì chứ? Chúng ta cũng không cần quan tâm." Ba Phác Tạp khuyên: "Các ngươi nhìn xem cao tầng hiện tại, phàm là thiên sứ tính nữ, có mấy người không bị trưởng quan chú ý chứ? Nếu không như vậy, căn bản là không có cách nào khác sống yên ổn a? Ngẫm lại Lệ Nhược Nhã, thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể đánh bại ta, không phải vẫn như thường bị lạnh nhạt sao? Phẩm cấp của nàng ta so với ta thấp hơn, càng không có bất kỳ thực quyền gì, đây là kết cục của việc tự cho mình là thanh cao. Theo ta thấy, chúng ta không bằng khuyên nhủ nàng, các ngươi thấy sao?"
"Ai!" Thang Gia Phí Long thở dài một hơi nói :"Bất kể thế nào, chỉ cần Tây Nhuế Na không muốn, vậy không ai có thể bức bách nàng. Vô luận nàng lựa chọn điều gì, ta đều vô điều kiện ủng hộ. Dù sao, ta sẽ không khuyên nàng làm cái này làm cái kia."
"Ta cũng như vậy." Mạt Tát Khắc tiếp lời nói: "Tây Nhuế Na đã cứu mạng của ta, ta cái khác không nói, chỉ cần có người dám khi dễ nàng, ta cũng sẽ không để yên cho hắn."
"Ai, các ngươi a!" Ba Phác Tạp nhìn thấy nước miếng của mình bị uổng phí, đành phải buồn bực nói:"Vậy chúng ta thất bại lần này, e rằng sẽ trở thành cái cớ cho Bỉ Đặc đại nhân giết gà dọa khỉ."
"Ôi chao!" Mạt Tát Khắc đột nhiên: "Các ngươi nhìn, con Hắc Long kỳ lạ kia đang bay tới."
Thang Gia Phí Long cùng Ba Phác Tạp lập tức theo phương hướng ngón tay Mạt Tát Khắc nhìn lại, chỉ thấy con Hắc Long miễn nhiễm với pháp thuật đang lắc lư bay lên trên trời, tuy rằng nhìn bộ dáng của nó là rất nỗ lực bay lượn, nhưng mà không biết vì sao, nó bay không được nhanh, hơn nữa động tác cũng đặc biệt cứng ngắc, tựa hồ mới học bay. Bất quá mặc dù như thế, nó vẫn nghênh ngang một mình hướng cả Thiên Sứ quân đoàn khiêu chiến. Mà lúc này nó cũng đã rời khỏi địa bảo hộ khu của minh quang tháp.
"Cơ hội tốt!" Thang Gia Phí Long nhãn tình sáng lên nói: "Chúng ta chỉ cần có thể bắt lấy nó hiến cho Bỉ Đặc đại nhân, chính là một công lớn, lấy công chuộc tội, xử phạt chúng ta có thể miễn a."
"Đúng vậy!" Ba Phác Tạp cũng hưng phấn nói: "Bỉ Đặc đại nhân thích nhất các loại ma thú kỳ lạ cổ quái, gia hỏa này pháp thuật cấp mười bốn cũng không thèm quan tâm, thậm chí pháp thuật không gian cũng vô hiệu, nhât định là một loại cực kỳ hi hữu, Bỉ Đặc đại nhân tuyệt đối sẽ thích."
"Nhưng mà nó không sợ pháp thuật không gian, chúng ta không thể tiến hành không gian giam cầm, như thế nào mới có thể bắt sống đây?" Mạt Tát Khắc đột nhiên lại mày ủ mặt ê hỏi.
"Không có biện pháp thì chúng ta đánh tay không." Thang Gia Phí Long nói :"Nếu như phòng ngự ma pháp của nó mạnh mẽ biến thái, chúng ta hãy dùng công kích vật lý thử xem. Nếu công kích vật lý hiệu quả, chúng ta trước hết bắt nó đánh cho gần chết nói sau."
"Được, ta tới trước." Mạt Tát Khắc nói xong trong nháy mắt di động. Đi tới phía sau lưng Hắc Long, sau đó hung hăng một kiếm chém vào trên lưng Hắc Long. Nằm ngoài dự kiến chính là, không ngờ một âm thanh kim thiết chạm nhau vang lên, đồng thời còn kèm theo vô số hoa lửa.
"Kháo, nguyên lai vẫn là một con kim chúc long a?" Mạt Tát Khắc tỉnh ngộ nói :"Chẳng trách bay lên giống con vịt. Bất quá kim chúc cả người nó dường như không hợp cách a? Bị một bổ vừa rồi của ta chém ra lỗ hổng lớn như vậy."
Sau khi bị Mạt Tát Khắc chém lên, Hắc Long phát ra một tiếng kêu thảm thiết tràn ngập thống khổ. Trên không trung lắc lư không ngừng, cơ hồ sắp rơi xuống.
Tiếp theo Thang Gia Phí Long cũng đi tới bên người Hắc Long, lại chém một kiếm lưu lại trên lưng Hắc Long một miệng vết thương rất sâu. Hắn hưng phấn hô: "Ha ha, thiếu chút nữa bị gạt, con rồng này quả nhiên là miệng cọp gan thỏ. Phòng ngự ma pháp tuy rằng mạnh đến thái quá, nhưng mà phòng ngự vật lý quá kém. Mạt Tát Khắc, chúng ta gia tăng sức lực, nhanh chóng giết nó, đừng để cho đối phương có cơ hội cứu nó đi."
"Được!" Mạt Tát Khắc hưng phấn đáp ứng một tiếng, sau đó phối hợp với Thang Gia Phí Long gia tăng sức lực thu thập Hắc Long. Mà Ba Phác Tạp cũng không có nhàn rỗi, hắn đứng ở phía xa không ngừng gia trì pháp thuật phụ trợ lên Mạt Tát Khắc và Thang Gia Phí Long.
Theo hai thanh kiếm không ngừng ở trên người Hắc Long tạo ra thương thế nghiêm trọng, Hắc Long đáng thương bị chém đến khóc thét không ngừng. Nó vừa tận lực giãy dụa, vừa hướng hàng không mẫu hạm lui lại.
Tình hình của Hắc Long lúc đó làm cho người trên hàng không mẫu hạm cuống cả lên, thất công chúa cũng vội vàng phái toàn bộ kim chúc long tới cứu viện nó, số lượng chừng hơn một trăm.