"Ha ha, khẩu khí công chúa không khỏi hơi lớn một chút nhỉ?" Đề Tạp ra vẻ bất cần nói: "Có bản lãnh thì tới giết ta nè? Phụ thân ngươi là bị ta đích thân chém chết đó. Nhìn đi, đây chính là chén rượu ta làm từ cái đầu lâu của hắn đó, bộ dáng không tệ chứ?" Vừa nói Đề Tạp vừa lấy ra một cái chén rượu khô lâu tinh mỹ ra khoe.
"Ngươi đáng chết…" Mân Nhi bi phẫn quát to, ngay sau đó hóa thành cầu vồng bắn thẳng về phía Đề Tạp.
"Hừ, ngu ngốc." Đề Tạp cười lạnh một tiếng, lui thân về phía sau, mấy trăm cao thủ ở sau hắn tập thể xông lên. Ai nói heo ngốc? Tên này rõ ràng còn tinh ranh hơn cáo. Hắn lúc nãy rõ ràng là cố ý chọc giận Mân Nhi, tính toán dụ nàng ra khỏi thành, sau đó cậy vào ưu thế nhân số nhất cử bắt nàng lại.
Trong lúc bình thường ý nghĩ của hắn không sai, cơ hội thành công cũng rất lớn, nhưng mà bây giờ đang có bần đạo hiện diện ở đây mà, hắn không phải là múa đao trước cửa Quan Công sao?
"Đại Ngũ Hành Thần Lôi ~!" Bần đạo hô to một tiếng, duỗi tay phóng ra tuyệt kỹ do ta sáng tạo.
Chỉ nghe ở giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng tiếng nổ, sau đó Lôi điện phô thiên cái địa nện vào giữa đám heo kia, chỉ trong thời gian nháy mắt Lôi điện đã bao phủ phương viên ngàn thước, sau khi đám mây Lôi điện biến mất, đồng thời biến mất theo nó còn có một đám gọi là cao thủ Ma Trư tộc. Bọn họ biến mất vô cùng sạch sẽ, ngay cả người lẫn thú cưỡi, thậm chí vũ khí khải giáp đều bị tia chớp đốt thành tro bụi, chỉ có một ít mảnh nhỏ nám đen nằm trên mặt đất là có thể chứng minh bọn họ từng tồn tại.
Mà bản thân Đề Tạp ở trung tâm Lôi điện, cả người lại không có vết thương nào, đó là ta cố ý lưu lại cho Mân Nhi.
Pháp thuật hung hãn như thế nhất thời khiến cho tất cả cao thủ hai bên sợ ngây người. Phải biết rằng, trong đó có hơn mười vị cao thủ cấp bậc Thiên sứ sáu cánh, còn lại đều là cấp bậc Kiếm Thần, thế mà chỉ trong chớp mắt đã bị ta tiêu diệt. Phổ Lý Tư Tháp và đám người Ma Hoàng tộc nhìn thấy hết thảy trong mắt, vội vàng quay sang nhìn ta y như nhìn quái vật, nhất là cái tên mới vừa bất kính với ta lại càng bị dọa cho sợ đến trực tiếp tay chân co quắp ngã ngồi dưới đất. Hắn giờ mới hiểu được lúc nãy Mân Nhi tức giận mắng hắn, thật ra là đang cứu mạng của hắn, nếu như ta đây động thủ kết quả của hắn nhất định không khác gì đám heo kia rồi.
Mân Nhi tự nhiên không thể nào bị Thần Lôi của ta hù dọa, nàng bây giờ lửa giận ngập trời đã sớm quên hết mọi thứ. Vì thế nàng trực tiếp vọt tới chỗ Đề Tạp đang kinh ngạc ngây người, phất tay ném ra kim loại nặng Sử Lai Mỗ trói Đề Tạp lại, sau đó chộp lấy chén rượu trên tay Đề Tạp, dùng ma lực thẩm thấu vào trong tiến hành phân tích.
"Hắn, hắn là ai vậy? Làm sao cường đại như thế chứ?" Đề Tạp cho đến lúc này mới thanh tỉnh lại, toàn thân run rẩy hỏi.
"Hắn là ai không có trọng yếu, quan trọng là nhà ngươi dám cầm hàng giả lừa gạt ta, đồ con lợn chết tiệt, ngươi xong đời rồi." Mân Nhi rất nhanh phân biệt được đầu lâu trên tay cũng chỉ là của người bình thường, nàng xấu hổ bóp vụn chén rượu trên tay, sau đó tàn bạo nói: "Ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi."
Nói xong đưa tay ấn lên người Sử Lai Mỗ, lập tức trên tay nàng hiện ra một cây gậy kim loại dài hơn một thước, sau đó nhằm lên trên thân thể Đề Tạp đập xuống một bữa đập tơi bời. Đáng thương cho Đề Tạp không có sử dụng được đấu khí, mặc dù hắn cố gắng tuôn trào đấu khí lên đến cực hạn cũng không thể nào ngăn cản được thuộc tính Phá Pháp của kim loại nặng Sử Lai Mỗ. Cho nên hắn bị cây gậy của Mân Nhi đập cho da tróc thịt bong, thương tích đầy mình. Hắn đau đớn kêu la thảm thiết.
Mân Nhi dùng cây gậy kim loại đập mặc dù nhìn rất mãnh liệt, nhưng không thể nào đoạt đi tánh mạng của hắn được. Bởi vì Mân Nhi là pháp sư, mặc dù khí lực không nhỏ nhưng không có khả năng dựa vào vật lý công kích đánh chết gã chiến sĩ ngang cấp Thiên sứ sáu cánh. Nếu không phải Sử Lai Mỗ có thuộc tính đặc thù, nàng căn bản là phá không được đấu khí phòng ngự của người ta, thậm chí sẽ bị đấu khí phản chấn làm cho bị thương. Cho nên nàng đánh thật sự tàn nhẫn, nhưng chỉ có tạo thành một chút thương tổn da thịt Đề Tạp mà thôi. Còn không tới trình độ trọng thương.
Nói đi nói lại, độn dao găm giết người mới là thống khổ nhất, nếu để cho Đề Tạp lựa chọn chỉ sợ hắn thà rằng bị Mân Nhi thống khoái đánh chết cũng không muốn thừa nhận cái loại đau khổ này.
Khi mà Mân Nhi đánh đập Đề Tạp sung sướng, đám Ma Trư chiến sĩ ở phía sau Đề Tạp vội vã xông lên giải cứu tộc trưởng. Đáng tiếc bọn chúng không có cao thủ, một đám ô hợp cùng ra tay thì tạo được hiệu quả gì chứ?
Phổ Lý Tư Tháp ở trong thành lập tức mang theo mấy huynh đệ tỷ muội giết thẳng ra ngoài, bọn họ trải qua mấy ngàn năm rèn luyện chiến đấu, có thể sống sót cho đến bây giờ, ngoại trừ vận khí ra, vấn đề thiên phú, thực lực không thể thiếu một thứ. Cuộc sống bốn ngàn năm chém giết giúp cho bọn họ rèn luyện ra một thân thực lực kinh người. Trên căn bản người người đều là cao thủ cấp bậc Thiên sứ sáu cánh. Dùng để đối phó đám Ma Trư chiến sĩ bình thường này thật sự là dễ dàng. Bọn họ thi triển ra cấm chú cấp mười hai nhanh chóng dọn dẹp ra một khu đất trống lớn. Những tên Ma Trư chiến sĩ chết nằm một đống, những tên ở phía sau mất đi dũng khí chiến đấu rất nhanh, bắt đầu đào thoát giữ mạng. Mà bại cục chạy tán loạn chỉ trong một thời gian ngắn đã lan tràn đến toàn bộ doanh trại Ma Trư tộc.
Bởi vì các tướng lĩnh cao cấp cơ hồ toàn bộ chết trận, những sĩ quan cấp thấp không có cách nào đàn áp hết tất cả quân sĩ. Hơn nữa bọn họ đều là người biết chuyện, nhìn thấy đại thế đã mất, một khi không có cao thủ trấn giữ mà. Bọn họ đối mặt Ma Hoàng tộc cũng chỉ là nộp mạng mà thôi. Cho nên bọn họ cũng không tham chiến, một đám gia nhập vào trong đội ngũ chạy trốn. Dưới tình huống như vậy, đại quân Ma Trư tộc tứ tán ra bốn phương tám hướng, tự động tan rã đội ngũ, nguy hiểm của Ma Hoàng thành liền được giải trừ.
Nhìn nói đám thủ hạ kém cỏi như thế, hơn nữa Mân Nhi càng đập càng hăng, Ma Trư tộc trưởng, Đề Tạp các hạ vô cùng đáng thương trực tiếp buồn bực ngất đi.
Mân Nhi hiển nhiên không có hứng thú đánh đập thi thể, huống chi nàng cũng đã mệt mỏi rồi, cơn giận cũng đã hạ, vì thế nàng tự nhiên ngừng tay lại. Vừa đứng một bên thở gấp, vừa chạy lại chỗ Phổ Lý Tư Tháp nói: "Ca ca, bắt đầu phản công đi. Hiệu triệu mấy chủng tộc khác ở Ma giới gia nhập chúng ta. Những chuyện trước kia bọn họ nước phụ thuộc vào Ma Trư tộc, chúng ta sẽ bỏ qua hết thảy. Về phần Ma Trư tộc, trực tiếp hạ tuyệt sát lệnh, tiêu diệt toàn tộc bọn hắn."
"Nhưng mà nhân khẩu Ma Trư tộc đã vượt qua hai nghìn vạn, nếu toàn dân giai binh mà nói có thể xuất ra một hai trăm vạn quân đội. Binh lực trên tay chúng ta bây giờ vẫn chưa tới năm vạn, đa số còn mang thương tích. Bây giờ phản công thích hợp sao?" Phổ Lý Tư Tháp có chút do dự nói.
"Thích hợp." Mân Nhi cười lạnh nói: "Chúng ta phải thừa thắng xông lên, không cho bọn hắn bất kỳ cơ hội sửa chữa nào. Nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội hiện tại để cho bọn họ kịp thời chuẩn bị, lúc đó mới đúng là phải đối mặt với một hai trăm vạn quân đội đó. Về phần quân đội chúng ta thì không cần phải lo lắng, chỉ cần để cho những chủng tộc kia thấy được chúng ta cường đại thế nào, tự nhiên bọn họ sẽ tìm tới đầu nhập vào chúng ta. Đến lúc đó, còn sợ không có quân đội để sử dụng sao?"
"Ừ, có đạo lý." Ánh mắt Phổ Lý Tư Tháp sáng lên, nói: "Tốt nhất là trên tay chúng ta có gã Đề Tạp, chỉ cần đưa gã này cho những tộc trưởng các tộc khác nhìn một chút, bọn họ hẳn là sẽ biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt !"
"Ừ." Mân Nhi gật đầu, sau đó hỏi: "Đúng rồi, Ma Trư tộc vì sao đông như vậy? Trước kia không phải chỉ có bốn năm trăm vạn thôi sao?"
"Hừ." Phổ Lý Tư Tháp hừ lạnh một tiếng, căm tức nói: "Bọn họ tại thời điểm chúng ta tiến công Thánh Quang đại lục vẫn chịu trách nhiệm cung ứng hậu cần, cho nên quân đội thương vong ít nhất. Trong năm mươi vạn người bình an rút về, bọn họ chiếm hơn một nửa. Mà quân đội của bọn họ ở lại Ma giới còn nhiều hơn nữa, vì thế mới dẫn đến bọn họ có gan làm phản, chúng ta không thể nào thu thập nổi. Trong những năm này, bọn họ cổ động bài xích đối với những chủng tộc khác, hơn nữa những chủng tộc trung thành với chúng ta bị triệt để tiêu diệt. Bọn hắn dựa vào tài nguyên cướp đoạt làm cho bản thân lớn mạnh thêm một bước. Vì thế bây giờ số lượng nhân khẩu bọn họ đã gần bằng một phần mười tổng nhân khẩu Ma giới rồi."
"Đáng giận." Mân Nhi mắng một câu, sau đó nhíu mày nói: "Nhưng mà một lần giết hai nghìn vạn ta không thể hạ thủ nổi. Có thể thả bớt một nhóm, hoặc là dứt khoát biến bọn họ thành nô lệ, phân xuống làm chiến lợi phẩm cho chiến sĩ của chúng ta, đồng thời coi như là phế vật để lợi dụng."
"Chuyện này... được rồi!" Phổ Lý Tư Tháp rất là bất đắc dĩ lên tiếng đáp ứng, nếu không phải Mân Nhi trong lần chiến đấu này có công lao lớn nhất, hắn sẽ không thế nào cũng không bỏ qua đám Ma Trư này.
Sự tình từ đó về sau tương đối đơn giản, Ma Trư tộc không có cao thủ trấn giữ, lực lượng bọn chúng phân ra năm bè bảy mảng căn bản không có cách nào ngăn cản Ma Hoàng tộc hung mãnh vồ đến. Về phần thái độ những tộc khác lại càng nghiêng về một phía. Bọn họ vốn đã sớm lòng mang bất mãn đối với Ma Trư tộc ương ngạnh. Bây giờ nhìn thấy cao thủ Ma Trư tộc mất hết, thậm chí cả tộc trưởng cũng bị bắt sống. Bọn họ không hề nghi ngờ lựa chọn hành động bỏ đá xuống giếng. Cho nên Ma Trư tộc lâm vào tình cảnh thấy người là đánh, thấy heo là giết vô cùng thê thảm. Vốn là bá chủ một thời ở Ma giới, không tới hai tháng đã triệt để hỏng mất, biến thành nô lệ cho người khác.
Trong lúc đó, đám người bần đạo là lựa chọn thái độ bàng quan, thế nhưng có một chuyện nhỏ trong đó lại kinh động đến ta. Nguyên nhân gây ra là khi Ma Trư tộc nguy cơ trong sớm tối, chủ tử sau lưng bọn họ rốt cục ngồi không yên, tự thân nhảy ra ngoài, lại là một gã Ma Quỷ chiến tướng thứ thần cấp.
Hắn vừa ra tới gặp phải Mân Nhi, hắn không có trực tiếp động thủ đả thương người, bởi vì hắn cũng có nghe một ít tiếng gió. Hắn biết sau lưng Mân Nhi cũng có cao nhân làm chỗ dựa. Cho nên, vì không muốn đánh nhầm cột sắt, hắn mời Mân Nhi gọi người sau lưng ra tiến hành giao tiếp.
Mân Nhi tự biết đánh không lại hắn cũng không có thể hiện gì nhiều, mau chóng cầu viện tới ta. Đối với tên gia hỏa này ta tỏ ra thái độ mặc kệ, thật sự không đáng giá. Cho nên ta phái Ái Liên Na đi gặp hắn.
Trên thực tế, đây cũng là hành động bình thường nhằm tránh cho chư thần nổi lên xung đột. Một loại quy định bất thành văn, mỗi khi tín đồ hai Vị Diện phát sinh tranh chấp. Thần minh sẽ phái nhân vật cấp thứ thần ra tiến hành đàm phán. Kết quả cuối cùng chỉ có hai cái, một là tạm thời hòa bình ngưng chiến. Một là nhân viên đàm phán sẽ quyết đấu để phân định thắng bại, bên thua thối lui vô điều kiện khỏi Vị Diện. Trong tình hình chung, tất cả mọi người đều sẽ tuân thủ quy định này. Dĩ nhiên, thế lực khổng lồ như quân đoàn Thiên Sứ rất ít khi tuân thủ điều này, không có biện pháp, ai bảo người ta mạnh quá chứ? Quy tắc trò chơi giữa chư thần cũng phân định theo thực lực, không có thực lực ngang hàng cũng không thể dựa vào quy tắc mà mong muốn yên ổn được. Thực lực kém bị khi dễ là đúng rồi.
Khi gã Ma Quỷ chiến tướng kia có ý tứ ngừng chiến. Hai bên chia đều Ma giới, nhưng mà Ái Liên Na rất hiểu suy nghĩ Mân Nhi trong lòng, lên tiếng cự tuyệt đề nghị của hắn, yêu cầu quyết đấu định thắng bại.
Cho nên một trận đại chiến chính thức bộc phát, quá trình chiến đấu cũng đơn giản,. Bọn họ thử tấn công tiến hành thăm dò lẫn nhau, là để phán đoán lực lượng của đối thủ. Kết quả Ái Liên Na vốn đi theo con đường lực lượng thuần khiết toàn thắng, nàng dùng tấm chắn lớn siêu cấp có đường kính hơn mười thước, chỉ một kích đã đánh bay trọng kiếm trên tay gã Ma Quỷ chiến tướng. Thậm chí bàn tay đối phương cũng bị rách tả tơi. Kết quả này khiến cho cái tên chiến tướng thân cao gần mười thước buồn bực muốn chết.
Thế nhưng hắn không có nổi giận, bởi vì Ma Quỷ nhất tộc sở trường không phải là vật lộn, mà là pháp thuật. Bọn họ nói đúng ra phải thuộc phạm trù ma pháp sư, không phải loại hình chiến sĩ lấy lực lượng làm sở trường, bại trong tay Ái Liên Na coi như là bình thường. Thế nhưng, chính sở trường pháp thuật Hỏa hệ của hắn lại làm cho hắn buồn bực thêm một hồi.
Nói đến hỏa diễm, thần viêm Quang Minh hệ trên người Ái Liên Na chính là ngọn lửa của Phật gia Bất Động Minh Vương được bần đạo chỉ dạy, cùng với Từ Bi Hỏa do nàng sáng chế ra. Hai loại hỏa diễm này vô cùng lợi hại, không phải là thứ hỏa diễm do Ma Quỷ chiến tướng tu luyện bình thường có thể so sánh được. Vì thế pháp thuật công kích của hắn tới Ái Liên Na căn bản không có hiệu quả. Mà Ái Liên Na đuổi theo sát phía sau hắn, nàng huy vũ tấm chắn lớn siêu cấp thì thật sự kinh khủng, nếu như bị đập trúng một phát ít nhất cũng gãy vài khúc xương.
Ma Quỷ chiến tướng bị đuổi giết chật vật nửa ngày trời, rốt cục bất đắc dĩ đành phải bỏ qua cuộc chiến. Nếu sở trường của hắn cũng bị khắc chế, như vậy tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn dứt khoát nhận thua, sau đó xám xịt chạy về Địa ngục. Lần này chiến bại trong tay một tiểu cô nương, sợ rằng sẽ trở thành một đoạn hồi ức đau đớn vĩnh viễn trong lòng hắn.
Ma Trư tộc mất đi chỗ dựa tình huống càng thêm nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn đã bị triệt để tiêu diệt. Mấy người bần đạo trú lại chừng hai tháng, ở trong hoàng cung Ma Hoàng thành, vừa nghiên cứu Truyện Tống Trận trong hoàng thành, vừa đọc rất nhiều tàng thư của Ma Hoàng tộc, cuộc sống trôi qua coi như không tệ.
Rốt cục, Mân Nhi giúp đỡ Phổ Lý Tư Tháp ổn định xong Ma giới, cuối cùng chúng ta cũng có thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ rồi.
Một ngày nọ chúng ta tụ tập tại hoa viên ở trong Vương Cung Ma Hoàng thành, địa phương này là địa phương bí mật của Ma Hoàng tộc được bảo vệ vô cùng nghiêm mật, không có ai được phép đến gần nơi này. Trong truyền thuyết, chỗ này là nơi Ma Hoàng tộc làm giàu, bọn họ dùng Truyện Tống Trận này để liên thông tới Hắc Ám giới, tiến hành trao đổi bằng tinh thần cùng với mấy gã đứng đầu Hắc Ám giới, do đó nhận được thần dụ và chủ thần chúc phúc. Dĩ nhiên đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, trong đó có mấy phần chân thật thì không ai không biết.
Nhưng mà Mai Lặc lại khẳng định nói cho ta biết, cái Truyện Tống Trận này tuyệt đối có thể nối thông Địa Ngục giới. Có thể truyền tống người và vật phẩm, không phải chỉ có thể trao đổi tinh thần như trong truyền thuyết.
Vì thế bần đạo từng đặc biệt hỏi thăm Phổ Lý Tư Tháp, hắn là một gã bằng hữu chí cốt, trước giờ đối với ta luôn chân thành và kính sợ. Hắn chân thành nói với ta: "Gia tộc chúng ta đúng là có một chú ngữ có thể mở ra tòa ma pháp trận này, theo truyền thuyết thì có thể đem nhân viên đến Vị Diện khác, về phần đi tới chỗ nào ta đây cũng không biết. Căn cứ có ghi lại, chúng ta từng truyền qua đó một vài loại ma thú, thậm chí là người, tuy nhiên có đi mà không có trở lại. Từ đó về sau, chúng ta không còn sử dụng nó nữa."
Nghe hắn giải thích như vậy ta tương đối hài lòng, cười nói: "Vậy làm phiền ngươi lại giúp chúng ta truyền qua đó một lần xem sao." Ta thì không sợ lạc đường rồi, dù sao không gian tọa tiêu của Ma giới ta biết rõ ràng, tùy thời là có thể trở về. Chỉ cần dùng chiếc nhẫn Hỏa tổ vẽ một cái là có thể mở ra Truyền Tống Môn, thật sự là quá dễ dàng.
Thấy chúng ta muốn đi, đám người Phổ Lý Tư Tháp chỉ giữ lại tượng trưng một lát. Đối với Mân Nhi thì hắn lấy danh nghĩa ôn chuyện cũ để lưu lại. Mân Nhi tự nhiên không thuận theo, vì thế bọn họ còn làm ầm ĩ một hồi. Cuối cùng Phổ Lý Tư Tháp đành phải lắc đầu bỏ qua ý định. Mặc cho nàng đi cùng chúng ta.
Sau đó, mấy người chúng ta nói lời từ biệt với Phổ Lý Tư Tháp, bước vào bên trong ma pháp trận, Phổ Lý Tư Tháp tự mình khởi động. Một trận quang mang đen nhánh bao phủ chúng ta lại, quang quang tản đi rất nhanh, trước mắt chúng ta đã thay đổi sang một hoàn cảnh lạ lẫm.
Đây là một địa phương đen tối, chung quanh chúng ta có nguyên tố Hắc ám hệ nồng nặc tạo thành trạng thái sương khói bay lượn khắp không gian, triệt để che phủ tầm mắt chúng ta. Lấy tầm mắt của ta chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được cảnh vật chung quanh ngàn thước. Thế nhưng chuyện này không có ảnh hưởng việc chúng ta dùng thần thức tiến hành dò xét.
Mấy đạo thần thức quét qua một vòng, đám người bần đạo không khỏi nhíu mày trầm tư, bởi vì chúng ta dò xét thấy chung quanh vừa xuất hiện đại lượng sinh vật cường đại, bọn chúng đã bao vây chúng ta hoàn toàn triệt để, nhìn điệu bộ của bọn chúng hiển nhiên không giống như tới để hoan nghênh chúng ta.
Mặc dù ta không rõ ràng nơi này là địa phương khỉ gió nào, nhưng mà có thể khẳng định nơi này tuyệt đối không phải là Địa ngục. Bần đạo nghe thấy mùi vị của âm mưu trong này, tựa hồ chúng ta đã trúng bẫy rập của người khác thì phải?
"Ha ha. Hoan nghênh các hạ tới chỗ của ta làm khách." Một thanh âm dị thường lớn lối truyền tới. Đồng thời, một đạo lực trường vô hình tràn ngập chung quanh không gian chúng ta, cản trở chúng ta sử dụng không gian pháp thuật quay về.
Bần đạo nghe thanh âm này rất là quen tai, sau đó đột nhiên kịp thời phản ứng, đây không phải là thanh âm ác tâm của tên Âm Mưu Thần hay sao? Tên này từng hơn mười năm trước đến Thiên Giới tìm ta tính toán cướp đoạt thần khí đấu giá, kết quả bị ta hung hăng dạy dỗ một hồi. Từ đó về sau hoàn toàn biến mất dấu vết, ngay cả buổi đấu giá cũng chỉ phái mấy nhân viên cấp bậc thấp nhất tới tham dự, làm sao bây giờ đột nhiên đụng tới? Chẳng lẽ hắn còn không phục?
"Âm Mưu Thần, ta nghĩ lần này không phải là ta tự nguyện tới, đúng không?" Bần đạo không thèm quan tâm nói. :
"Ha ha, không sai, ngươi thoạt nhìn rất thông minh đấy nhỉ?" Âm Mưu Thần cười to nói: "Chỉ tiếc ngươi thông minh đã chậm một chút, biết rõ ràng có thù oán với ta, còn dám đi lại trong Ma Giới do ta khống chế, thật sự không biết là ngươi còn có đầu óc hay không nữa?"
"Cái Truyện Tống Trận kia là ngươi xây dựng?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Hắc hắc, dĩ nhiên." Âm Mưu Thần cười to nói: "Nếu không ta làm sao đem ngươi tới Hắc Ám giới của ta đây?"
"Nơi này là Hắc Ám giới? Nơi ở của ngươi hả?" Bần đạo nhíu mày, khai chiến tại lãnh thổ của người ta sẽ rất là lỗ lả.