Trương Tam Phong Dị Giới Du


"Vâng, ta hiểu được, phụ thân!" Lý Nhĩ tức khắc tỉnh ngộ nói.

"Ha ha. nghe khẩu khí của các hạ. tựa hồ các người còn là một thành viên của Tạp Đặc hoàng thất gì gì đó?" Hoàng đế béo mập trong xe ngựa cuối cùng mở miệng, hắn vẻ mặt hưng phấn châm chọc nói :"Nhưng mà ta tại sao chưa có nghe nói qua trong lịch sự có một quốc gia tên là Tạp Đặc nhỉ?"

"Chuyện này có nói ngươi cũng không biết." Tây Á lạnh lùng nói.

"Ha ha. ta không biết? Thật là buồn cười." Hoàng đế cười to nói :"Các ngươi nhìn xem một chút nữ nhân dưới chân ta là ai rồi nói sau." Nói xong, Nói xong, lụa mỏng trên giường lớn từ từ rớt ta, dưới chân hoàng đế một nữ nhân lõa thể chết lặng che lấy mặt mình.

"Nga, không!" Lý Nhĩ tuyệt vọng gầm lên giận dữ, hắn vạn lần không ngờ, nữ tử trần truồng trước mặt mọi người kia không ngờ là thê tử của hắn.

"Ha ha!" Hoàng đế cất tiếng cười to nói Không nghĩ tới sao? Ngân phát kiếm thần các hạ. con dâu của ngươi không ngờ là nữ nô của ta, ngươi nói, rốt cuộc là ta không biết hay là ngươi không biết đây?"

Trong mắt Tây Á hiện lên một tia hàn mang, nhưng mà trên mặt lại không hiện ra bất kỳ diễn cảm nào, giống như hắn là một tàng đá không có cảm xúc. Hắn chỉ xoay mật nhìn nhìn đứa con đang đau khổ, bất đắc dĩ nói: "Lý Nhĩ, còn nhớ rõ lời ta nói khi con xuất sư không?"

Lý Nhĩ đờ đẫn nói: "Người nói, "hài tử", ngươi phải tìm kiếm cho mình một mục tiêu của đời mình."

"Đúng vậy." Tây Á vui mừng nói Như vậy hiện tại nói cho ta biết, hài tử hài tử cuộc đời của ngươi. chẳng lẽ vì một nữ nhân như vậy mà vung kiếm sao?"

"Ta..." Lý Nhĩ nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Hãy nghĩ vậy những chiến hữu đã đem tính mạng của mình phó thác cho ngươi, hãy nghĩ về dân chúng mà ngươi dùng cả tính mạng của mình bảo vệ." Tây Á thản nhiên nói :"Năm đó, gia tộc của chúng ta không có ý thức sự quỹ giá của bọn họ, cho nên chúng ta thất bại. Mặc dù là gia gia ngươi tài hoa tuyệt thế. cũng vô pháp cứu lại được sự xuống dốc của quốc gia. Ta cũng không có thấy rõ được điểm này, vì thế mới liên tiếp đại bại trong tay một nữ hài tử. Khi chứng kiến ngươi vì bọn họ mà chiến đấu, vốn tưởng rằng ngươi đã ý thức được sai lầm của chúng ta, đáng tiếc biểu hiện của ngươi hiện tại lại làm cho ta bất đầu nghi ngờ, nói cho ta biết, hài tử, ngươi có phải chiến đấu chỉ vì nữ nhân này hay không?"

"Không có!" Lý Nhĩ nghe đến đó, trong giây lát ngẩng đầu lên, tựa hồ trong nháy mắt này đã khôi phục lại lực lượng. Hắn trước tiên lau nước mắt trên mật của mình, sau đó kiên định nói Phụ thân đại nhân, ta xin thề trước người. cuộc đời này của ta chỉ chiến đầu vì bách tính đang chịu áp bách khắp thiên hạ."

"Tôt lắm. hài tử , ngươi cuối cùng không làm cho ta thất vọng." Tây A mỉm cười gật gật

đầu, cười nói : "Chuyện mà hôm nay ngươi trài qua là kinh nghiệm quý giá nhất của ngươi, sau khí đem ngươi từ đây phá vây ra ngoài, ta tin tưởng, ngươi sẽ đạt được thành công trong tương lai."

"Ha ha. phá vây?" Hoàng đế lập tức cười nói: "Ta không nghe lầm chứ? Trong vòng vây của chín vị siêu cấp cao thủ. cộng với hơn mười vạn đại quân, các ngươi còn muốn phá vây? Quả thực là tức cười."

" Kỳ tích luôn do con người sáng tạo ra, không phải sao?" Tây Á cười lạnh nói.

"Ha ha. bản thân ta muốn nhìn xem, kỳ tích như thế nào sinh ra." Hoàng đế hung tợn nói :"Lên. chết hay sống không cần quan tâm."

Lúc này, cả con đường đã không sớm không có người, ngay cả trên ban công bốn phía cũng biến mất hơn phân nửa người xem. bọn hắn hiển nhiên là sợ bị dư thế của trận chiến này làm ngộ thương. Mà theo một tiếng ra lệnh của hoàng đế. năm kiếm thần cũng bắt đầu chậm rãi quây lại.

"Một hồi nữa nếu có cơ hội, ngươi nhất định phải chạy đi." Tây Á bình tĩnh nhẹ giọng nói với Lý Nhĩ.

"Không!" Lý Nhĩ lập tức phản đối nói: "Chuyện của ta, không thể liên luỵ phụ thân, ngài nên chạy đi."

"ít nói nhàm!" Tây Á lạnh lùng nói: "Ngươi là hy vọng của gia tộc, ta có nghĩa vụ bảo vệ ngươi an toàn, năm đó, gia gia ngươi cũng là hy sinh bản thân mình cho ta chạy thoát, đây là hy sinh vì sự tồn vong của gia tộc, ngươi không được khước từ."

"Dạ!" Lý Nhĩ nước mắt rơi như mưa nói.

Chứng kiến một màn bi tráng trước mắt, bần đại giống như được nhìn lại tình cành Tây Tư Nhĩ thân vương binh bại năm đó mạnh mẽ ra lệnh cho Tây Á chạy trốn, Quả thực là rất giống.

"Hừ!" Hoàng đế cười lạnh nói: "Các ngươi ai cũng trốn không thoát!"

"Chúng ta cứ thử xem." Tây Á cười lạnh nói :"Ta có thể cược với ngươi, một ngày nào đó, Lý Nhĩ sẽ đem đế quốc chết tiệt của ngươi. hoàn toàn phá hủy, làm cho nô lệ khắp thiên hạ khôi phục được tự do.

"Ha ha!" Bần đạo rốt cục nhịn không được cười ha hả, sau đó ta từ địa phương ẩn núp đi đến chính diện ban công, cười nói với Tây Á Nhà ngươi năm đó chính là đầu lĩnh nô lệ lớn nhất của toàn bộ đại lục, như thế nào hiện tại lại đối tính rồi chứ?" Theo sự xuất hiện của bần đạo, nữ tử bên cạnh ta cũng đồng loạt đứng dậy, đám người Tiên Nhã cùng Tây Á có quen biết, đều đem khăn che mặt cởi bỏ đế tiện nhận thức với Tây Á.

Là ngươi!" Tây Á luôn luôn không có biểu tình gì sau khi nhìn thấy ta thì sắc mặt đại biến, tựa như là gặp quỷ, theo sau hắn bắt đầu biến đổi sắc mặt. đầu tiên là kinh hỉ, sau đó là mê hoặc, cuối cùng là có chút hoảng sợ.

Tất cả mọi người bị sự xuất hiện đột ngột của ta làm cho sửng sốt, nhất là sau khi nhìn thấy biểu tình của Tây Á thì càng mê hoặc.

"Ngươi là ai!" ở nơi này. hoàng đế bị ta đoạt đi sự nổi bật cực kỳ bất mãn nói, thế nhưng trong giây lát khi hắn nhìn thấy mấy người mỹ nữ bên cạnh ta lộ ra dung nhan thì lập tức lâm vào si ngốc, rồi sau đó chày nước miếng nói :"Mau đưa mấy vị mỹ nhân kia bất lại đây cho ta."

Trong đó có hai kiếm thần không biết điều, chậm rãi bay đến muốn bắt người. Lúc này, Lý Nhĩ đột nhiên đã phát hiện ra Khắc Lệ Ti cũng ở nơi này, hơn nữa còn đang dùng ánh mất lo âu nhìn hắn. Theo bàn năng, Lý Nhĩ đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc muốn bảo vệ nàng, vội vàng muốn đi ngăn cản hai tên kiếm thần kia thì bất chọt bị Tây Á kéo lại. - .

"Ngươi muốn làm gì?" Tây Á lạnh lùng hôi.

" Khắc Lệ Ti chắc chắn vô tội, con muốn cứu nàng." Lý Nhĩ lo lắng nói.

"Không cần, nàng có những người kia che chở, an toàn vô cùng." Tây Á cười khổ nói Ai, lần này chúng ta có lẽ cũng không chết được rồi, chỉ là không biết đây là phúc hay họa."

"Những người đó có thể ứng phó với hai kiếm thần?" Lý Nhĩ không thể tưởng tượng nổi hỏi. hắn cũng không cảm nhận được thực lực chúng ta che giấu, tự nhiên có chút nghi hoặc. Nhưng mà lập tức hắn cũng chỉ còn lại có chấn kinh, bởi vì hắn tận mắt nhìn thất, hai tiểu cô nương trên ban công, tùy tiện duỗi tay phân biệt bắn ra hai đạo pháp thuật băng hỏa, liền đem hai tên kiếm thần kia một tên thì thiêu thành tro tàn. một tên đông lạnh thành đá, cư nhiên là miễu sát.

Biểu hiện cường hỏa của hai vị công chúa Băng Hỏa trực tiếp làm cho mọi người ở đây sợ choáng váng. Bao gồm cả tên hoàng đế kia, hắn cơ hồ vô pháp tin vào hai mắt của mình, hắn lập tức bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng run rẩy nói với ta Các ngươi rốt cuộc là ai?"

"Câm miệng!" Bần đạo tùy tay đánh ra một đạo pháp chú cấm nói, tức thì đem mọi người cho phạm vi mấy chục dặm không nói được. Đương nhiên ngoại trừ phụ tử phụ tử ra, ta còn muốn hàn huyên với hắn. Bần đạo sau khi ra tay, tức thì làm cho Lý Nhĩ há hốc mồm không khép lại được. Ta thì không để ý đến hắn, mà cười a a nói với Tây Á: "Tây Á lão huynh, vài chục năm không gặp, vẫn mạnh chứ?"

"Ha ha!" Tây Á cười khổ nói :"Sống cũng tạm."

"Hắc hắc, tựa hồ ngươi hiện tại gặp chút phiền toái thì phải?" Bần đạo thân thiết nói.

"Nếu như không có gặp ngươi, đích thật là phiền toái nhô." Tây Á cười khổ nói :"Nhưng mà hiện tại xem ra, e là phiền toái lớn rồi."

"Ta đáng sợ vậy sao?" Bần đạo cười khổ nói.

"Có lẽ vậy!" Tây Á đột nhiên nghiêm nghị nói: "Ngươi là đến truy sát ta sao?"

"Ta đuổi giết ngươi làm sì?" Bần đạo kỳ quái nói:"Ngươi đắc tội ta sao?"

"Ta cũng không có là gì, chỉ là suất lĩnh mấy chục vạn đại quân đánh với ngươi trên biển năm trận, hai ngươi hao binh tổn tướng mà thôi." Tây Á không quan tâm nói :"Mặt khác, nữ nhân có cừu oán với các ngươi cũng bị ta lấy về làm vợ."

Lý Nhĩ nghe xong, nhất thời phát rầu, thầm nói, chẳng lẽ gặp phải kẻ thù rồi?

"Ha sa!" Bần đạo mỉm cười nói :"Đã là chuyện quá khứ rồi, ta đã sớm quên. Ngươi cần gì phải chấp nhất như thế?"

"Ha ha!" Tây Á sắc mặt buông lỏng, lập tức cười nói: "Kỳ thật ta cũng biết mình là lo lắng thừa, lấy trọng lượng của ta thật sự không xứng để ngươi tự mình đuổi giết."

Lý Nhĩ nghe thế, đầu lập tức chuyển, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tây Á. Tây Á tiếp theo cười giải thích với Lý Nhĩ :"Vị này, chính là người đã tiêu diệt Tạp Đặc vương quốc của chúng ta. Bất quá hiện tại, chúng ta đã không phải là địch nhân rồi."

A!" Lý Nhĩ nhất thời chấn động, vội vàng nói: "Nhưng mà, đây là có chuyện gì a?" Hắn thật sự không hiểu quan hệ giữa chúng ta và Tây Á rốt cuộc là dạng gì.

"Ai. một lời khó nói hết! Sau này có thời gian, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe." Tây Á theo sau cười nói với ta :"Ta nên gọi ngươi như thế nào đây? Thần vương? Bệ hạ? Hay Thanh Thiên?"

"Cứ gọi là Thanh Thiên cho thoải mái." Bần đạo cười nói :"Tranh đấu giữa các quốc gia đã sớm kết thúc, chúng ta không muốn nghĩ tới nữa. Phụ thân của ngươi cùng cha ta có giao tình với nhau, chúng ta cứ theo như mối quan hệ của bọn họ."

"Cũng tốt!" Tây Á gật gật đầu nói :"Thanh Thiên, tại sao ngươi lại đột nhiên tới nơi này?"

"Thuần túy là đi du lịch, ngẫu nhiên tới đây giải sầu. lại không nghĩ rằng sẽ gặp được các ngươi." Bần đạo cười nói.

"Thật đúng là trùng hợp a!" Tây Á bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hô lớn với người đứng phía sau ta Hương Hương, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy."

"Tây Á ca ca cũng vẫn rất anh tuấn a!" Hương Hương là con gái nuôi của Tây Tư Nhĩ thân vương, kỳ thật thân vương vốn là muốn cho con của mình cưới nàng, nhưng mà do trong nội bộ vương tộc không muốn để cho thành viên của hoàng tộc cưới một nữ nhi của dân du mực. dưới sự phản đối kịch liệt của bọn họ, việc này mới phải từ bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui