"Phu quân." Mân Nhi thiêu đốt xong xuôi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ta khóc ròng nói: "Ta biết lần này chúng ta đi qua Địa ngục chỉ là mượn đường, chúng ta không nên vào lúc này xung đột với bọn họ. Nhưng mà, ta bây giờ chỉ còn có một vị ca ca là người thân, chúng ta có thể đi cứu hắn hay không? Cầu xin chàng cứu hắn một mạng với!"
"Ha hả, khóc lóc cái gì !" Bần đạo cười nói: "Nàng vẫn không hiểu quy tắc vòng tròn trò chơi của chúng ta rồi. Nếu như hiện tại nàng muốn ra tay dọn dẹp cái đám rác rưởi này cũng không sao cả."
"Đúng vậy ." Vong Ưu cũng cười nói: "Trong mắt bảy Đại đầu mục ở Địa ngục, bọn heo này chỉ là con chốt thí mà thôi. Thắng có thể kiếm được chút ít tiền, thua cũng không có quan hệ gì cả."
"Có thật không?" Mân Nhi kỳ quái nói: "Tính tình bọn họ tốt như vậy? Vậy tại sao người khác nhắc tới Địa ngục lại sợ muốn chết chứ?"
"Ha hả, tính tình bọn họ dĩ nhiên không tốt gì lắm, nhưng mà nếu muốn nổi giận cũng phải nhìn xem đối tượng là ai chứ?" Bần đạo cười nói: "Nếu như là người khác bọn họ có lẽ thẹn quá thành giận. Thậm chí cùng người ta không chết không thôi. Nhưng mà đối với chúng ta bọn họ không sẽ để ý đâu !"
"Có thật không?" Mân Nhi khó hiểu hỏi: "Nhưng mà, đây là tại sao? Chàng chớ có an ủi ta lừa gạt người ta nha!"
"Ha hả, nha đầu ngốc, ngươi vẫn còn quá xem thường lực ảnh hưởng của phu quân ngươi." Vong Ưu cười nói: "Sau lưng hắn có thế lực cực kỳ lớn, bảy tên Đại đầu mục trong Địa ngục cũng không dám vì mấy đầu heo này mà dễ dàng trêu chọc hắn, thật sự không đáng giá."
"Hắc hắc." Bần đạo cười nói: "Thật ra còn có một nguyên nhân khác, bọn họ và Thiên sứ là tử địch, chúng ta cũng không sai biệt lắm, địch nhân cùng địch nhân chính là bằng hữu. Cho nên trên phương diện này mà nói, chúng ta đều là bằng hữu. Hơn nữa, quân đoàn Thiên Sứ thật sự quá cường đại, một mình bọn họ rất khó chống đỡ nổi, có đồng minh mạnh mẽ như chúng ta, bọn họ hoan nghênh còn không còn kịp, làm gì có thể vì bọn heo này mà đắc tội với ta chứ?"
"Cho nên, ngươi hoàn toàn có thể đi trợ giúp vị ca ca kia tiêu diệt đám Ma Trư này." Vong Ưu căm tức nói: "Ta ghét nhất là chuyện ăn thịt người, ác tâm muốn chết."
"Ta cũng vậy." Hương Hương vừa nôn mửa rối tinh tối mù xong cũng nói: "Mân Nhi tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi, bọn này bại hoại quá đi, làm hại ta choáng váng thành ra như vậy, ngươi nhất định phải giúp ta trút cơn giận mới được."
"Tốt, đã như vậy ta đây không khách khí nữa." Mân Nhi phấn chấn nói: "Ta bây giờ trở về Ma Hoàng thành tiêu diệt đám vô liêm sỉ kia." Vừa nói xong nàng liền muốn đi.
"Chờ một chút." Đám Ma nhân kia đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, nói: "Điện hạ, ngài có thể ở trên đường thuận tiện cứu đám hài tử của chúng ta ra hay không? Bọn họ bị bắt vào trong thành làm tạp dịch, tùy thời đều có thể bị ăn thịt, còn phải liều mạng làm việc, quả thực sống không bằng chết mà."
"Bọn họ ở đâu?" Mân Nhi thuận miệng hỏi.
"Theo phương hướng này bay đi, ước chừng ngoài trăm dặm có một tòa thành thị. Nơi đó có rất nhiều Ma nhân bị bắt nhốt." Lão nhân chỉ vào một phương hướng nói.
"Vừa lúc thuận đường." Mân Nhi nói xong lập tức bay đi. Chúng ta ngay lập tức theo sau.
Không qua một hồi chúng ta đã thấy được tường thành, trên tường treo rất nhiều đầu người, ngoại trừ Ma Trư tộc ra thì các tộc khác đều có, Ma nhân là nhiều nhất, tiếp theo là Ải nhân. Cửa thành đang có mấy tên Ma Trư nấu ăn, chung quanh rơi vãi không ít xương trắng, vừa nhìn cũng biết là bộ xương nhân loại. Bên cạnh có không ít giá gỗ, phía trên treo mấy gã Ma nhân đang hấp hối. Bạn đang đọc truyện được tại
Mân Nhi vừa nhìn thấy liền tức điên lên. Ma Hoàng tộc chính là quý tộc của Ma nhân, huyết thống hai bên rất gần nhau, trước kia bọn họ là chủng tộc cao quý nhất thống trị Ma giới, bây giờ lại bị đám nô tài trước kia xem như thức ăn, nàng có thể không giận được sao? Cho dù là chiến bại cũng không thể đối đãi như vậy chứ? Trước kia Ma nhân tộc chưa từng ăn thịt chủng tộc khác, bọn họ cho rằng đó là biểu hiện không văn minh. Mà bây giờ cái đám dã man này lại chiến thắng chủng tộc văn minh mới đáng giận chứ!
Mân Nhi thẹn quá thành giận không có cảm khái lâu, nàng trực tiếp xông qua, người chưa tới pháp thuật đã ra trước, mấy đạo hỏa cầu tinh chuẩn giết giết ngay mấy tên Ma Trư kia mà không hề ngộ thương những gã Ma nhân bị trói. Sau đó nàng bay đến nhẹ nhàng bắn ra vài điểm hỏa tinh giải cứu đám Ma nhân. Lúc này nàng mới kịp dời ánh mắt nhìn vào trong nồi. Bên trong là mấy gã Ma nhân, một nữ nhân và ba đứa bé, nhìn bộ dáng tựa hồ là người một nhà.
"A..." Mân Nhi nhất thời hét rầm lên, thanh âm bi thống khiến cho chúng ta nghe mà đau lòng.
"Ta liều mạng cùng các ngươi." Mân Nhi lệ rơi đầy mặt quát ầm lên. Tiếp theo, nàng trực tiếp xung phong liều chết đi vào trong thành. Mấy gã Ma Trư còn chưa thấy rõ bóng người đã bị nàng trực tiếp đốt thành mảnh vụn. Sau đó, Mân Nhi tiện tay thả kim loại nặng Sử Lai Mỗ ra, hạ mệnh lệnh tuyệt sát đối với tất cả Ma Trư tộc. Tựa hồ cảm nhận được tâm tình chủ nhân đang rất bi phẫn. Sử Lai Mỗ lập tức biến thân thành một con Bỉ Mông cự thú gầm thét vọt vào trong thành.
Chúng ta tự giác lưu ở bên ngoài không có đi vào. Cảnh tượng bên trong không cần nhìn cũng biết, tuyệt đối là vô cùng thê thảm, không có một ai muốn vào nhìn tận mắt làm gì. Đứng ở xa xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới của đám Ma Trư, kèm theo pháp thuật nổ mạnh và tiếng Bỉ Mông gầm thét.
Bần đạo lạnh lùng quan sát tòa thành thị này, cười khổ nói: "Tòa thành này quy mô không nhỏ. Ít nhất cũng có mười vạn nhân khẩu, chết bao nhiêu Ma Trư bản thân ta không sao cả, chẳng qua là không nên để cho trong lòng Mân Nhi lưu lại bóng ma mới tốt. Các nàng có biện pháp gì không?"
"Nàng không phải là một người yếu ớt, phát tiết một hồi là tốt thôi, làm như vậy cũng có thể giúp cho tâm tính nàng thành thục hơn." Vong Ưu cảm thấy bất đắc dĩ nói: "Đây cũng là thời khắc nhân sinh phải kinh nghiệm ."
"Ai…" Bần đạo thở dài, gật đầu không nói thêm nữa. Chỉ dùng Nguyên Thần ở xa giám thị tình huống ở bên trong vì sợ Mân Nhi có sơ xuất, cũng may không có xuất hiện bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào. Trong toà thành này hiển nhiên không có cao thủ đủ sức gây tổn thương cho nàng. Đám cảnh vệ quân dễ dàng bị đánh sụp đổ, căn bản không có dũng khí chiến đấu với nàng và đầu Bỉ Mông kim khí.
Qua hơn một giờ thanh âm bên trong mới từ từ bình thường trở lại. Mân Nhi từ trong thành lao ra, trực tiếp nhào vào trong lòng ta khóc rống lên.
"Khóc đi, khóc đi, khóc một hồi mới tốt cho tâm tình." Bần đạo vội vàng an ủi nàng.
"Chán ghét." Mân Nhi vừa khóc nức nở vừa nói: "Người ta đã thành ra như vậy, ngươi còn giễu cợt ta?"
"Có chỗ nào khó khăn chứ ?" Bần đạo khinh thường nói: "Không phải là giết vài cái đầu heo thôi sao? Thử nghĩ đến ta xem, chỉ cần một lần bày quỷ kế là trực tiếp dẫn người đánh tới Thần giới, tiêu diệt hơn ngàn vạn người chim, có cái gì khó khăn chứ, còn ở đó khóc nhè làm gì?"
"Ai nói ta khóc vì mấy cái đầu heo chết tiệt kia?" Mân Nhi tức giận nói: "Ta thương tâm là vì mấy gã Ma nhân đáng thương mà. Mặc dù ta bây giờ cứu được bọn hắn, nhưng mà ta chân trước vừa đi chân sau bọn họ sẽ bị đám Ma Trư ở các thành thị chung quanh tru diệt rồi. Mà ta bây giờ phải đi cứu ca ca gấp, tình huống chỗ hắn rất là nguy hiểm, ta một ngày không đi tới thì không an tâm được, làm sao bây giờ đây?"
"Có gì khó xử đâu?" Bần đạo cười nói: "Nàng hình như đúng là ngốc đi rồi sao?"
"Ngươi có biện pháp?" Mân Nhi vội vàng nói: "Nói mau đi."
"Chỉ cần ngươi nhờ Hương Hương tạm thời lưu Phỉ Thúy lại nơi này là được rồi mà?" Bần đạo cười nói: "Ta cũng không tin đám heo kia có cao thủ mạnh hơn Phỉ Thúy?"
"Đúng vậy, ta tại sao lại không nghĩ tới chứ!" Mân Nhi liền xoay người nói với Hương Hương: "Hương Hương, xin tỷ tỷ giúp ta một lần được không?"
"Không cần phải khách khí như vậy." Hương Hương khẽ cười nói: "Chỉ là tiện tay mà thôi, không có quan hệ gì cả." Vừa nói nàng đã đưa Phỉ Thúy ra ngoài.
"Phỉ Thúy, ngươi ở nơi này quan sát, nếu như có tên Ma Trư nào dám tới gần nơi này thì ngươi làm thịt hắn cho ta." Hương Hương chỉ vào mấy thi thể Ma Trư trên mặt đất nói.
"Làm thịt? Ta đây có thể ăn hay không?" Phỉ Thúy nói.
"Ngươi đó, chỉ biết ăn là giỏi thôi." Hương Hương cười khổ nói: "Tùy ngươi vậy, thế nhưng với Ma nhân thì ngươi phải bảo vệ cho tốt." Vừa nói Hương Hương vừa chỉ mấy Ma nhân ở bên cạnh.
"Biết rồi, ta làm việc ngươi cứ yên tâm." Phỉ Thúy hưng phấn nói. Sau đó hắn hạ xuống mặt đất ở ngoài thành, tiếp theo vùng đất ngoài thành đột nhiên hiện ra vô số xúc tua, những thi thể Ma Trư lập tức biến mất.
"Cảm ơn, Hương Hương." Mân Nhi cám ơn xong, quay qua nói với ta: "Ma nhân chung quanh đây tùy thời đều có thể bị đám Ma Trư này sát hại, phu quân có thể nghĩ biện pháp giải cứu bọn họ không?"
"Ta sẽ để Cái Thứ lưu lại đây." Bần đạo cười nói: "Tên này cũng cần phải rèn luyện cho tốt, ta sẽ bảo nó thay ngươi đi cứu người." Vừa nói xong ta liền giải phóng Cái Thứ ra ngoài, nó lúc này chỉ có bộ dạng như con chó nhỏ, còn đang ngủ say nữa chứ, vừa bị ta đánh thức thì vô cùng bất mãn.
"Chủ nhân, ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến dung mạo đó!" Cái Thứ oán hận nói.