Trường Tình

Trương Tập Nhiễm chỉ nhớ rõ tối hôm qua bị Kim Vi Vi lăn qua lộn lại rất nhiều lần, đối với hai người mới nếm thử tư vị tình dục mà nói, có chút khó kìm lòng coi như là chuyện thường tình, nhưng đối với người tiết chế trong mọi chuyện như Trương Tập Nhiễm mà nói thì thật ra là quá mệt mỏi, kết quả chính là người luôn luôn dậy sớm như Trương Tập Nhiễm thiếu chút nữa đi làm muộn, vành mắt đen do mệt mỏi quá độ. Trương Tập Nhiễm quay đầu nhìn Kim Vi Vi, người kia không hề có dấu hiệu mất ngủ, làn da mềm mịn như đậu hũ, so với bình thường càng kiều diễm thêm ba phần. Đáng ghét, rõ ràng hai người đều cùng lăn qua lăn lại giống nhau, vì sao mình lúc này như đóa hoa héo rũ bị ép khô, không công bằng, cũng không khoa học! Trong đầu Trương Tập Nhiễm bất bình nghiêm trọng, đưa tay nhéo khuôn mặt kiều diễm của Kim Vi Vi.
Kỳ thực cũng khó trách chênh lệch như sông với biển như vậy. Kim Vi Vi tinh lực tràn đầy, lại hiểu hưởng thụ, còn Trương Tập Nhiễm về mặt tinh lực hoàn toàn không bì kịp Kim Vi Vi, cuối cùng đang hưởng thụ thì ngủ mất.
"Nhiễm Nhiễm làm gì nhéo người ta chứ?" Kim Vi Vi hơi đau nhức, ủy khuất hỏi Trương Tập Nhiễm, chất giọng kia rõ ràng không phải đang chất vấn mà là đang làm nũng, chất giọng tựa như rên rỉ của nàng càng thêm gợi tình, như thấm được cả nước.
"Mình thích!" Trương Tập Nhiễm tàn bạo nói, chỉ là hơi chút cố sức, mặt cũng đỏ lên, da thịt Kim Vi Vi quá mềm mại, Trương Tập Nhiễm không dám dùng lực mà véo, lập tức rụt tay về. Nói thật vừa xuống giường nghe thấy chất giọng rên rỉ của Kim Vi Vi, cô lại muốn làm thêm hiệp nữa!? Lẽ nào bản thân là ngụy quân tử, ban ngày và buổi tối hai loại khác nhau?
"Vậy được." Kim Vi Vi kỳ thực rất có tiềm chất M so với Kim Linh. Trong mắt nàng, hành vi của Nhiễm Nhiễm có ý tứ hàm xúc đánh là thân mắng là yêu, cô nghĩ chỉ cần Nhiễm Nhiễm thích thì bị Nhiễm Nhiễm véo mặt một chút cũng không có gì quá lắm.
"Không được làm nũng!" Trương Tập Nhiễm ra lệnh.
"Nga." Kim Vi Vi không nghĩ mình đang làm nũng, chất giọng vốn có của người ta đã là như vậy rồi mà. Kim Vi Vi trời sinh giọng rên rỉ là không thể nghi ngờ, thế nhưng ngày ngày thích dùng từ cảm thán, kết hợp lại thì càng dẹo.
Trương Tập Nhiễm và Kim Vi Vi mặc đồ xong, hai người cùng đến công ty. Bình thường nếu như Kim Vi Vi ở nhà cô qua đêm thì Trương Tập Nhiễm đều đi trước một mình, để Kim Vi Vi tự mình lái xe đi làm, tránh phát sinh tình cảnh cùng nhau bước vào công ty, thế nhưng hôm nay Trương Tập Nhiễm dậy muộn, cho nên chỉ có thể cùng nhau đi làm.
Thế nên Trương Tập Nhiễm lần đầu tiên trong đời cùng Kim Vi Vi vào công ty, cũng là lần đầu tiên trong đời vào công ty sít giờ. Phải hiểu rằng vị Trương phó tổng này cho tới bây giờ đều vào công ty trước giờ mười lăm phút, phi thường quy luật, cho nên Trương Tập Nhiễm cùng Kim Vi Vi cùng xuất hiện tại cửa công ty khiến cho đông đảo nhân viên ghé mắt.
Cũng không biết có phải bản thân Trương Tập Nhiễm chột dạ hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của những người đó nhìn về phía mình và Vi Vi mang theo ái muội, làm cho Trương Tập Nhiễm cả người không được tự nhiên, thật giống như có ảo giác ô mai trên ngực đều bị bọn họ thấy hết.
Kỳ thực trong những ánh mắt nhìn đến nàng, ái muội cũng chỉ có hai, một cái là Mộc Hãn, còn lại chính là Kim Linh. Ánh mắt của Kim Linh so với Mộc Hãn thì trắng trợn và hèn hạ hơn nhiều. Những người không biết nội tình chỉ là bất ngờ hôm nay Trương phó tổng phá vỡ quy luật bình thường.
Trương Tập Nhiễm nhanh chóng trốn vào phòng làm việc, Kim Vi Vi thì trì độn không gì sánh được, hoàn toàn ở trạng thái ngơ ngác. cô chỉ cảm thấy Nhiễm Nhiễm đang xấu hổ, tuy rằng cô không hiểu rốt cuộc Nhiễm Nhiễm đang xấu hổ gì, dù sao Nhiễm Nhiễm bình thường luôn không được tự nhiên mà chẳng có lý do, cô sẽ không quá để ý, tâm trạng tổng thể phi thường tốt. Đường làm quan rộng mở gì đó còn chưa đủ để biểu đạt hoàn toàn trạng thái vui vẻ của Kim Vi Vi.
Bà tám Kim Linh lập tức triệu Kim Vi Vi đến phòng làm việc bản thân, quan tâm một chút “hạnh phúc” của em gái mình .
"Tối hôm qua tốt không?" Kim Linh cười đến vẻ mặt hèn hạ hỏi.
"Tốt." Không thể tốt hơn, Kim Vi Vi không tâm cơ thành thật trả lời.
"Vui sướng không?" Kim Linh càng hỏi càng đáng khinh.
"Vâng." Kim Vi Vi vẫn gật đầu.
"Thoải mái không?" Quả nhiên, ngày hôm qua em họ trong nóng ngoài lạnh lại ăn nói ác độc của nàng kia rốt cục vẫn không nhịn được mà ăn mất Vi Vi. Cũng phải, Vi Vi thế nhưng là dụ thụ cực phẩm, khổ thân Nhiễm Nhiễm có thể nhẫn lâu thế mới mới hạ độc thủ.
Kim Vi Vi tiếp tục gật đầu, nàng không hiểu chị làm sao cứ hỏi liên tục một vấn đề.
"Vi Vi, làm người nhà họ Kim như chúng ta, nhất định phải làm một công uy vũ, tuyệt đối không thể làm vạn năm thụ không tiền đồ, thế nhưng thụ cũng cần thiết, người nhà họ Kim chúng ta phải hiểu cách hưởng thụ..." Theo tư duy của Kim Linh, trực giác của cô nói em mình chính là một vạn năm thụ, em họ lại là phúc hắc công. Phải hiểu được, trong cảm nhận của Kim Linh, Kim Vi Vi giống hệt thỏ trắng nhỏ, dịu ngoan tới không thể tưởng tượng. Cho nên Kim Linh nhanh chóng truyền đạt kinh nghiệm dạy dỗ Kim Vi Vi một cách vô tư, có ý định đào tạo Kim Vi Vi thành công thụ đều toàn tài như mình.
"Cái gì là công?" Kim Vi Vi phi thường mờ mịt hỏi.
"Công chính là người ở phía trên muốn làm gì thì làm, ở phía dưới rất thoải mái cùng chính là thụ..." Kim Linh lại bắt đầu thấm nhuần Kim Vi Vi kiến thức người lớn loạn thất bát tao. Kim Linh còn không biết giới hạn lấy máy tính của mình ra, mở phim ngắn dạy học cho Kim Vi Vi, còn vừa dạy vừa bình, tư thế nào có thể thử, tư thế nào tương đối thoải mái các kiểu, nói chung dạy rất nghiêm túc. Kim Linh nghĩ, bản thân thực sự là chị gái quá tẫn trách quá vô tư quá vĩ đại.
Kim Vi Vi lúc này như học sinh tốt luôn chăm chỉ học hỏi, dù sao tối hôm qua Nhiễm Nhiễm trong lúc giận dữ đã mắng mình ngốc, cho nên học tập thêm không sai.
Nhưng Kim Vi Vi phát hiện một vấn đề nhỏ, động tác trong trang web với động tác thực tiễn tối hôm qua của hai người có chút không giống nhau, nàng vốn định lãnh giáo Kim Linh, thế nhưng Kim Linh đã rời khỏi phòng làm việc, Kim Linh phải tới phòng làm việc của Trương Tập Nhiễm. Kim Linh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu Trương Tập Nhiễm, phải biết rằng trêu người da mặt mỏng là vui nhất.
"Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Vành mắt có điểm đen nặng thật đấy..." Kim Linh vào phòng làm việc của Trương Tập Nhiễm, dùng ngữ khí phi thường muốn ăn đấm hỏi Trương Tập Nhiễm.
"..." Trương Tập Nhiễm không để ý tới Kim Linh, cô tuyệt đối không thừa nhận, vành mắt đen này là do tối hôm qua mệt nhọc quá độ mà lưu lại.
"Vi Vi thực sự là đứa trẻ tinh lực tràn đầy, tôi nhớ rõ Vi Vi khi còn bé đã có thần kinh vận động đặc biệt phát triển, đêm qua Nhiễm Nhiễm là vận động cùng với Vi Vi đi, vận động gì có thể làm cả một đêm vậy? Dày vò Nhiễm Nhiễm nhà ta như thế này..." Kim Linh tiếp tục tà ác nói.
Trương Tập Nhiễm trừng mắt nhìn Kim Linh, cô sao lại có chị họ vô sỉ như vậy đây?
"Phỏng chừng Vi Vi là lần đầu tiên vận động kiểu này, vô cùng nhiệt tình, bất quá cũng khó trách, lần đầu ăn mặn khó tránh khỏi không thể khắc chế. Nhiễm Nhiễm, em lớn hơn Vi Vi, Vi Vi không hiểu chuyện thì thôi, em thế nào có thể dung túng nó vậy? Dung túng nàng đòi hỏi vô độ không biết nặng nhẹ, hăng say quá độ sẽ hại cho thân thể, nhất định phải kiềm chế chút..." Kim Linh càng nói càng rõ ràng, không ai miệng dơ bằng Kim Linh, cô trêu chọc Trương Tập Nhiễm một cách rất hài lòng. Kỳ thực nói đến hăng máu, Kim Linh cũng không kém hơn Kim Vi Vi bao nhiêu.
Trương Tập Nhiễm nghe vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô hận không thể bịt lại cái miệng của chị họ nhà mình, tránh cho càng nói càng rõ ràng càng chọc người ta ghét.
"Không ngờ chị họ có tật xúp núp dưới gầm giường người khác mà nghe lén?" Trương Tập Nhiễm nhướn mày, trào phúng hỏi.
"Em quả thực đã ăn Vi Vi." Kim Linh nói một cách tổng kết.
Trương Tập Nhiễm cam chịu, nếu đến lúc phải bước ra một bước thì Trương Tập Nhiễm quyết tâm.
"Cậu và dì đều là nhân vật khó xử lý, Vi Vi tuy rằng thoạt nhìn ngon miệng, thế nhưng rắc rối phía sau vô cùng..." Kim Linh phải nhắc nhở Trương Tập Nhiễm, có hai nhân vật phiền phức, là cậu cố chấp cổ hủ, và dì bưu hãn cường thế.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng." Trương Tập Nhiễm nghĩ chỉ có thể đi một tính một bước, hơn cả mẹ Vi Vi, ba ba của mình xác thực phi thường đau đầu.
"Đây là phương pháp chủ nghĩa bi quan." Kim Linh một câu đã vạch trần hoàn cảnh khốn khó bất đắc dĩ của Trương Tập Nhiễm.
"Không thì làm sao?" Trương Tập Nhiễm hỏi ngược lại.
Kim Linh bí, xác thực là vấn đề rất bỏng tay, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Chuyện chị và Trang Ỷ Mộng, dì chị phản ứng thế nào?" Nếu như Trương Tập Nhiễm nhớ không lầm thì Trang Ỷ Mộng và Vi Vi đều là bảo bối của Trang Văn Huệ. Phản ứng của Trang Văn Huệ với chị họ và Trang Ỷ Mộng có thể quy chiếu sang phản ứng của Trang Văn Huệ với mình và Vi Vi.
"Cũng không phải đối quá mãnh liệt, bất quá tình trạng của chị và em có chút không giống nhau. Trang Ỷ Mộng cong đã nhiều năm, không thể thẳng lại, trong đầu bà ấy rất rõ ràng, hơn nữa chị họ Kim, thế nào cũng là người một nhà, sẽ tương đối khoan dung một ít." Kim Linh nghĩ Nhiễm Nhiễm và Vi Vi cũng không khả quan lắm.
Hết chương 109


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui