"Không thể nào?" Bần đạo tò mò hỏi: "Chưa nghe nói qua con khỉ còn có thể dùng tinh thần công kích ? Hắn làm sao có thể đánh người ta thành chướng khí được?"
"Hắn dĩ nhiên không phải sử dụng pháp thuật, mà là tươi sống đánh người ta nát bét luôn." Lộ Tây Pháp cười nói: "Các ngươi có biết pháp thuật đặc sắc nhất của Minh thần Hades là gì không?"
"Vô hạn sống lại !" Vong Ưu lập tức trả lời, đột nhiên nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngươi nói, hắn bị con khỉ …"
"Không sai, hắn bị con khỉ đuổi giết." Lộ Tây Pháp cười nói: "Là chân chính đuổi giết, quả thực một bước một đập. Mỗi lần đuổi tới là con khỉ đập một gậy khiến cho Hades biến thành bụi bay đầy trời, sau đó Hades dựa vào năng lực Vô Hạn Phục Hoạt tổ hợp trọng sinh, tiếp theo không tới một giây đồng hồ lại bị con khỉ đánh nát. Mà trong quãng thời gian này, Hades chỉ có thể chạy được một bước mà thôi. Tình huống như thế kéo dài suốt ba ngày, Hades chỉ mới đi được có vài dặm. Cuối cùng hắn nhờ các bộ hạ trợ giúp, dùng vô số tính mạng hấp dẫn lực chú ý của con khỉ mới có thể cứu hắn ra."
"Đáng thương thay, trong thời gian ba ngày hắn bị giết chết cũng phải mấy vạn lần. Hơn nữa mỗi lần đều bị đánh tan xương nát thịt, tư vị như thế thật sự không phải là người bình thường có thể chịu nổi." Bần đạo cười khổ nói: "Bây giờ nhìn lại Hades coi như không tệ rồi, chỉ là chướng khí mà thôi, nếu như đổi lại thần kinh suy nhược có lẽ hắn trực tiếp hóa điên rồi."
"Ha hả, ta cũng cho là như thế." Vong Ưu cười nói: "Đúng rồi, Hades vì sao biến thành chướng khí?"
"Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ là hắn vừa nghe thấy có người hô lên hai chữ "con khỉ" sẽ lập tức biến thành trạng thái ngây ngốc, sau đó không hề quay đầu lại trực tiếp chạy về hang ổ." Lộ Tây Pháp cười nói: "Cái hành động chê cười này hắn đã bị lừa mấy lần, đặc biệt là lần đó trên yến hội do Zeus cử hành, một người không cẩn thận phạm vào kiêng kỵ của hắn. Kết quả hắn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngay tại chỗ trình diễn một màn trần truồng chạy về nhà như điên, trên đường đụng ngã vô số bàn ghế, phòng ốc, đạp đổ thức ăn rơi vãi đầy đất, yến hội của Zeus triệt để hỏng mất. Ha ha, tràng diện ngay lúc đó đúng là quá mức khôi hài."
"Hừ, cái tên vô liêm sỉ này cũng có ngày hôm nay." Vong Ưu có chút hả hê nói: "Chỉ có thể nói rõ ông trời có mắt." Hades trước kia từng chỉ để ý tới Athena, đáng tiếc mấy lần bố trí âm mưu đều thất bại không có được như ý, cho nên Vong Ưu hận Hades thấu xương.
Đối với Tây Phương thần tộc ác tâm xấu xa chí cực. Bần đạo vừa nghe tới đã muốn phun, ta mau chóng dời đề tài, nói: "Đúng rồi, lão huynh của ta sau đó thế nào?"
"Sau đó hắn một hơi giết lên Thiên đường, một mình đối chiến bảy gã Đại thiên sứ trưởng thế mà không rơi vào thế hạ phong." Lộ Tây Pháp vô cùng khâm phục nói: "Ta chưa từng nghĩ tới, một người tại thời điểm vô cùng tức giận lại có thể bộc phát ra thực lực biến thái như vậy. Ta đoán chừng trạng thái lúc đó của hắn ít nhất cũng gấp năm lần lực chiến đấu bình thường."
Bần đạo lập tức lo lắng nói: "Con khỉ mặc dù vọng động nhưng sẽ không mất đi lý trí, vì sao lại đánh tới trên cửa người ta rồi? Hắn không có việc gì chứ?"
"Hắn dĩ nhiên không có việc gì. Chỉ có quân đoàn Thiên Sứ tổn thất thảm trọng thôi." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Các ngươi biết không? Con khỉ đó đại chiến cùng người ta ba ngày ba đêm, sau đó đột nhiên đại phát thần uy nhất cử đánh chết bảy gã Đại thiên sứ trưởng."
"Chuyện này là không thể nào?" Bần đạo và Vong Ưu cơ hồ không hẹn mà cùng hô to lên, bốn mắt cùng nhau trừng to, bộ mặt không dám tin tưởng nói với Lộ Tây Pháp: "Con khỉ già kia làm sao lợi hại như thế được? Ngay cả chủ thần đỉnh cấp cũng không thể nào làm được. Đừng quên những tên người chim kia không phải là hạng ngu ngốc, đánh không lại còn không biết chạy sao? Con khỉ giỏi lắm cũng chỉ giết được một hai, những tên khác biết đánh không lại khẳng định sớm phải chạy trốn chứ?"
"Ngay cả ta cũng không nhận ra những tên Đại thiên sứ trưởng kia là người thấy chết không sờn mà." Vong Ưu cũng không hiểu nói: "Rồi lại nói, Zeus không phải là kẻ nhân từ, hắn tuyệt đối không thể nào để cho con khỉ tùy ý giết chóc thuộc hạ của mình được."
"Nhưng sự thật là như thế, con khỉ ở trước mắt Zeus đánh chết bảy tên Đại thiên sứ trưởng." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Vì thế chuyện này mới bị chúng ta gọi là kỳ tích."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỗ này nhất định là có nhầm lẫn hoặc tin vịt rồi." Bần đạo xác định nói.
"Hắc hắc, không sai. Cũng chỉ có các ngươi hiểu rõ hắn." Lộ Tây Pháp mỉm cười giải thích: "Lúc ấy trải qua ba ngày ba đêm chiến đấu, khí thế cường đại của con khỉ rốt cục thăng lên tới cực điểm, cuối cùng thông qua lần này đại chiến có điểm lĩnh ngộ, do đó cảnh giới tinh thần bắt đầu đột phá. Mà thời khắc đó, tựa hồ Đông phương tu sĩ các ngươi gọi là Thiên kiếp. Cho nên, vô số tia chớp vô cùng cường đại đầy trời ngập đất giáng xuống địa phương bọn hắn đại chiến. Nghe nói tình cảnh lúc ấy kinh khủng dị thường, Thiên kiếp không chỉ có uy lực cuồng bạo ghê gớm, hơn nữa phương viên bao trùm đạt hơn ngàn dặm. Ngay cả Thiên đường cũng nằm trong đó."
"Thải Vân Kiếp?" Bần đạo kinh ngạc nói: "Con khỉ thế mà có thể độ Thải Vân Kiếp rồi?"
"Thải Vân Kiếp? Không sai, thuyết pháp này rất chuẩn xác, căn cứ lời mấy tiểu thần lúc ấy ở phía xa xem cuộc chiến, Thiên kiếp lần đó tỏa ra màu sắc rực rỡ phi thường hiếm thấy, uy lực quá mức kinh khủng." Lộ Tây Pháp nói: "Lúc ấy con khỉ và bảy tên Đại thiên sứ trưởng bị Thiên kiếp quấy nhiễu, không có ai đủ khả năng tiếp tục chiến đấu nữa, chỉ có thể trước tiên ngạnh kháng Thiên kiếp rồi tính tiếp. Kết quả, trải qua một ngày thời gian, bảy tên Đại thiên sứ trưởng bị oanh thành mảnh vụn, ngay cả linh hồn cũng không thể chạy trốn. Mà Thiên đường dựa vào Zeus trợ giúp mới chống đỡ được đến khi Thiên kiếp kết thúc."
"Thải Vân Kiếp được xưng là Tứ Cửu Thiên Kiếp, đặc biệt khảo nghiệm chủ thần cấp một có tư cách trở thành chủ thần đỉnh cấp hay không. Cho nên uy lực của nó lấy trình độ chủ thần đỉnh cấp cấp định ra, mấy tên Đại thiên sứ trưởng mười cánh kia tự nhiên không thể nào chống đỡ nổi, bọn chúng tồn tại chỉ có một giá trị, đó là giúp con khỉ hấp dẫn không ít tia chớp từ Thiên kiếp. Ta đoán rằng con khỉ kia nhờ có đám người chim hỗ trợ mới có cơ hội vượt qua Thiên kiếp ." Bần đạo suy đoán. Truyện Tiên Hiệp -
"Đó là dĩ nhiên, con khỉ kia dùng thân thể chống đỡ Thiên kiếp suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng độ kiếp thành công." Lộ Tây Pháp cười nói.
"Vậy sau này thế nào?" Bần đạo lo lắng nói: "Con khỉ cho dù cường thịnh trở lại thành công vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp cũng nhất định là cung giương hết mức rồi. Cái tên Zeus vô liêm sỉ kia tuyệt đối không thể nào dễ dàng thả hắn đi chứ?"
"Dĩ nhiên là không, thù oán đã kết quá lớn rồi, bảy tên thủ hạ đắc ý cũng bị tiêu diệt khiến cho Zeus đau lòng hộc máu. Hắn làm sao có thể bỏ qua con khỉ được?" Lộ Tây Pháp cười nói: "Cho nên hắn tự mình chạy đến muốn giết con khỉ. Đúng lúc này sư phó của ngươi xuất hiện."
"Sư phó của ta?" Bần đạo nhất thời lo lắng trong lòng buông lỏng, biết con khỉ đã tránh được một kiếp, cho nên mới cười hỏi: "Ân sư ta làm sao cứu được con khỉ từ trên tay Zeus?"
"Đương nhiên là đánh rồi. Nếu không chẳng lẽ ngồi giảng đạo lý?" Lộ Tây Pháp cười nói, sau đó hắn nghiêm túc trịnh trọng nói với ta: "Ta bây giờ không phải không thừa nhận, trước kia chúng ta phạm vào một sai lầm rất lớn. Đó chính là chúng ta vẫn cho rằng sư phụ ngươi là chủ thần đỉnh cấp cùng cấp bậc với Zeus. Song một trận đánh đó qua đi đã hoàn toàn phá vỡ quan điểm sai lầm này. Lúc ấy sư phụ ngươi chỉ dùng một chiêu đã cắt đứt toàn bộ mười hai đầu cánh của Zeus, khiến cho Zeus cơ hồ đau đớn hôn mê ngay tại chỗ."
"Tiếp theo sư phụ ngươi tiện tay nắm con khỉ rời đi, trước khi đi hắn nói một câu làm cho người khác rất khó hiểu." Lộ Tây Pháp nhún nhún vai nói.
"Ân sư ta nói cái gì?" Bần đạo tò mò nói.
"Hắn nói "Zeus, mạng chó của ngươi tạm thời để đó, ngày sau sẽ có người tới tìm ngươi giải quyết." Vừa nói xong sư phụ ngươi liền biến mất." Lộ Tây Pháp cười nói: "Lúc ấy chúng ta tự nhiên là không rõ, nhưng mà bây giờ ta đã hiểu ý tứ những lời này. Sư phụ ngươi rõ ràng nói tới các ngươi. Kỳ quái, hắn làm sao biết các ngươi không có chết, còn muốn trở về báo thù đây?"
"Ha hả, ân sư ta am hiểu Tiên Thiên Dịch Sổ, biết trước tương lai năm trăm năm, tự nhiên ngài biết chuyện của ta rồi." Bần đạo hoài niệm nói: "Ban đầu ta mới xuất sư lịch lãm, ân sư từng dựa theo lệ cũ bói cho ta một quẻ, ta nhớ lúc ấy ân sư bói xong ý vị kỳ lạ khẽ cau mày, cuối cùng do dự hồi lâu mới nói cho ta nghe một nửa. Về phần kết quả đoạn sau của quẻ bói, ngài không nói vì liên quan đến thiên đạo không thể tiết lộ, sống chết cũng không nói cho ta nghe mà trực tiếp đuổi ta đi." Nói đến đây ta không ngừng cười khổ.
"Vậy quẻ bói đó linh nghiệm không?" Vong Ưu tò mò hỏi.
"Ân sư nói với ta, Tây phương bất lợi, không nên ở lâu. Mạng phạm đào hoa, hoa nở tất phải chết, khuyên ta không nên đến gần nữ sắc." Bần đạo khâm phục nói: "Bây giờ nghĩ lại lời ân sư nói, không một câu nào không trúng."
"Đúng hả? Ta vì sao nghe không hiểu vậy?" Vong Ưu khó hiểu nói: "Giải thích cho ta một cái đi."
"Đúng vậy, ta cũng không hiểu." Lộ Tây Pháp buồn bực nói.
Bần đạo đành phải giải thích: "Câu "Tây phương bất lợi không nên ở lâu" ý nói ta tại Tây phương sẽ gặp chuyện xui xẻo, nhất định không thể ở lâu. Câu "mạng phạm đào hoa, hoa nở tất phải chết" ý nói ta sẽ gặp nữ tử nào đó rồi yêu mến, một khi chúng ta kết thành vợ chồng ta đây nhất định phải chết. Mà kết quả cuối cùng đúng là ta cùng Vong Ưu kết hợp, cùng nhau chết ở trên Thánh Sơn Tây phương thần giới."
"Đứa ngốc, ngươi biết rõ sẽ chết, tại sao còn muốn cưới ta chứ? Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm sư phụ của ngươi sao?" Vong Ưu nhìn ta tràn đầy thâm tình nói.
"Ha ha." Bần đạo cười to một tiếng, sau đó hào khí can vân nói: "Ta cũng là người tu đạo tự nhiên tín nhiệm lời ân sư nói. Nhưng mà bần đạo là người thế nào? Ta thân là đại tông sư, Thái Cực Trương Tam Phong, ta chính là cô nhi cả đời lẻ loi hiu quạnh, chỉ dựa vào bản thân tạo ra một khung trời riêng. Ta làm việc chỉ cầu thuận theo tự nhiên, tuyệt đối không vì một ít ngoại vật quấy nhiễu mà bị lạc mất bản tính. Cho dù là tính mạng bị uy hiếp cũng không thể nào thay đổi tâm ý của ta. Nếu trời cao để cho ta gặp được nàng, ta đây tuyệt đối sẽ để nàng ở bên cạnh ta. Mạng ta ta quản, không phải do trời."