Trưởng Thôn Là Đóa Kiều Hoa

Đẩy cửa phòng ra, một mùi máu tươi nồng đậm phả vào mặt, hai chân Thẩm Trại Hoa mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Nhưng vẫn không dám dừng lại, vội vàng châm lửa đốt cây nến bên mép giường lên.

Cửa phòng chưa kịp đóng, gió len lỏi ùa vào, khiến cho ánh nến càng thêm leo lét, lúc tối lúc sáng. Nhưng kể cả ánh nến có mong manh cỡ nào thì Thẩm Trại Hoa vẫn nhìn rõ một màn trước mắt:  máu đen đã thấm ướt cả cái chăn mới đổi, còn khóe miệng Hàn Dịch vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Người trên giường tựa như bờ đê trong cơn giông bão không thể khống chế được nước sông ngày càng dâng cao, không có biện pháp ngăn lại sinh mạng đang dần dần lụi tàn.

Trong đầu Thẩm Trại Hoa đã hoàn toàn rối tinh rối mù. Nàng vén chăn lên, đỡ Hàn Dịch tựa vào trên gối, dùng tay áo không ngừng lau dòng máu đang trào ra, càng lau lại càng nhiều, càng lau lại càng tứa ra. Nàng bỗng có cảm giác nếu như lau sạch sẽ thì Hàn Dịch sẽ tốt thôi.

Hàn Dịch nỗ lực giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt Thẩm Trại Hoa: "Đừng khóc. Còn Tiểu Thụ nữa, nàng mà khóc, thì muội ấy sẽ làm thế nào."

Thẩm Trại Hoa vuốt mặt, liền nhận ra lòng bàn tay người nào đó đã ướt đẫm, mới phát hiện ra lệ đã sớm rơi đầy mặt.

"Hàn Dịch chàng chờ một chút, chờ ta một chút, ta đi mời Lang trung, ta phải đi tìm Lang trung, chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại. Lang trung tới thì chàng sẽ tốt thôi, thật đấy, sẽ khỏe lại ngay thôi!”. Thẩm Trại Hoa muốn đứng dậy, máu và nước mắt đã hòa vào làm một, gió vừa thổi khô thì một khắc sau lại bị máu và nước mắt mới thấm ướt.

Hàn Dịch lắc đầu một cái, hơi thở mong manh: "Vô dụng thôi Trại Hoa, ta không sống được. Thuốc của Ngô Vu Điền cho chỉ sợ là..., ta đây, thật sự không cầm cự nổi nữa. Nàng đừng để Tiểu Thụ biết. Ngô Vu Điền đã hạ quyết tâm giết ta, sợ là sẽ không bỏ qua cho nàng và Tiểu Thụ đâu. Nàng mau thay quần áo khác, thừa dịp còn chút hơi tàn, ta sẽ mang hai người ra khỏi thành."

"Ca ca sắp chết phải không?", sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói của Tiểu Thụ, vững vàng không hề có một tia phập phồng nào: "Lão ta cho chúng ta thuốc giả có đúng hay không, muội đã nghe thấy hết rồi!".

Lúc Thẩm Trại Hoa đẩy cửa phòng Hàn Dịch ra, Tiểu Thụ đã ra khỏi giường, đi theo qua.

Tiểu cô nương thẳng tắp đứng ở trước mặt Hàn Dịch, âm trầm nói: "Thật xin lỗi, muội không biết lão ta lại cho chúng ta thuốc giả. Huynh chờ muội một chút, muội sẽ đi tìm thuốc giải thật sự về đây, sau đó giết chết lão ta báo thù cho huynh!". Dứt lời, liền xoay người đi ra ngoài cửa.

Lòng Hàn Dịch như lửa đốt, trước đó Ngô Vu Điền bị Tiểu Thụ ức hiếp, một người luôn tiếc mạng như lão sau khi trở về phủ tất nhiên sẽ tăng cường phòng thủ. Lần này mà đi, chỉ có thể dữ nhiều lành ít. Hắn gấp gáp, lại nôn một búng máu ra ngoài, nặng nề nói  với Thẩm Trại Hoa: "Đừng để muội ấy đi, đánh ngất xỉu là được!".

Giờ phút này Hàn Dịch có nói gì thì Thẩm Trại Hoa liền làm theo cái ấy, nghe vậy liền đứng dậy hung hăng gõ mạnh vào gáy Tiểu Thụ, thân thể con bé liền mềm nhũn ra.

Hàn Dịch cũng biết hiện tại Thẩm Trại Hoa chẳng có ai để dựa dẫm, nỗ lực phân phó nàng đổi y phục cho ba người, rồi cầm chút đồ cực kỳ trọng yếu, kéo người đánh xe vẫn còn đang ngủ say để lấy xe ngựa chạy đến cổng thành. Binh sĩ canh cổng theo thường lệ muốn ngăn lại, Thẩm Trại Hoa liền ném chìa khóa ra cửa thành, nói là phụng lệnh Hàn Đô Úy có chuyện quan trọng cần ra khỏi thành, mới được thuận lợi mở cổng thành ra.

Ra khỏi cửa thành, xe ngựa một đường chạy thẳng đến kinh đô, không hề ngừng lại lại dù là trong chốc lát. Hàn Dịch nỗ lực chống đỡ đến lúc ra khỏi cửa thành, thân thể liền mềm nhũn, ngủ mê man, sức khỏe ngày càng suy kiệt.

Tiểu Thụ vẫn còn đang bất tỉnh, hơi thở Hàn Dịch yếu ớt như nắm tro tàn, Thẩm Trại Hoa ngồi yên trong xe. Cả thiên hạ rộng lớn chỉ còn lại tiếng bánh xe lộc cộc chạy trên đường. Bóng đêm lạnh lùng như nước, nàng nhìn gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Hàn Dịch, tâm chìm sâu vào đáy cốc.

Lắc lư trên đường không biết qua bao lâu, Hàn Dịch lại mở mắt ra, xem ra tinh thần coi như không tệ. Thẩm Trại Hoa đỡ hắn ngồi tựa vào trên đệm, lại theo lời của hắn, tìm kiếm giấy bút bày tới trước mặt.

Viết xong, Hàn Dịch đưa giấy cho Thẩm Trại Hoa: "Đây là thư hòa ly của chúng ta, nàng mau cất đi. Sau khi ta chết, có thư hòa ly này, ít nhất không cần chịu mẫu thân ta  quản chế, một thân tự do thân, còn có thể tái hôn!".

Mắt Thẩm Trại Hoa lúc này đã mờ lệ, lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không muốn cái này, cái gì mà chết hay không, chúng ta lập tức hồi kinh rồi, nhất định sẽ tìm được danh y chữa cho chàng, nhất định có thể chữa được. Ta với chàng đã bái đường, ta chính là thê tử của Hàn Dịch chàng rồi, ta không muốn cái này."

Hàn Dịch bất đắc dĩ cười cười, nhét thư hòa ly vào tay Thẩm Trại Hoa: "Cô nương ngốc, nàng không yêu ta, mà ta cũng không thương nàng, ta chết, không đáng giá để nàng phải thủ tiết cả đời vì ta. Hôn sự giữ chúng ta vốn là một nháo kịch hoang đường, ta cũng đã từng nghĩ sẽ sống cùng nàng đầu bạc răng long, nhưng cho tới bây giờ, ta chỉ có thể xem nàng như muội muội của mình tựa như Tiểu Thụ vậy. Trong lòng của nàng, ta cũng chưa bao giờ được xem như đấng trượng phu. Nàng mang ơn ta, nhưng không phải yêu ta. Ta đối với nàng mà nói, càng giống như là phụ huynh thì đúng hơn. Ban đầu nàng cố ý đi theo ta, giải tán huynh đệ trong trại, ta cũng hổ thẹn với nàng nên mới có hôn ước này. Lúc đầu nghĩ rằng có ta ở đây, cũng có thể để nàng một đời áo cơm vô ưu. Nhưng hôm nay ta sắp không còn, cũng không thể chăm sóc cho nàng và Tiểu Thụ nữa rồi, trả lại cho nàng một thân tự do, ngày sau nếu gặp được phu quân như ý, cũng không bị mẫu thân ta quản chế!".

Thẩm Trại Hoa khóc thở không ra hơi, lắc đầu liên tục: "Ta không muốn cái này, ta không muốn cái này. Sẽ không có ai chết cả, chúng ta hồi kinh đô thì chàng sẽ tốt thôi, sẽ không sao cả!".

Hàn Dịch thấy nàng lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không nghe lọt lời của mình, không thể làm gì khác hơn đành nghiêm mặt, lạnh lùng quát: "Không cho khóc. Nàng hãy nghe ta nói là tốt rồi."

Thẩm Trại Hoa bị hắn quát, lập tức ngẩng đầu ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng được, trong cổ họng tắc nghẹn không nói nên lời.

"Thư hòa ly nàng mau cất đi, cũng không được vứt bỏ. Sau khi hồi kinh, nói cho mẫu thân của ta biết, Ngô Vu Điền là một ngụy quân tử, làm nhiều việc ác, tội đáng chu di cửu tộc. Để cho bà sai người điều tra Cát Minh là tốt rồi, bắt hắn lấy mạng đổi mạng. Nói cho Cam Đường, đời này Hàn Dịch ta  thiếu nàng ấy một danh phận, khiến cho nàng ấy phải uất ức, đời sau nhất định sẽ trả lại. Còn có mẫu thân ta nữa, nhi tử ta không thể tẫn hiếu lão nhân gia, là một đứa con bất hiếu, xin bà đừng vì ta mà đau lòng!". Sau khi căn dặn nhưng chuyện cần làm xong, Hàn Dịch thở hổn hển mấy cái, mới trở lại bình thường. "Trại Hoa, nàng trời sanh tính đơn thuần, trước có các huynh đệ Kim Ngân trại che chở, sau lại có ta chiếu cố. Nhưng sau khi ta chết, nàng không thể cứ mãi lỗ mãng như trước, trước khi làm gì cũng phảinghĩ cho thật kỹ, không chỉ chiếu cố mình nàng mà còn phải chăm sóc cho Tiểu Thụ nữa, biết không? Kinh đô đều là đại hộ cao môn quyền quý, quy củ phong phú, tính tình của nàng lại không câu chấp, thật sự không thích hợp đâu. Sau khi ta chết, nàng đưa ta về kinh đô, rồi tìm địa phương mà mình thích, tìm một ý trung nhân, sống qua ngày thật vui vẻ. Hàn Dịch ta không có phúc phận, không chăm sóc cho nàng và Tiểu Thụ cả đời. Ngày tháng sau này, không có ta phân tích phải trái, nàng  phải tự mình trôi qua thật tốt, nhớ kỹ chưa?".

Thẩm Trại Hoa biết hắn đang giao phó di ngôn, mắt đầy lệ không ngừng gật đầu, chỉ sợ hắn ra đi không an lòng.

"Ngày sau nếu Tiểu Thụ vẫn còn khúc mắc mãi với cái chết của ta, nàng phải giải thích cho muội ấy biết, cái chết của ta, không có quan hệ gì với muội ấy cả. Độc bôi trên đầu mũi tên kia vốn rất khó giải, sớm muộn cũng sẽ chết. Nàng nói cho muội ấy, ta không hề hận muội ấy, mà chỉ hận bản thân mình, không thể chăm sóc tốt cho muội ấy, nhìn muội ấy xuất giá. Đừng vì người ca ca này, mà cứ áy náy mãi không thôi!".

"Nàng gọi Tiểu Thụ dậy đi, ta có vài lời muốn nói!". Hàn Dịch thấy nàng không con luống cuống nữa cũng an lòng hơn rất nhiều. Thẩm Trại Hoa liền tranh thủ lay Tiểu Thụ dậy, chỉ sợ sẽ muộn mất.

Giờ phút này Hàn Dịch đã chỉ còn vài hơi tàn, thấy Tiểu Thụ tỉnh, vốn muốn cười một cái để trấn an, nhưng ngay cả khóe miệng cũng không có lực để động. Tiểu Thụ ngồi yên ở bên cạnh Hàn Dịch, đầu rũ xuống trước ngực, không nói một lời. "Tiểu Thụ, trở về kinh, phải nghe lời Trại Hoa, lớn lên thành đại cô nương, sau đó gả cho người sinh con đẻ cái, bình an vui sướng cả đời, biết không?"

Tiểu Thụ: "Vâng!"

Hàn Dịch lại nói: "Chuyện Ngô Vu Điền, ta sẽ giao cho mẫu thân ta xử lý, ngươi không thể nhúng tay vào đấy, nhớ chưa? Nhớ nghe lời của ca ca, bình yên lớn lên là tốt rồi!".

Tiểu Thụ lại gật đầu.

Hàn Dịch cười cười, nỗ lực đưa tay sờ sờ đầu con bé: "Tiểu Thụ ngoan là tốt rồi. Ta mệt mỏi, ngủ trước một lát. Đến kinh đô, muội nhớ gọi ta dậy nhé!".

Tiểu Thụ gật đầu: "Vâng. Đến kinh đô, muội sẽ gọi huynh dậy!".

Xe ngựa không ngừng vó chạy về  hướng kinh đô, mà thân thể Hàn Dịch cũng từ từ lạnh lẽo, cuối cùng không hề có hơi ấm. Tiểu Thụ vẫn ngồi ở bên cạnh, đôi tay vòng quanh tay hắn, không chịu buông.

Chẳng phân biệt được ngày đêm, cuối cùng cũng tới cổng thành Kinh Đô.

Tiểu Thụ ghé vào tai Hàn Dịch, nhẹ giọng nói: "Ca ca, chúng ta đã đến nơi rồi. Huynh mau dậy đi!".

Đứng ở trước xe, Thẩm Trại Hoa chợt lấy tay bụm miệng, cứng rắn nỗ lực đè nén tiếng khóc xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui