【 Snarry 】 Trưởng thành cùng với Severus ( mười ba)
Lễ Giáng Sinh sắp đến, Hogwarts nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên, mảnh đất trống bên ngoài lâu đài đang có vài mét tuyết động, Hồ Đen cũng đông cứng lại thành băng cứng ngắc, bọn học sinh năm dưới vội vàng chơi ném tuyết, học sinh lớp trên thì thừa dịp tuyết đầu mùa mời người mình thích cùng nhau vượt qua một ngày ở Hogsmeade.
Lily cuối cùng vẫn là từ chối lời mời đến dự lễ Giáng Sinh của Harry, nàng đang muốn cố gắng sửa chữa lại mối quan hệ với chị gái, Harry từ trong miệng của Snape biết được chị gái của Lily là một Muggle, bởi vì Lily đi học nên hai chị em giận dỗi không nói chuyện với nhau.
"James, anh đứng lại đó cho em!" Harry cầm một quả cầu tuyết ném về phía anh trai, cậu không cẩn thận bị James "Đánh lén", một quả cầu tuyết lạnh lẽo rơi từ trên cổ áo của cậu xuống, khiến Harry nhịn không được run lập cập.
"Sirius, tấn công Harry!" James vừa chạy vừa hô lớn: "Đừng làm cho em ấy đánh trả lại được!"
Harry không nghĩ tới chính mình muốn lấy một địch hai, cậu tránh né quả cầu tuyết đang trực tiếp bay đến và tìm đúng cơ hội trốn ở sau lưng Remus.
Sirius nhắm chuẩn quả cầu tuyết ném về phía Harry vậy mà lại đập trúng lên trên người Remus, cục diện hai đối một nháy mắt bị xoay chuyển.
Peter đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt nháy mắt cũng bị lan đến, bởi vì một quả cầu tuyết ném không chính xác của Harry làm Peter bị ném trúng, nhóm năm người truy đuổi đùa giỡn ở trên nền tuyết, dấu chân ở phía sau rất nhanh bị tuyết mới lau đi.
Harry cuối cùng ở trên nền tuyết đắp một cái người tuyết nhỏ, cúc áo màu đen làm đôi mắt, không biết lấy cà rốt từ đâu ra làm cái mũi, James luôn cảm thấy cái người tuyết kia thoạt nhìn trông rất giống Snape.
Sirius cười nhạo số độ trên mắt kính của hắn không đủ độ, Harry ở bên cạnh cười ngây ngô không nói lời nào.
Sau khi đi vào lâu đài Harry rốt cuộc cảm nhận được cái lạnh, những băng tuyết lạnh lẽo kia hòa tan làm quần áo ướt đẫm và dính ở trên người cậu, đông lạnh đến làm cậu hắt xì một cái.
Đang lúc khi Harry chuẩn bị đi mau vài bước trở lại lò sưởi Gryffindor để làm ấm áp thân thể, Snape ngăn cản cậu lại, nói một cách chính xác là, Harry đụng vào trên người Snape.
Harry một đường cúi đầu đi về phía trước, nếu không phải Snape phản ứng nhanh duỗi tay ngăn cản lại thì chắc hiện tại hai người đều đang làm khách ở Bệnh Thất.
Snape nhíu mày, nói bằng giọng điệu không vui: "Harry, cậu cảm thấy đỉnh đầu của cậu có thể xem đường sao?"
Ngẩng đầu lên cái mũi của Harry đông lạnh đến đỏ bừng, cậu hít hít cái mũi hỏi: "Severus, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Cậu có nghi ngờ gì về thân phận Phù thủy của chính cậu sao?" Snape không có trả lời Harry, chỉ là vẫy đũa phép làm một bùa khô ráo.
Quần áo ướt nhẹp của Harry nháy mắt trở nên khô ráo, giấy tiếp theo Harry cảm thấy cả người đều ấm áp.
Harry chà xát hai tay, nói lời cảm ơn với người bạn biệt nữu của cậu, "Cảm ơn cậu Severus."
Snape nhìn động tác của Harry, lấy ra lọ mứt trái cây ra và đưa cho cậu bé, trên bình có một ngọn lửa nhỏ màu lam, "Cầm."
"Cậu thật thông minh Severus!" Harry đem lọ mứt trái cây cầm ở trong tay, độ ấm của ngọn lửa làm hai tay cứng đờ của cậu khôi phục tri giác.
Cửa sổ hành lang lâu đài giống như vĩnh viễn cũng đóng không chặt, một cơn gió thổi quét qua và Snape nghiêng nghiêng người đem Harry che ở phía sau, "Cậu còn không quay về muốn ở lại đây làm tượng điêu khắc à?"
Hai tay của Harry cầm lọ mứt trái cây, bước ra bước chân, "Mình lập tức đi nha."
Snape đứng yên tại chỗ nhìn chăm chú vào cái thân ảnh nhảy nhót kia, trong miệng tràn ra một tiếng tiếng cười ngắn ngủi.
Mọi người đều gấp không chờ nổi mà ngóng trông đến kỳ nghỉ, lửa trong lò sưởi của phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor càng ngày càng nóng, Harry nằm ở trên sô pha gần lò sưởi trong tường, trong tay vẫn cứ lọ mứt trái cây có ngọn lửa màu lam, James không ngừng một lần muốn đoạt lấy nó nhìn xem nhưng mỗi lần đều lấy thất bại chấm dứt.
Đại Sảnh Đường Hogwarts đã được trang trí xong, trên tường treo đầy cây sồi xanh và cây tầm gửi rũ xuống thành hình vòng hoa, mười hai cây cây thông Noel cao ngất được đặt khắp nơi trong Đại Sảnh Đường, hơi thở của ngày hội vô cùng dày đặc.
"Ngày mai sẽ được nghỉ!" Giọng nói hưng phấn của James vang lên ở bên tai Harry, "Anh rất nhớ Doria và Charles, Charles nói năm nay sẽ tặng cho chúng ta một món quà Giáng Sinh khác với người thường, anh thật sự chờ không kịp nữa rồi!"
Harry cũng có chút nhịn không được kích động của chính mình, "Đúng vậy James, ngày mai chúng ta có thể về nhà, em nghĩ hôm nay có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, em muốn đi nói một tiếng với Severus và Lily."
James bỗng nhiên nhớ tới Snape sẽ về nhà cùng với bọn họ và cùng nhau vượt qua kỳ nghỉ Giáng Sinh, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên vặn vẹo.
Gần đây em trai của hắn quan hệ càng ngày càng tốt với Snape, vị đại thiếu gia này đã cảm thấy một tia nguy cơ.
......
Trong một thùng xe trên tàu tốc hành Hogwarts, ba cậu bé tóc đen tương đối trầm mặc, trong đó hai cậu bé có mái tóc lộn xộn và gương mặt giống y chang nhau khiến người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là một cặp song sinh, mà một cậu bé tóc đen khác có mái tóc dài tới vai, thoạt nhìn có một chút dầu mỡ.
Ba người này chính là cặp song sinh nhà Potter và Snape.
Harry rốt cuộc nhịn không được đánh vỡ sự yên tĩnh, "James, anh có thể đừng trừng mắt nhìn Severus nữa được không, đôi mắt của anh không mệt sao?"
James người được kêu tên chớp chớp đôi mắt mỏi mệt của mình, ngoài miệng lại trả lời: "Không mệt!"
Snape ngồi ở bên cạnh Harry phát ra một tiếng hừ lạnh, "Nghị lực của Potter nkhiến người ta cảm thấy khâm phục."
"Ngươi nói gì đó con dơi nhỏ?" James ngồi thẳng lưng một chút, trừng thẳng mắt nhìn chằm chằm Snape, "Ngươi lặp lại lần nữa?"
"Ta không nghĩ tới lỗ tai ngươi còn có vấn đề, Potter." Trong giọng nói của Snape mang theo giọng điệu khắc nghiệt.
"Cả hai người đều câm miệng hết cho tôi." Harry nhịn xuống cơn đau đầu và hô: "Ở chung hòa bình khó đến như vậy sao? Chúng ta phải về nhà và cùng nhau vượt qua kỳ nghỉ Giáng Sinh, không phải về nhà để hai người cãi nhau."
Snape dừng cái miệng kia của chính mình chỉ biết vĩnh viễn trào phúng khi ở bên nhau cùng với Potter lớn, James dùng ánh mắt oán trách nhìn em trai song sinh của mình, giống như đang chất vấn Harry là tại sao không giúp hắn.
Harry dựng thẳng cuốn sách ở trên bàn lên để tránh ánh mắt oán trách kia.
Cùng với âm thanh xập xình xập xình của xe lửa và tiếng nói chuyện ồn ào trên hành lang nhỏ, đoàn tàu rốt cuộc đến sân ga.
Doria và Charles đứng chờ bọn họ ở bên ngoài sân ga, khi nhóm của Harry bước xuống xe thì ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy bọn họ.
"Các chàng trai, chào mừng các con trở về." Doria theo thường lệ hôn môi mấy đứa con trai của mình, lại nhiệt tình mà ôm Snape một chút.
"Harry, đây chắc chắn là người bạn mà con từng nói qua qua ở trong thư, Severus?" Doria dịu dàng hỏi: "Ta có thể kêu con như vậy sao?"
"Đương nhiên có thể, thưa bà." Snape có chút co quắp mà trả lời, tình cảm nhiệt tình và dịu dàng của Doria làm hắn có một chút chống đỡ không được.
Charles đứng ở bên cạnh đem hành lý thu nhỏ lại và bỏ vào trong túi, "Quý cô xinh đẹp và các chàng trai, ta nghĩ chúng ta nên về nhà."
Doria lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, Harry biết đó là Khóa Cảng có thể trực tiếp về nhà, năm người bọn họ cầm lấy khăn tay, gió nhẹ thổi qua, và chỗ đó đã không còn bóng người.
Trang viên Potter nằm ở trong thung lũng Godric, nó không xa hoa giống như trang viên của các gia tộc thuần huyết khác, trang viên Potter có vẻ rất tinh xảo.
Bên ngoài lâu đài là hoa viên được thiết kế tỉ mỉ, ở giữa là hoa hồng và hoa nguyệt quý đã héo tàn.
Một hành lang rất dài liên thông từ hoa viên đến cổng chính,màu sắc đặc trưng của lâu đài là màu trắng ngà ấm áp, mấy cánh cửa sổ rất lớn sát đất phản chiếu ra ánh sáng rất đẹp khi mặt trời chiếu xuống.
"Mình nghĩ cả đời này mình đều sẽ không thích Khóa Cảng." Harry khom lưng che lại cái bụng của chính mình, nơi đó giống như còn sót lại cảm giác cái rốn bị móc lấy vậy.
Sau khi rơi xuống đất sắc mặt của Snape cũng không được tốt, hắn bị ánh sáng lấp lánh của cái cửa sổ sát đất kia hấp dẫn, không đợi hắn nhìn ra nguyên nhân gì, Harry đã lôi kéo hắn chạy về phía cửa chính.
Doria là một Slytherin điển hình, nàng vĩnh viễn luôn cao quý ưu nhã, nhưng ở dưới sự hun đúc của cả gia đình đều là Gryffindor, nàng vẫn lây dính một chút tập tính của sư tử.
Giờ phút này ý cười trên mặt nàng không giảm, nhưng lời nói ra lại làm cho Charles run rẩy vài cái "Charles, tốt nhất là anh nên giải thích cho em biết vấn đề về mấy lọ độc dược đặt ở trên bàn."
Harry đồng tình mà nhìn về phía ba ba, khi Doria xoay người lại thì nụ cười trên mặt nàng càng thêm dịu dàng, nàng nói với ba đứa nhỏ: "Các chàng trai có thể lên lầu trước, gia tinh sẽ đem hành lý của các con đưa về phòng, Severus con ở căn phòng bên cạnh phòng Harry, Harry sẽ dẫn con đi."
"Vâng thưa mẹ." James và Harry đồng thanh đáp.
"Cảm ơn thưa bà." Snape nói.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Harry lập tức lôi kéo Snape chạy lên cầu thang, hiếm thấy chính là James thế nhưng một câu nói dư thừa cũng chưa nói, sau đó theo sát đi lên lầu hai.
Harry một đường lôi kéo Snape chạy nhanh vào trong phòng của cậu.
Đây là một căn phòng nhỏ cực kỳ ấm áp, vách tường được sơn màu xanh nhạt, trước cái cửa sổ sát đất lớn có một cái thảm lông xù xù, trên thảm để đầy gối ôm, ở bên cạnh là một kệ sách nhỏ, không khó để nhận ra chủ nhân của căn phòng này chắc là thường xuyên dựa người vào bên cửa sổ ôm gối ôm và lật xem những cuốn sách ở trên kệ sách.
Ánh mắt của Snape dừng lại ở trên chiếc giường lớn có thể ngủ được cả ba người, lần đầu tiên y không hề để ý hình tượng mà giật giật khóe miệng, "Chỉ có một mình cậu tại sao lại cần cái giường lớn như vậy?"
Harry ngượng ngùng xoa xoa tóc, "Mình đã ngã xuống từ trên giường rất nhiều lần, Doria vì tránh cho chuyện này xảy ra nên đã đổi thành cái giường lớn này."
"Tiểu thiếu gia nhà Potter, ngủ không riêng đá chăn, còn sẽ rớt xuống mặt đất?" Harry cảm thấy là ảo giác của chính mình, cậu không hề nghe ra sự trào phúng trong những lời nói này của Snape, chỉ có tràn đầy chế nhạo.
Harry cảm giác gương mặt của cậu có chút nóng lên, cậu vội vàng lôi kéo Snape đi sang căn phòng ở bên cạnh.
Phong cách bài trí của căn phòng này không khác gì lắm so với phòng của Harry, nhà Potter đặc biệt yêu thích cửa sổ sát đất.
Trong căn phòng này cũng có một cái cửa sổ sát đất và một cái giường có kích thước bình thường làm Snape nhẹ nhàng thở ra.
"Bang" một tiếng gia tinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, "Cậu chủ nhỏ Harry, Kỳ Kỳ đã đem hành lý của khách lên rồi ạ."
Kỳ Kỳ đặt hành lý xuống, khom lưng hỏi: "Cậu chủ nhỏ Harry còn cần cái gì nữa không ạ?"
"Tình huống dưới lầu như thế nào rồi?"
Hai cái lỗ tai giống của con dơi đung đưa theo động tác lắc đầu của gia tinh, "Cậu chủ nhỏ Harry và khách của người hiện tại đều không cần xuống lầu, bà chủ rất tức giận."
"Đáng thương Charles." Harry cảm khái một câu, "Ngươi có thể rời đi rồi Kỳ Kỳ."
Kỳ Kỳ "Bang" một tiếng lại biến mất.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Snape, Harry xấu hổ mà gãi gãi tóc, "Doria mà nổi giận thì sẽ rất đáng sợ......"
"Charles làm việc ở Sở Thần Sáng, lọ độc dược trên bàn trống rỗng chứng minh ba ba đã bị thương.
Doria mỗi lần nhìn thấy lọ độc dược trống rỗng thì Charles sẽ xui xẻo, ngoài ra độc dược kia là do chính tay Doria điều chế."
Snape không trả lời, Harry đặt tay lên vai y, "Tuy nhiên không có việc gì nha, chờ một lát nữa thì bọn họ sẽ tốt thôi, chờ có thời gian mình mang cậu đi tham quan dưới tầng hầm, mình bảo đảm cậu sẽ thích nơi đó.".