Trường Thối Thúc Thúc

Một tháng sau, Thẩm Thời Thích xuất viện. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Thời Thích cùng Cốc Vũ làm theo sắp xếp của mẹ Thẩm, lập tức về miền Nam.

“Tạ Diệc Hồng chưa chết, mẹ lo lắng em ở đây lại xảy ra chuyện, về nhà rồi, tay nhà họ Tạ có dài đến đâu cũng không vươn đến được.”

Bây giờ Thẩm Thời Thích có thể tự đi lại mà không cần người khác đỡ nữa. Sau khi xuống máy bay hắn còn định xách ba lô cho Cốc Vũ. Cốc Vũ sợ quá chừng, vội vã đoạt lại ba lô đeo lên lưng mình.

Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ nói: “Ngay cả cơ hội lấy lòng em cũng không cho sao? Ba lô không nặng, tôi hoàn toàn có thể xách được.”

Cốc Vũ dè dặt nói, “Vẫn là… Vẫn là cẩn thận một chút đi. Thương gân động cốt phải tĩnh dưỡng trăm ngày.”

“Xương cũng đã liền rồi, không sao nữa.” Thẩm Thời Thích mở cửa xe cho Cốc Vũ, “Về nhà đã.”

Trên xe, Thẩm Thời Thích vẫn nắm tay Cốc Vũ. Hắn thấp giọng nói, “Người trong nhà… không biết mấy chuyện này. Theo ý tôi thì chúng ta không nói cho họ biết, đỡ được nhiều chuyện, em thấy thế nào?” Chuyện trước kia quá phức tạp, Thẩm Thời Thích muốn tận lực giữ bí mật, miễn cho người khác dùng ánh mắt muốn thăm dò bí mật mà dò xét Cốc Vũ.

Cốc Vũ gật đầu, “Cũng được. Mấy chuyện này cũng không dễ dàng giải thích rõ được.”

“Chuyện tai nạn chỉ là một tai nạn bình thường.” Thẩm Thời Thích cùng Cốc Vũ thống nhất câu chuyện, “Chúng ta ra ngoài chơi, trên đường về nhà bị lái xe tải say rượu đâm phải, đâm vào bên tôi ngồi, vì thế nên tôi bị thương nghiêm trọng hơn, nhưng hiện tại cũng đã gần khỏi rồi.”

Thẩm Thời Thích nghĩ một hồi, bổ sung, “Công ty bên kia không thể không có người quản lý, vì thế nên mẹ sang đó giúp tôi.”

Cốc Vũ nhìn Thẩm Thời Thích nói, “Anh không muốn để người ta biết anh là vì tôi mới…”

“Tôi không muốn.” Thẩm Thời Thích đánh gãy Cốc Vũ, “Nếu như có thể, tôi hi vọng em cũng có thể quên đi chuyện này. Cốc Vũ, người nên cảm thấy tội lỗi là tôi, đừng vì chuyện bất ngờ này mà khiến quan hệ của chúng ta trở nên kỳ quái. Em xưa nay không có lỗi gì với tôi hết, giữa hai chúng ta người thua thiệt đối phương vĩnh viễn là tôi. Lúc đó tôi bảo vệ em cũng là tôi tự nguyện, cho dù tôi có vì thế mà chết thì cũng không có quan hệ gì với em cả.”

Cốc Vũ biết Thẩm Thời Thích đang khai thông tâm lý cho mình nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, gật gật đầu, “Được.”

Rất nhanh đã đến Thẩm trạch, người nhà họ Thẩm đều đã tới. Thẩm Kiến Quốc cùng Thẩm phu nhân đều dễ lừa gạt, hai đứa nhỏ lại càng là nói cái gì tin cái đó. Thẩm Thời Thích đơn giản giải quyết xong việc liền đưa Cốc Vũ lên tầng.

Gian phòng trên tầng đã sớm thu dọn xong. Cốc Vũ nhìn giường lớn trong phòng ngủ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Bọn họ không nói gì với người nhà họ Thẩm hết, vì thế có lẽ là vẫn cần… ngủ chung giường.

Cốc Vũ nhìn chiếc giường lớn trong phòng Thẩm Thời Thích, mặt có chút đỏ lên. Thẩm Thời Thích nhìn ra Cốc Vũ đang suy nghĩ gì, nở nụ cười, “Trên người tôi có vết thương, sợ em ngủ đè lên tôi, cho nên buổi tối tôi sẽ sang ngủ ở phòng riêng.”

Cốc Vũ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn có chút ngượng ngùng. Điện thoại di động Cốc Vũ đột nhiên vang lên. Cậu nhìn Thẩm Thời Thích, Thẩm Thời Thích cau mày, nói, “Xem là ai.”

Cốc Vũ lấy di động ra xem một chút liền yên tâm, là mẹ Thẩm gọi tới.

Thẩm Thời Thích đóng lại cửa phòng. Một lát sau Cốc Vũ cúp điện thoại, nói với Thẩm Thời Thích, “Phiên tòa lần một của mấy người họ Tạ bên kia đã có kết quả, một người mười lăm năm, một người mười năm.”

Lông mày Thẩm Thời Thích khóa chặt, nói, “Để tôi gọi cho mẹ…”

“Mẹ nói anh trước tiên không cần làm gì cả.” Cốc Vũ nghĩ mẹ Thẩm nhất định đã đoán được Thẩm Thời Thích sẽ bất mãn với kết quả này, cho nên mới gọi điện thoại cho mình, nói, “Lúc trước tôi cũng đã hỏi qua, giết người không thành, hình phạt cũng là vào khoảng này, đây thực ra là đã xử nặng rồi. Tất nhiên đây mới chỉ là phiên tòa đầu tiên, mẹ còn ở bên đó, có lẽ còn có khả năng chuyển biến tốt hơn.”

Thẩm Thời Thích nghĩ một hồi, gật đầu, “Được rồi, cứ như vậy đi.”

Thẩm Thời Thích thẳng thắn như vậy lại khiến cho Cốc Vũ không yên lòng, không nhịn được hỏi, “Anh… định làm gì?”

Thẩm Thời Thích bật cười, “Mẹ gọi điện cũng không cho tôi nhận, tôi còn làm được gì. Tôi chỉ là nghĩ tới, đợi mười mấy năm nữa bọn họ đi ra, nhìn thấy Tạ gia đã trở thành nghèo rớt mồng tơi, hình ảnh kia cũng không tồi.”

Cốc Vũ yên tâm, “Tôi còn tưởng anh muốn làm chuyện đáng sợ gì… Mẹ chắc hẳn cũng lo lắng anh kích động cho nên mới không nói cho anh biết.”

Thẩm Thời Thích lắc đầu nở nụ cười, “Hai người đã đánh giá tôi cao rồi. Người có gia đình rồi nào có ai dám vì nghĩa khí trong nhất thời mà mạo hiểm.”

Tim Cốc Vũ đập nhanh hơn vài nhịp. Cậu đột nhiên có chút kích động muốn ôm lấy Thẩm Thời Thích, một giây sau cậu bị chính mình dọa sợ, nhìn trái nhìn phải mà hỏi hắn, “Anh… Đói bụng chưa? Bữa trưa trên máy bay ăn không được ngon lắm, bây giờ có muốn ăn gì không?”

Thẩm Thời Thích nâng mắt nhìn, “Em đói? Tôi đi xuống bảo người hầu làm ít đồ cho em.”

Thẩm Thời Thích không cho Cốc Vũ đi, để cậu nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi xuống tầng bảo người chuẩn bị cơm.

Bởi vì lúc Thẩm Thời Thích bảo người nấu cơm mang tới không phải thời gian ăn cơm nên đồ ăn không nhiều, nhưng cũng xếp đầy cái bàn tròn nhỏ, trong đó còn món canh vịt mà Cốc Vũ thích nhất. Cốc Vũ vui vẻ nói, “Đây cũng là vừa mới làm sao?”

“Làm sao có thể.” Thẩm Thời Thích cười, thấp giọng nói, “Dì muốn uống vào buổi tối, đã nấu được vài giờ rồi. Tôi bảo người lén lấy ra một ít cho em.”

Cốc Vũ suýt chút nữa cười ra tiếng. Cậu cũng nhỏ giọng nói, “Liệu có bị phát hiện không?”

Thẩm Thời Thích lắc đầu, “Dùng nồi đất cỡ lớn nấu, tôi thấy có không ít, không sao đâu.” Vừa nói vừa múc ra bát cho Cốc Vũ, “Cho dù có phát hiện ra thì tôi nói là tôi ăn, có sao đâu. Uống đi rồi còn ăn cơm.”

Cốc Vũ nâng chiếc bát sứ nho nhỏ còn đang bốc khói nóng hổi lên, nhiệt độ của canh truyền qua thành bát tới ngón tay thon gầy của Cốc Vũ, lại đi vào trong lòng cậu.

Thẩm Thời Thích không được ăn đồ nhiều mỡ, ăn cùng Cốc Vũ ăn vài miếng dưa chua xong thì còn lại toàn ngồi gắp đồ cho Cốc Vũ. Trời bên ngoài càng lúc càng âm u, Cốc Vũ vui vẻ nói, “Quả nhiên là sắp có tuyết rồi. May mà đặt xé bay hôm nay, ngày mai có khi sẽ hoãn hết mấy chuyến bay mất.”

Cốc Vũ vừa nghĩ vừa nói, “Thời tiết đột nhiên thay đổi, vết thương kia của anh… có thể bị đau không?”

Thẩm Thời Thích lắc đầu, “Không đến nỗi. Đúng rồi, buổi tối trước khi đi ngủ tôi cho sẽ bảo người đốt lò sưởi trong phòng lên, đêm nay có lẽ sẽ có chút lạnh.”

Cốc Vũ vui vẻ hỏi, “Cái này là lò sưởi thật sao? Tôi lại tưởng là trang trí thôi.”

Thẩm Thời Thích ôn nhu nở nụ cười, gọi người tới đốt lò sưởi lên. Cốc Vũ nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong lò sưởi, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc dâng cao, nói, “Thật là ấm áp…”

Thẩm Thời Thích cười cười, “Lúc đó đúng là đã định để trang trí thôi, nhưng sau đó tôi thử thì thấy cũng không tệ lắm, mùa đông năm nào mà ở đây đều dùng cả.”

Cốc Vũ cứ ở gần lò sưởi khen ngợi không ngớt. Thẩm Thời Thích không còn cách nào khác, chuyển chiếc bàn nhỏ thẳng tới gần lò sưởi. Hai người ngồi trên thảm, tiếp tục ăn cơm gần lò sưởi.

Có lẽ là do tâm trạng tốt nên hai người đều ăn không ít. Thẩm Thời Thích rung chuông để người hầu tới dọn dẹp, còn mình thì gọt hoa quả cho Cốc Vũ ăn.

“Lúc còn bé tôi có đọc “Little women1“.” Cốc Vũ ngồi trên thảm, nhìn ngọn lửa trong lò sưởi mà cười, “Lúc đó còn quá nhỏ, nhiều chỗ đọc không hiểu, chỉ nhớ ấn tượng sâu sắc nhất là về cái lò sưởi, lúc ấy cảm giác thấy vô cùng vô cùng ấm áp, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất hạnh phúc rồi.”

Thẩm Thời Thích ngồi bên cạnh Cốc Vũ, cách cậu không gần không xa, nói, “Nếu thích thì sau này xây thêm lò sửa ở mỗi nhà, rồi bên cạnh đặt thêm cái ghế nằm nữa thì thế nào?”

Cốc Vũ nở nụ cười, “Ghế nằm gì đó thì chờ tới lúc nào già rồi thì nói tiếp đi.”

Điện thoại Cốc Vũ lại vang lên. Cậu nhìn xuống, vẫn là mẹ Thẩm.

Cốc Vũ hỏi ý kiến mẹ Thẩm xong thì mở ra loa ngoài, mẹ Thẩm nói, “Thời Thích, Tạ Diệc Hồng chết rồi.”

Trong mắt Thẩm Thời Thích không có chút rung động nào, lạnh nhạt nói, “Vâng.”

Mẹ Thẩm nói, “Trong nửa tháng này Tạ Diệc Hồng sửa đổi di chúc rất nhiều lần, luật sư của ông ta gần như luôn ở bên cạnh ông ta. Có lúc trong một giờ ông ta sẽ thay đổi di chúc nhiều lần. Mục đích dằn vặt ông ta lần này, con đạt được rồi.

Trong mắt Cốc Vũ vẫn còn căm ghét, Thẩm Thời Thích nắm chặt tay của cậu, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Trước khi chết, Tạ Diệc Hồng để lại di sản cho một người họ hàng xa của ông ta, không để cho con cháu của em trai ông ta. Cụ thể người kia có quan hệ gì ta còn chưa tìm hiểu rõ, hẳn thật sự là “họ hàng xa”.” Mẹ Thẩm dừng lại trong chốc lát, “Có điều, bởi vì ông ta đã thừa nhận Cốc Vũ là người có quyền thừa kế đầu tiên nên Cốc Vũ hiện tại vẫn có thể kiện lên, yêu cầu tham gia vào quá trình phân chia gia sản. Nhà họ Tạ hiện tại đã loạn thành một đoàn rồi, nếu như hành động thỏa đáng vẫn có thể đòi về phần tài sản này được.”

Cốc Vũ nhìn về phía Thẩm Thời Thích, Thẩm Thời Thích mỉm cười, “Không cần, Cốc Vũ cũng không muốn.”

Mẹ Thẩm bình tĩnh hỏi, “Cái này ta biết, còn con? Con cũng không muốn?”

Thẩm Thời Thích cảm nhận được Cốc Vũ siết chặt tay mình, trong lòng nhất thời mềm mại vô cùng. Hắn nở nụ cười, “Mẹ vừa nãy cũng đã nói rồi, trước khi chết Tạ Diệc Hồng đã phải chịu đủ dằn vặt, mà ông ta khẳng định cũng không muốn đem tài sản cho cái người họ hàng xa kia. Từng đó là được rồi.”

Tảng đá lớn trong lòng Cốc Vũ triệt để được bỏ xuống. Cậu biết, lần này cuối cùng Thẩm Thời Thích cũng đã nhẹ lòng.

Mẹ Thẩm còn có chút việc bận, sau khi xác định được mong muốn của hai người xong liền vội vã cúp điện thoại. Thẩm Thời Thích nói với Cốc Vũ, “Để bồi thường… Tài sản của tôi đưa hết cho em, có được không?”

Cốc Vũ bật cười, “Anh cũng biết tôi vốn không muốn tiền của Tạ Diệc Hồng. Như thế này… đã là tốt nhất rồi.”

Ngoài trời đã tối hoàn toàn, ngoài cửa sổ có vài bông tuyết tung bay. Thẩm Thời Thích nhìn thời gian, nói, “Không còn sớm nữa, vừa nãy đã ăn cơm tối rồi, nếu mệt thì đi ngủ. Máy tính của tôi ở trong này, buồn thì có thể chơi, nhưng đừng ngủ trễ. Tôi ngủ ở phòng cho khách ở bên cạnh, có việc thì gọi tôi.

Thẩm Thời Thích đứng dậy, Cốc Vũ do dự mãi, bỗng thốt lên, “Phòng khách… có lò sười không?”

Thẩm Thời Thích xoay người, theo bản năng nói, “Không có…”

Cố Vũ đứng dậy, nâng mắt nhìn Thẩm Thời Thích, nhỏ giọng nói, “Nếu không có, như vậy… ở trong phòng này nghỉ ngơi đi.”

Con mắt Thẩm Thời Thích hơi rung động, hắn không quá chắc chắn nói, “Em muốn tôi ở lại?”

Cốc Vũ quay đầu nhìn lò sưởi, gò má hơi đỏ lên, khe khẽ gật đầu.



1: Little Women là một tiểu thuyết viết bởi nhà văn người Mỹ Louisa May Alcott (1832–1888) được xuất bản làm hai tập vào năm 1868 và 1869

– Hoàn chính văn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui