Vương hậu xuất hiện đã cắt ngang lời nghị luận của mọi người, cũng cứu lại mặt mũi của quốc vương, hắn cuối cùng tạm thời buông tha hối hận, miễn cưỡng hé ra nụ cười tươi, cùng mọi người cùng nhau nghênh đón vương hậu với màu sắc rực rỡ chói mắt.
Bình tĩnh mà xem xét, cứ việc truyền thuyết tổ mẫu ta xinh đẹp kinh người, nhưng mà xét thấy huyết thống di truyền của gia tộc bọn ta đối tướng mạo tương đối thất bại, vị bác này của ta tư sắc tuyệt đối xưng không là tuyệt sắc. Hiển nhiên nàng được di truyền phong cách Long gia nhiều hơn – cương trực, không chỉ có tính cách, mà ngay cả mặc mũi cũng phi thường nam tính. Cho nên cho tới nay ấn tượng bọn ta đối nhân loại cực kỳ vang dội, quốc vương mặc dù vậy cũng thường đối với nàng tỏ vẻ thoái nhượng vài phần. Nhưng hiện tại, một cái vòng cổ hoa lệ trắng tinh khiết, một cách ăn mặc lộng lẫy, nhưng lại hoàn toàn phụ trợ bộ dáng ôn nhu nữ tính của nàng, như đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy, hoàn toàn không thấy ấn tượng kiên cường như trong dĩ vãng, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác kinh diễm. Ngay cả ta cũng có cảm giác bất khả tư nghị. Từng đợt kinh hô lên cùng tiếng tán thưởng tại trong đám người thỉnh thoảng bạo phát mà ra, quốc vương nhanh chóng đưa tròng mắt đi ra ngoài.
Vương hậu nghe được âm thanh mọi người ủng hộ chân thành đi tới, từ trên khuôn mặt đỏ bừng kia có thể thấy được, "Hư vinh tâm" của nàng chiếm được đại thỏa mãn. Bần đạo thì thờ ơ lạnh nhạt sau khi tìm được kết luận như vậy.
Sau đó trong tiếng vỗ tay của mọi người, quốc vương mời vương hậu khiêu vũ một điệu nhạc, do đó đem không khí yến hội bắn lên cao trào.
Bần đạo không có khoảng không bồi theo bọn họ, chỉ là muốn ngồi ở một góc khuất sáng sủa tự hỏi, như thế nào đánh mất ý niệm miễn thuế ở trong đầu quốc vương đối. Đáng tiếc, lễ vật mà ta xem nhẹ này lại mang đến những phiền toái, vô luận ta trốn ở đâu cũng có người tìm ta cùng đàm đạo chuyện mua trang sức cùng cái loại y vũ này. Có thể mấy tên gia hỏa này không phải dễ dàng đối phó, đắc tội một người thì không sao, hai người cũng không cần, nhưng đắc tội một đám người, chính là Long gia cũng không chịu nổi a. Rơi vào đường cùng đành phải hư ngôn xảo ngữ, sau đó lập lờ đáp ứng cung ứng hàng hóa. Thẳng đến việc quốc vương phái người tìm đến, cũng không có thể nghĩ ra được biện pháp đánh mất ý niệm trong đầu của quốc vương, đành phải đến lúc nào hay lúc nấy mà thôi.
Nội thị đưa ta đến một gian phòng bí ẩn đơn độc, mọi người ở trong này ngoại trừ quốc vương, vương hậu ra, còn có các tộc trưởng của các đại gia tộc cùng Đại Ma Đạo Sư Tạp Lạp. Lẽ ra ta lúc bình thường đều không có tư cách tham dự. Hiện tại một khi đã kêu gọi ta đến, xem ra chính mình cũng có đóng góp a.
"Quốc vương bệ hạ, vương hậu. Mạnh khỏe chứ" Bần đạo làm một cái hành lễ đối với bọn họ.
"Tốt!" Quốc vương cười nói: "Trước cảm tạ ngươi vì làm mọi việc cho vương hậu"
"Đây là điều vi thần nên làm" Ta khách khí một lần.
"Ha hả!" Quốc vương vừa lòng gật gật đầu, nói: "Hiện tại bảo ngươi tới bởi vì cùng ngươi có quan hệ, cho nên muốn nghe ý kiến của ngươi"
"A! Là chuyện gì cùng ta là một Nam Tước nho nhỏ có quan hệ chứ?"
"Tả tướng đề nghị ta khôi phục thu nhập từ thuế đối lãnh địa của ngươi. Ngươi đối chuyện này có ý kiến gì không?" Quốc vương cố ý cường điệu một từ "ngươi nhìn", ý tứ bảo chính ta thức thời, chủ động phối hợp cùng tâm ý của quốc vương.
Ta kháo! Bần đạo trong tâm thầm giận. Tên hỗn trướng này lưu đày ta xa như vậy, còn có ăn nhiều cực khổ nữa, hiện giờ ta thật vất vả mới có chút khởi sắc, lại còn không biết xấu hổ ưỡn ngực nghiêm mặt tìm ta thu thuế. Mặc dù không thể đôi co cùng quốc vương, nhưng mà tìm Thạch Nguyên gia phiền toái vẫn có thể được? Dù sao đã sớm xé rách mặt, bần đạo là lợn chết không sợ nước sôi. Chủ ý đã quyết, bần đạo cao giọng cả giận nói: "Bệ hạ! Thạch Nguyên Hùng Nhị thân là tả tướng không phân biệt công tư, đền đáp quốc gia, ngược lại hồ ngôn loạn ngữ, mê hoặc quân vương, rõ ràng là muốn bệ hạ là người lật lọng, người này rắp tâm hại người nên lập tức xử tử lăng trì, lấy đó làm gương mà noi theo"
Vốn là trong lời nói rất nghiêm túc, đáng tiếc bần đạo đã quên tuổi của mình còn rất nhỏ, lời nói từ miệng ta phát ra như vậy chẳng có hàm ý nghiêm túc gì cả, làm cho tất cả mọi người cười lên ha hả.
"Ha ha! Còn "Lăng trì xử tử, lấy đó làm gương" Tiểu gia hỏa còn rất tàn nhẫn nữa kìa?" Lời nói của Quốc vương làm một trận cười to nữa vang lên.
Bần đạo vô cùng buồn bực. Chẳng qua cũng may còn có thêm một người buồn bực nữa – Thạch Nguyên Hùng Nhị, là người có thân phận nhưng mà lúc này đây, lại bị một tiểu hài tử trêu đùa, trong lòng buồn bực miễn bàn luôn, còn phải phối hợp với mọi người cười cười, ta thấy nụ cười của hắn so với khóc còn khó coi hơn.
Mọi người cười một trận no nê mới dừng lại. Sau đó quốc vương liếc mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng Nhị, hắn hiển nhiên không nghĩ buông tha như vậy, nhưng cũng ngượng ngùng nói rõ, chỉ có thể kêu Thạch Nguyên xuất đầu.
"Khụ khụ!" Thạch Nguyên Hùng Nhị ho khan hai tiếng, cực kỳ không tình nguyện nói: "Bệ hạ lúc ấy tuy rằng đã đáp ứng, nhưng là dù sao lâm thời nảy lòng tham, có một số việc suy nghĩ, a… ! Không phải rất. A… ! Chu toàn"
Hắn trong lời nói ấp a ấp úng nói tới nói lui, bần đạo liền ngắt lời: "Ngươi dám nói quốc vương suy nghĩ không chu toàn? Chẳng lẻ ngươi so với bệ hạ suy nghĩ chu toàn hơn? Bệ hạ chẳng lẻ còn không bằng ngươi?"
"Đương nhiên không phai. Chính là, A … !" Bị ta chụp mũi, hắn sợ tới mức nói năng không hoàn chỉnh. Nói "Bệ hạ chẳng lẻ còn không bằng hắn" Trong lời nói hắn vô luận như thế nào cũng không dám chấp nhận được.
"Khụ!" Quốc vương thấy Thạch Nguyên Hùng Nhị rơi xuống thế hạ phong, nhanh nhạy giải vây nói: "Lúc ấy, ta thật không có lo lắng nhiều như vậy. Dù sao để cho đất phong có tiền lệ miễn thuế vĩnh viễn không có tốt lắm, ta như thế nào phá hỏng quy củ của tổ tông? Hiện tại ngẫm nghĩ lại không biết viết có đúng không a"
Ta kháo! Hiện tại lôi cái quy củ tổ tông vào. Lúc khi lưu đày lão tử ta như thế nào không nhớ tới? Bần đạo nhanh nhạy nói: "Bệ hạ! Xin hỏi trong điều lệ nói không chính xác là ngài miễn thuế sao?"
"Việc này … " Quốc vương bị hỏi liền ú ớ.
"Tốt tốt! Thấy các ngươi hai người, một người là tả tướng, một người là quốc vương, cộng lại trăm tuổi cũng không nói qua hài tử mấy tuổi"
Mồ hôi tuôn ra như tắm! Dám quở trách bọn họ như vậy cũng chỉ có bác của ta – vương hậu, nàng nhìn ta cười tủm tỉm nói: "Không ngờ nha. Tiểu Ngũ, ngươi xem, lúc ấy đất phong của ngươi rất nghèo nàn, cho nên mới miễn thuế cho ngươi, hiện tại ngươi có nhiều tiền như vậy, cũng có thể nhiều ít giao ra mới được chứ, bằng không những người có đất phong khác kiện cáo a, ngươi nghĩ có đúng như vậy không?"
Bần đạo cuối cùng cũng biết vì cái gì nói nữ tử cùng tiểu nhân khó nhằn, nàng vừa mới nhận ta một phần đại lễ trăm vạn, trước đó còn có hai ấu thú đáng giá, hiện tại không ngờ không nói giúp ta, lại đây. Lão hổ không phát uy cũng đừng xem ta như con mèo bệnh nha.
Bần đạo day day cái thắt lưng cho ngay ngắn, hai tay chắp sau lưng, trừng mắt nhìn vương hậu lớn tiếng nói: "Như thế nào dưới trời đông giá rét, lưu đày ta mấy ngàn dặm đến vùng đất hoang dại sao không ai lên tiếng cả vậy?"
"Việc này … !" Nàng không nghĩ tới ta lại bạo phát như vậy, mặt đỏ lên cúi đầu không nói gì.
Sau đó, ta nhìn quốc vương nói: "Bệ hạ ở thời điểm cấp đất hoang cho ta, nơi đây thu nhập từ thuế còn so ra kém rất nhiều với việc chi tiêu của quốc vương, cho nên ngài mới miễn thuế cho ta rồi còn nói rằng tất cả phí dụng ở nơi đây đều do ta chịu trách nhiệm, lúc ấy ở đó không ít người, tả tướng cũng ở trong số đó" Ta quay đầu trừng mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng Nhị, tiếp theo nói: "Ngươi lúc ấy nhưng thế nào không lên tiếng?"
Dừng dừng một lát, bần đạo tiếp tục nói: "Đá gánh nặng tiền bạc cho ta, các ngươi đương nhiên không ai lên tiếng phản đối, hiện tại muốn thu tiền bổ sung kim khố, có đúng không? Cứ nằm mơ đi" Bốn chữ cuối cùng là ta hét lớn lên.
"Long Thanh Thiên! Trong này không phải là địa phương ngươi làm càn" Thạch Nguyên Hùng Nhị thẹn quá hóa giận nói.
"Thạch Nguyên Hùng Nhị, trong này là nơi không đến lượt ngươi làm càn" Bần đạo đối chọi gay gắt, bên ngoài có bà ngoại làm chỗ dựa vững chắc, ở trong này, quốc vương muốn công nhiên muốn cùng ta trở mặt cũng phải suy nghĩ đến phản ứng của Long gia. Bạn đang đọc truyện được tại
"Ngươi … ! Thạch Nguyên Hùng Nhị mặt đỏ bừng, nhưng chẳng làm gì được, quay đầu nhìn quốc vương nói: "Bệ hạ! Hắn không ngờ đối ngài làm càn như thế, nên lập tức thu hồi tước vị của hắn, thu hồi đất phong"
Quốc vương tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hắn hiện tại hận không thể ăn tươi nuốt sống ta, nhưng là hắn có điểm băn khoăn, chỉ là không dám làm gì ta. Trường hợp cứ như vậy ở thế giằng co.
"Thanh Thiên, hướng bệ hạ giải thích đi" Phụ thân mở miệng, ngữ khí không nghiêm khắc lắm nhưng cũng lạnh như băng.
"Thực xin lỗi, bệ hạ. Ta nhất thời quá xúc động" Bần đạo đành phải ủy khuất nói.
"Thôi thôi, ngươi còn nhỏ mà" Vương hậu cười nói, sau đó lôi chéo áo quốc vương.
"Ha hả! Không việc gì" Quốc vương phản ứng rất nhanh" Chẳng qua xét lấy sai lầm của ngươi lần này, ta tuyệt đối thu hồi quyền miễn thuế của ngươi, để trừng phạt, ngày mai ta sẽ cử quan viên thuế vụ đến lãnh địa của ngươi, ngươi cũng đi theo trở về luôn"
Ta kháo! Cho hắn chút ánh mặt trời hắn muốn sáng chói hơn. Bần đạo tức khí, tùy tiện bái lễ rồi bước đi, vừa đi đến cửa, từ trong miệng ném ra một câu: "Chúc thuế vụ quan của ngài lên đường bình an".