Xích Tuyết bị ta mắng một câu cũng không nói nên lời.
Bần đạo mắng đủ rồi mới tiếp tục hỏi: "Tại sao ngươi lại chứa chấp Ba Đa Lạp?"
"Bởi vì Ba Đa Lạp có thiên phú rất cao, đừng xem hắn ngu ngốc, thân thể của hắn quả thực là trời sinh dành cho chiến đấu. Hắn vừa ra đời đã có tám cánh tay, trời sinh thần lực, mặt khác thân thể hắn tu luyện đấu khí tương đối mau. Qua nhiều năm ta mới thấy được một vị thiên tài như vậy đó, cho nên ta động ý niệm yêu mến tài năng trong đầu. Vừa vặn trí tuệ hắn quá thấp, không biết phân biệt tốt xấu. Ta hoàn toàn có thể khống chế hắn, cho nên ta mới lưu lại hắn một mạng, rồi thu làm thuộc hạ." Xích Tuyết giải thích.
"Đây là chuyện khi nào?" Bần đạo tiếp tục hỏi.
"Ước chừng sáu bảy ngàn năm trước." Xích Tuyết nói.
"Sáu bảy ngàn năm trước?" Bần đạo kinh ngạc hỏi: "Lúc ấy Ba Đa Lạp là cấp bậc gì?"
"Rất kém, miễn cưỡng đạt cấp bậc Thiên Sứ bốn cánh." Xích Tuyết nói.
"Quả nhiên là thiên tài." Bần đạo ngạc nhiên nói: "Thời gian ngắn như vậy đã có thể trưởng thành đến mức này, ngươi cũng phí tâm không ít nhỉ?"
"Ai..." Xích Tuyết thở dài nói: "Đó là dĩ nhiên, vì mong muốn đào tạo hắn nên người, ta đã hao phí rất nhiều tài liệu cao cấp và tiền của, thậm chí không tiếc mời chủ sự Da Cáp Đức tiến hành nghi thức Quang minh chuyển hóa cho hắn. Hắn có được ngày hôm nay ta đã trả giá rất lớn đó!"
"Hừ, ngươi cũng không phải là hảo tâm mà thôi." Bần đạo cười lạnh nói: "Hắn vì ngươi lập ra biết bao nhiêu công lao. Giết chết bao nhiêu người vô tội, chỉ sợ trong mắt ngươi hắn chỉ là một thành đao tùy tiện dùng để giết người mà thôi."
Xích Tuyết lại trầm mặc xuống, bần đạo cũng lười tiến hành giáo dục tư tưởng đối với hắn, cho nên ta hỏi ngược lại: "Trong nhà Ba Đa Lạp còn lưu lại người nào không?"
"Không có, toàn bộ thôn trấn đã bị chúng ta san bằng. Chỉ có một mình Ba Đa Lạp lưu lại." Xích Tuyết nói.
"Vô liêm sỉ !" Bần đạo mắng một tiếng, sau đó hỏi tiếp: "Toàn bộ Vị Diện đó không thể nào chỉ có một bộ lạc Ba Đa Lạp chứ?"
"Dĩ nhiên, chủng tộc này có nhân số không ít, nhưng mà số lượng cụ thể ta không rõ lắm, chắc là gần trăm vạn người." Xích Tuyết nói.
"Đưa tọa tiêu Vị Diện đó cho ta." Bần đạo nói.
"Chuyện này ~" Xích Tuyết giả bộ khó khăn nói: "Đây là chuyện tình quá xa xưa rồi, Vị Diện đó ta cũng ít khi nghĩ tới, cho nên tọa tiêu đã sớm quên mất."
"Hừ…" Bần đạo căm tức nói: "Vậy thì nói cho ta biết, làm như thế nào mới tới đó được? Tìm không ra ta bây giờ lập tức luyện hóa ngươi." Vừa nói, ta liền phóng Huyễn Tật Thiên Hỏa ra ngoài.
"Không được." Xích Tuyết vội vàng nói: "Có lẽ ngài nên đi tìm một chủng loài tên là Thái Thản thần tộc. Bọn họ hẳn là biết vị trí quê quán Ba Đa Lạp, bởi vì Ba Đa Lạp chính là hậu duệ bọn hắn mà."
"Thái Thản thần tộc ở đâu?" Bần đạo hỏi tới.
"Đây là tọa tiêu chỗ bọn họ ở." Xích Tuyết vừa nói liền bắn ra một tia tinh thần lực cung cấp tin tức cho ta. :
Bần đạo nhân tiện thu lấy, sau đó cảm thấy có chút kỳ quái, tên này bây giờ vì sao lại biết điều như vậy. Chẳng lẽ có chỗ nào đó lừa dối? Đúng rồi, hình như ta từng nghe nói thái cổ Thần tộc đều là những kẻ tự cao tự đại và bất cận nhân tình, hắn không phải đang chơi trò mượn đao giết người sao? Hắc hắc, vậy là hắn tự tìm kích thích rồi, nghĩ tới đây bần đạo cười lạnh hỏi: "Các ngươi và Thái Thản thần tộc đại chiến thời gian bao lâu?"
"À…" Xích Tuyết không nghĩ tới ta hỏi câu này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Ít nhất cũng có mấy vạn năm. Có lẽ sớm hơn nữa. Dù sao khi ta còn là Thiên sứ chiến tướng đã từng tới đó tham chiến."
"A?" Bần đạo lập tức sinh ra hứng thú, không có nghĩ tới những người này mạnh như vậy, thế mà có thể đối kháng với quân đoàn Thiên Sứ lâu như vậy, không biết giữa bọn họ và quân đoàn Thiên Sứ rốt cuộc ai lợi hại hơn đây. Ta vội vàng hỏi tiếp: "Ngươi nói chi ta biết tất cả những chuyện liên quan đến Thái Thản thần tộc xem nào!"
"Vâng." Xích Tuyết đáp ứng một tiếng, nói: "Lịch sử Thái Thản thần tộc tồn tại có thể lội ngược dòng vài chục vạn năm trước. Bọn họ bây giờ có tổng nhân khẩu ước chừng hơn một trăm triệu người, chiếm cứ mười mấy Vị Diện phi thường giàu có. Sau khi sanh ra chừng một vạn năm sẽ có thể chính thức phát triển trở thành Thái Thản chiến sĩ. Cho dù là Thái Thản chiến sĩ bình thường nhất cũng có thực lực mạnh hơn Thiên sứ chiến tướng chúng ta một chút. Mà trong đó có không ít tồn tại cao cấp hơn, có thể nói Thái Thản thần tộc phát triển theo lộ tuyến tinh binh, toàn bộ chủng tộc cơ hồ đều là cao thủ."
"Lợi hại như thế?" Bần đạo lấy làm kinh hãi, nói: "Vậy thì số lượng quân đội bọn họ có bao nhiêu?"
"Quân thường trực vượt qua năm mươi vạn." Xích Tuyết nói: "Nhưng mà đây chỉ là quân đội bình thường, một khi đến thời khắc khẩn cấp, nam nữ trưởng thành toàn tộc bọn họ cũng có thể xuất chiến, thậm chí trẻ vị thành niên cũng có lực chiến đấu tương đối cao, có thể nói Thái Thản thần tộc chính là toàn dân giai binh."
"Tính tình bọn người kia như thế nào?" Bần đạo hỏi.
"À!" Xích Tuyết do dự một chút mới không thể không nói: "Tương đối ngạo mạn, tựa hồ năm đó vì vậy mà xảy ra xung đột cùng chúng ta, trực tiếp dẫn đến chiến tranh kéo dài mấy vạn năm."
"Ngạo mạn là nguyên nhân mọi tội lỗi mà!" Bần đạo dùng câu nói cửa miệng của đám người chim trêu chọc: "Hình như các ngươi cũng không phải là người tốt gì lắm, ta nếu như không có đoán sai thì tám phần là do hai bên các ngươi nhìn nhau không vừa mắt mới đưa đến trận đại chiến này phát sinh?"
"À, nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm." Xích Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu nói.
"Ngạo mạn." Bần đạo gật đầu tự nhủ, quả nhiên đúng như ta tưởng tượng, gã Xích Tuyết này nhất định là tính toán mượn đao giết người. Mặc dù hắn bị ta khám phá quỷ kế, nhưng mà ta sẽ có ngày đụng mặt với Thái Thản thần tộc, hỏi thăm thêm càng nhiều tài liệu càng tốt, sau này dễ dàng chuẩn bị tâm lý hơn. Nghĩ tới đây ta hỏi tiếp: "Thái Thản thần tộc ngoại trừ bọn ngươi ra còn có địch nhân nào khác không?"
"Không có, ngoại trừ chúng ta ra làm gì còn có chủng tộc nào đủ khả năng chống lại bọn họ?" Xích Tuyết cười khổ nói.
"Bọn họ thật sự lợi hại như thế?" Bần đạo tò mò nói: "Tựa hồ Thái Thản thần tộc không có kỹ năng chuyển sinh mà? Hơn nữa bọn họ có hạn chế một vạn năm mới trưởng thành, chẳng lẽ bằng vào chiến thuật biển người các ngươi am hiểu nhất còn chơi không chết bọn họ?"
"Ai, nói ra thì rất dài dòng." Xích Tuyết cười khổ giải thích: "Thái Thản thần tộc là một loại chủng tộc phi thường thông minh, bộ tộc bọn họ không có hỗn loạn giống như Độc long tộc. Thái Thản thần tộc là một xã hội có văn hóa phi thường huy hoàng y như Nhân tộc. Hơn nữa bọn họ đặc biệt đoàn kết, trong nội bộ cơ hồ chưa bao giờ gợn sóng. Cho dù là quân đoàn Thiên Sứ chúng ta cũng có tình huống nội đấu, nhưng mà bọn hắn tuyệt đối không có!"
"A? Còn như vậy nữa, nói tiếp đi!" Bần đạo ánh mắt sáng lên, trong lòng tự nhủ có cửa vào rồi, chỉ cần là người có trí tuệ cao như thế thì không thể quá mức bất cận nhân tình, có lẽ có thể giao thiệp với bọn họ được.
"Cao nhất tồn tại của Thái Thản thần tộc là một đôi vợ chồng, Thái Thản thần hoàng và Thái Thản thần hậu. Phía dưới là một đám đại thần trung thành cảnh cảnh cùng nhau thống trị cả Thái Thản thần tộc. Bọn họ xây dựng thành thị, cung điện cùng với các loại kiến trúc phi thường tinh mỹ. Hơn nữa bọn họ tại phương diện chế tạo, luyện kim ...vân...vân cũng có điểm đặc sắc." Xích Tuyết giới thiệu: "Chiến sĩ của bọn hắn được trang bị hoàn mỹ, phân công rõ ràng. Tổng cộng có năm binh chủng lớn, theo thứ tự là quân đội điều tra, quân đội đánh gần, quân đội trung ương, quân đội viễn trình. Còn có một chi quân đội không kỵ binh đặc chủng."
"Lần lượt giới thiệu từng thứ một." Bần đạo tò mò nói.
"Quân đội điều tra là một vài thành viên thấp bé nhất của Thái Thản thần tộc tạo thành, bọn họ am hiểu ẩn giấu thân hình, lợi dụng một vài sinh vật cơ giới kỳ lạ tiến hành điều tra. Tỷ như một vài loại chim cơ giới, côn trùng cơ giới, bởi vì thể hình đặc biệt nhỏ và gần như trong suốt, cho nên chúng ta rất khó phát giác. Mà những thứ đồ này có khả năng điều tra đặc biệt xa, vì thế chúng ta đành chịu thua chúng nó." Xích Tuyết bất đắc dĩ nói: "Trên thực tế, cho dù tìm được cũng rất khó khăn bắt giữ bọn chúng."
"Tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Bởi vì Thái Thản thần tộc sở trường sử dụng tia chớp, bọn họ ngoại trừ có thể thi triển ra pháp thuật Thiểm điện uy lực lớn ra, còn có thể chuyển hóa thân thể thành một luồng tia chớp để tiến hành di động nhanh chóng." Xích Tuyết cười khổ nói: "Kỹ năng này đúng là khó chơi. Nó khiến cho ba trong năm đại binh đoàn của Thái Thản thần tộc trở thành binh chủng có tốc độ di động nhanh nhất, chạy trốn tuyệt đối vô địch. Chúng ta mặc dù có thể giam cầm không gian, nhưng lại bất lực với cái loại tia chớp có tốc độ ánh sáng này. Cho nên trừ phi chúng ta có thể một chiêu giết chết bọn hắn, hoặc là trực tiếp nhốt vào trong một không gian phạm vi nhỏ, nếu không căn bản không có biện pháp lưu bọn họ lại. Mà thủ đoạn trị liệu của Thái Thản thần tộc sợ rằng còn thần kỳ hơn cả chúng ta, bất luận đả thương nặng cỡ nào rất nhanh là có thể chữa khỏi. Điều này cũng là lý do trọng yếu nhất khiến cho chiến thuật biển người của chúng ta cũng không thể đối phó nổi bọn họ. Chúng ta có Chuyển Sinh Trì không sợ chết, nhưng mà bọn hắn căn bản là giết không chết. Cho nên hai bên chúng ta đánh nhau mấy vạn năm cũng không có phân ra thắng bại."
"Hóa thân thành tia chớp?" Bần đạo cười nói: "Kỹ năng này hay nhỉ, vậy thì những binh chủng khác của bọn họ còn có chỗ nào đặc sắc đây?"
"Binh chủng chủ chiến của Thái Thản thần tộc kỳ thực là dựa vào ba quân đoàn đánh gần (cận), giữa (trung) và xa (viễn), bọn họ căn cứ theo vóc người và đặc điểm mỗi binh lính mà tiến hành huấn luyện không giống nhau, từ đó sinh ra đủ loại biến dị. Cận trình quân đội là những người có dáng vóc cao lớn nhất đảm nhiệm, thân cao từ ba mươi thước trở lên, trên người bọn họ mặc khải giáp cực dày, một tay cầm tấm chắn cực to, một tay cầm một thanh đại kiếm. Bọn người kia mặc trọng giáp trong người, cho nên hành động không dễ dàng lắm, chỉ dựa vào một thanh đại kiếm cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp đối với chúng ta, nhưng mấu chốt chính là bọn họ có một loại pháp thuật gọi là Tĩnh Điện Lực Trường." Xích Tuyết cười khổ nói: "Loại pháp thuật này có thể sinh ra lực hấp dẫn rất lớn, giống như nam châm hút chúng ta qua."
"Loại lực trường này có thể ảnh hưởng trong phạm vi hơn ngàn mét, lực hấp dẫn cực lớn, có thể làm giảm tốc độ di động của chúng ta, vì thế gây cho chúng ta rất nhiều phiền toái." Xích Tuyết bất đắc dĩ nói: "Khi chúng ta bị cận trình quân đội dây dưa, hai chi quân đoàn còn lại của Thái Thản thần tộc sẽ bắt đầu phát uy. Trung trình quân đội có vóc người khá tinh tế, mặc một thân thiết giáp tương đối nhẹ, cầm trên tay chính là Thiểm điện mâu. Bọn họ là quân đội có khoảng cách tấn công tầm hai ba ngàn thước, dùng Thiểm điện mâu tiến hành trọng điểm chiếu cố những cao thủ bên chúng ta. Nếu như địch nhân lọt lưới quá nhiều, bọn họ cũng có khả năng tiến hành đánh giáp lá cà nhất định." Xích Tuyết nói.
"Mặt khác, biến thái nhất chính là quân đội viễn trình của bọn hắn, những người này có vóc người nhỏ nhất, tuy nhiên toàn thân phủ ma pháp bào, tay cầm ma trượng pháp sư. Bọn họ thi triển pháp thuật cực kỳ biến thái, không cầu tinh chuẩn, chỉ cầu uy lực mạnh mẽ, xạ trình lên tới gần một vạn thước, vì thế bọn họ chỉ cần đứng ở phía xa chiến trường, một đám pháp sư tận tâm tận lực mà phóng ma pháp. Bọn họ chưa bao giờ dùng đơn thể pháp thuật, mỗi lần đều sử dụng cấm chú cường đại bao trùm phương viên mấy ngàn mét, ngay cả huynh đệ cận trình quân đội cũng đập xuống luôn." Xích Tuyết cười khổ nói: "Trên thực tế bản thân Thái Thản thần tộc có lực phòng ngự cũng phi thường biến thái, quân đội đánh gần mặc trọng giáp và tay cầm tấm chắn chỉ là lãng phí. Sở dĩ bọn hắn không tiếc hy sinh sự linh hoạt và lực công kích khoác lên người chiến giáp nặng nề như thế, căn bản chỉ là để chống đỡ phe mình công kích."
"Ngài thử nghĩ xem, ba loại quân đội biến thái như vậy tiến hành hợp tác, chúng ta có thể nuốt nổi không?" Xích Tuyết bất đắc dĩ nói: "Bọn họ vừa có khả năng tấn công cường đại mà thủ đoạn chạy trốn cũng nhất lưu. Chúng ta thật sự không có cách nào áp chế bọn họ nổi. Dù sao chúng ta đánh nhau với bọn họ mấy ngàn năm, chỉ có thể tạo thành thương vong cho bọn hắn vài trăm người mà thôi. Mà trên thực tế, sĩ quan cao cấp Thiên sứ tám cánh trở lên của chúng ta thương vong có lẽ đã ngang với binh lính bình thường của bọn họ rồi. Về phần Thiên sứ chiến tướng tổn thất là đếm không hết. Trong bọn họ chỉ có không tới một phần ba có thể đưa linh hồn chạy về tới hồ chuyển sinh, còn lại là triệt để hy sinh."
"Hử?" Bần đạo lấy làm kinh hãi, nói: "Thái Thản thần tộc quả nhiên không hỗ là thần tộc truyền thừa vài chục vạn năm lịch sử nhỉ, quả nhiên là có chỗ để ngạo nghễ thiên hạ. Đúng rồi, không kỵ binh của bọn họ có chỗ nào đặc sắc?"
"Thái Thản thần tộc không kỵ binh rất ít khi xuất quân, bọn họ là cận vệ quân của vợ chồng Thái Thản thần hoàng. Thành viên trong đó thực lực kém cỏi nhất cũng có cấp bậc thứ thần, nhân số tựa hồ chừng một vạn. Nhưng bọn hắn chính là một đám người phi thường kinh khủng. Mỗi lần bọn họ xuất hiện cũng đại biểu cơn ác mộng của chúng ta bắt đầu." Xích Tuyết vẫn còn sợ hãi run rẩy nói: "Thú cưỡi bọn chúng không phải là ma thú, mà là một loại Lôi nguyên tố đặc biệt phi thường cường đại."
"Lôi nguyên tố này thật ra là một loại sinh vật Điện hệ biến thành, bề ngoài không cố định. Giống như là một đám mây do tia chớp tạo thành, bọn chúng đều có ý thức độc lập, có thể biến thành các loại sinh vật khác nhau. Ở trên trời bọn chúng có thể biến thành rồng hoặc chim, trên mặt đất lại thành các loại cự thú hung mãnh." Xích Tuyết cười khổ nói: "Thực lực chủng loại Lôi nguyên tố này có thể sánh ngang cùng Thiên sứ tám cánh."
"Trên thực tế bất kể bọn họ biến hóa ra sao, tóm lại đều là Lôi điện, cho nên tốc độ bọn họ hành động cũng nhanh như chớp. Một khi tạo thành tập đoàn xung phong bọn họ sẽ tụ tập thành một dãy mây điện rộng lớn, có thể bao phủ diện tích vài chục dặm, Thái Thản thần tộc thì đứng trên đám mây điện đó tiến hành công kích. Chúng ta dù có cánh cũng không thể so sánh tốc độ với tia chớp mà? Vì thế chúng ta không thể nào né tránh được."
Xích Tuyết buồn bực nói: "Mà uy lực Lôi Vân cực kỳ khủng bố, coi như là ta lỡ may rơi vào trong Lôi Vân tuyệt đối đừng mong đi ra ngoài được. Bên trong đó Thiểm điện vô cùng bá đạo, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến không gian ổn định, một khi tiến vào bên trong có muốn dùng pháp thuật không gian chạy trốn cũng cực kỳ khó khăn."
"Ta lúc đầu có một lần không cẩn thận bị Lôi Vân cắn nuốt vào bên trong, cũng may ta phản ứng mau còn không có thâm nhập vào sâu quá. Ngay lập tức mạnh mẽ phát động pháp thuật không gian đào thoát được một kiếp, tuy nhiên cả người cũng bị thương nặng. Chính là lần đó ta rơi xuống bên ngoài bộ lạc Ba Đa Lạp, trực tiếp hôn mê ngay tại chỗ. Nếu như không được cứu trị mà nói chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều." Xích Tuyết ảm đạm nói.
"Ai dà…" Bần đạo nghe thế, thở dài cảm khái nói: "Kinh nghiệm của ngươi lại làm cho ta hiểu được một đạo lý."
"Đạo lý gì?" Xích Tuyết tò mò hỏi.
"Người tốt sống không lâu !" Bần đạo chỉ vào Xích Tuyết nổi giận mắng: "Tai họa sống ngàn năm."
"..." Xích Tuyết xấu hổ mặt mày đỏ bừng, trực tiếp im lặng.
"Hô…" Bần đạo hít sâu mấy hơi, mạnh mẽ đè lửa giận xuống, tiếp theo hỏi: "Thái Thản thần hoàng và hoàng hậu có lần nào xuất thủ không? Bọn họ là nhân vật cấp bậc nào?"
"Thái Thản thần hoàng chưa từng ra tay, nhưng mà hoàng hậu từng xuất thủ một lần, lấy một chọi hai, khiêu chiến hai vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên sứ Cáp Mặc và Hòa Truân của chúng ta. Hơn nữa còn đánh thắng." Xích Tuyết uể oải nói.
"Ừ?" Bần đạo vừa nghe nhất thời lưu ý điểm này, thủ hạ Cáp Mặc chính là chủ thần đỉnh cấp đều có chữ "Cáp" ở đầu. Như vậy tên Hòa Truân này chính là thủ lĩnh của mấy gã chỉ huy có chữ "Hòa" nhỉ? Tỷ như Zeus (Hòa Hoa)? Nghĩ tới đây, ta lẩm bẩm vài tiếng. Sau đó bần đạo cười hỏi: "Xem ra bản lãnh tổng chỉ huy các ngươi không mạnh lắm nhỉ? Vì sao không phái ra ngoài nhiều một chút?"
"Còn phái ra nhiều nữa?" Xích Tuyết cười khổ nói: "Tổng chỉ huy bên chúng ta tổng cộng chỉ có vài người, mỗi người đều chưởng quản mấy trăm ngàn Vị Diện, vô cùng nhiều chuyện cần phải xử lý. Cũng không phải tùy tiện có thể điều động, gom đủ hai người đã không dễ dàng rồi, huống chi người ta còn có Thái Thản thần hoàng chưa có động thủ đó !"
"Tổng chỉ huy của các ngươi tổng cộng có mấy người?" Bần đạo giả bộ không thèm để ý hỏi.
"Cái này ~" Xích Tuyết có chút do dự, hiển nhiên đây là liên quan đến cơ mật nội bộ quân đoàn Thiên Sứ.
"Cái gì cái kia gì hả? Có nói hay không?" Bần đạo liền phóng ra Huyễn Tật Thiên Hỏa.
"Ta nói ta nói, tổng cộng có tám." Xích Tuyết mau chóng nói ra. Hắn hiểu được cho dù hắn không nói, chỉ cần ta mạnh mẽ xem xét trí nhớ cũng có thể biết được, chẳng qua là khi đó linh hồn hắn có thể xong xuôi rồi. Có câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn tự nhiên không muốn hy sinh không có ý nghĩa như thế.
"À!" Bần đạo nghe xong liền hít một hơi lạnh, không trách được Đại Địa mẫu thần lo sợ Cáp Mặc như thế, thì ra là phía sau đài Cáp Mặc cứng cắn ghê nhỉ? Cũng may ta trước đó đã có dự cảm, tạm thời giải hòa ngưng chiến với quân đoàn Thiên Sứ, nếu không náo nhiệt thêm một lát, cuối cùng lỗ lả nhất định là ta rồi.
"Bề trên của tổng chỉ huy là nhân vật nào?" Bần đạo căm tức hỏi. Quân đoàn Thiên Sứ chết tiệt, rốt cuộc có biên chế to lớn đến cỡ nào đây? Nếu như phía trên đám Cáp Mặc còn có ba bốn cấp nữa, ta đây căn bản không có bất kỳ hi vọng thắng rồi, dứt khoát đầu hàng luôn cho đẹp trời.
"Không biết." Xích Tuyết dứt khoát nói: "Lấy cấp bậc của ta chỉ có thể biết đến cấp tổng chỉ huy."
"Vậy Da Cáp Đức biết không?" Bần đạo hỏi.
"Dĩ nhiên, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể biết trên tổng chỉ huy một cấp, vấn đề tại cao chỉ sợ không ai rõ ràng đâu!" Xích Tuyết nói.
"Đáng chết." Bần đạo căm tức nói: "Ngươi đoán chừng trên tổng chỉ huy còn có mấy cấp?"
"Không biết, ước chừng còn có hai ba cấp gì đó!" Xích Tuyết không xác định nói.
"Hừ!" Bần đạo hừ lạnh một tiếng không hề tốn hơi nữa, lập tức phân ra hai phân thân bay tới cái hồ nhỏ ở trung tâm Hỏa nguyên giới tu luyện, bản thể thì mang theo linh hồn Xích Tuyết trở lại nhà mình.