Trường Tình


Editor: Gru
Beta: Dương
Tạ Khinh Dung mở cửa nhà mình, phát hiện Mộc Hãn đang cầm một đống nguyên liệu nấu ăn lớn đứng ở cửa nhà. Tạ Khinh Dung tuy miệng nói không đồng ý thỉnh cầu ăn chung của Mộc Hãn, sự thật trong lòng cũng không phải thật sự cự tuyệt, cho nên nàng nhanh chóng mở cửa nhà mình cho Mộc Hãn tiến vào.
"Hai người ăn không hết quá nhiều đồ, lần sau đừng mua nhiều như vậy." Tạ Khinh Dung thấy đồ trong tay Mộc Hãn nhiều như vậy nhíu mày nói.
Mộc Hãn vừa nghe từ "lần sau" thì trong lòng rất hài lòng, Dung Dung kỳ thực rất hoan nghênh bản thân, chỉ là hay cứng mồm mà thôi.
"Ừ." Mộc Hãn gật đầu, Dung Dung nói cái gì thì là cái đó.
Đêm đó cơm nước xong, Mộc Hãn định ở lại qua đêm, nhưng Tạ Khinh Dung không cho. Lúc trước vì lễ mừng năm mới nên mới ngoại lệ cho Mộc Hãn ngốc ở nhà mình, hiện tại Mộc Hãn có chỗ ở không về lại đến đây qua đêm, còn ra thể thống gì.
Mộc Hãn thấy sắc mặt không thương lượng của Tạ Khinh Dung thì biết hôm nay không ở lại nổi, nhưng lúc này đột nhiên trút mưa xối xả, Mộc Hãn thấy mưa nặng hạt thì mừng rỡ cực kì.
"Dung Dung, trời đang mưa lớn." Mộc Hãn lôi kéo áo Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, khí trời có vẻ càng lạnh lẽo làm cho Tạ Khinh Dung không quyết tâm cản Mộc Hãn nữa, không thể làm gì khác ngoài việc để cho Mộc Hãn tiếp tục ở lại nhà mình.

Mộc Hãn nghĩ ông trời cũng đang giúp mình, lần đầu tiên thấy ông trời đáng yêu đến thế.
"Dung Dung, chúng ta ở cùng nhau giống như trước có được không?" Trước kia, Mộc Hãn nhất định sẽ lôi kéo Tạ Khinh Dung nói chuyện một phen, đại học ở cùng nhau trong một phòng ngủ, sau khi tốt nghiệp cũng ở cùng nhau, Mộc Hãn rất mong nhớ khoảng thời gian đó.
"Không cần." Tạ Khinh Dung nghĩ hiện tại ở một mình rất tốt, nàng không muốn ở cùng một người suốt ngày bám mình.
"Dung Dung, có rất nhiều điều tốt mà, không nói đến chuyện có thể giảm bớt chi phí sinh hoạt, vạn nhất cậu đi làm mệt mỏi, mình có thể xoa bóp cho cậu. Cậu muốn ra ngoài du ngoạn, mình cũng có thể đi cùng cậu, nếu chúng ta ở cùng nhau thì có thể ngủ cùng nhau, có thể dạo phố cùng nhau, lượn siêu thị cùng nhau, nấu cơm cùng nhau, ăn cùng nhau, đi chợ đêm cùng nhau..." Mộc Hãn nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì rất hạnh phúc.
"Đó chẳng phải là rất kinh khủng sao?" Kỳ thực Tạ Khinh Dung cũng không bài xích cảnh tượng như vậy, thế nhưng nào có bạn bè nào dính một chỗ với nhau như vậy đây?
"Kinh khủng chỗ nào chứ, người ta thế nào cũng là một mỹ nữ mà, mỹ nữ ở cùng cậu, cậu còn ghét bỏ sao?" Mộc Hãn không phục hỏi.
"Mỹ nữ lại không thể biến thành cơm." Tạ Khinh Dung không bị sắc đẹp dụ dỗ.
"Mỹ nữ có thể trợ giúp nấu cơm." Mộc Hãn rất tự kỷ.
"Mộc Hãn, cậu hẳn nên bỏ thói quen nói chuyện phiếm trước khi ngủ." Tạ Khinh Dung thấy có chút buồn ngủ, không định nói chuyện phiếm với Mộc Hãn nữa, nhắm mắt lại, không định tiếp tục phản ứng Mộc Hãn.
"Mình chuyển đến chỗ cậu hoặc là cậu chuyển đến mình, được không?" Mộc Hãn kiên nhẫn hỏi.

"Dung Dung..."
Tạ Khinh Dung giả vờ ngủ, không tiếp tục phản ứng lời của Mộc Hãn. Mộc Hãn có mài hỏng da môi thì nàng cũng tuyệt đối không đáp ứng thỉnh cầu này.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung hồi lâu không đáp lại mìnhliền không tiếp tục nữa, chỉ gọi một chút để thử, "Dung Dung, đã ngủ chưa?"
Tạ Khinh Dung vẫn không có phản ứng, Mộc Hãn cho rằng Tạ Khinh Dung đã ngủ, thế nhưng nàng cũng không xác định. Cho nên lại đợi hồi lâu, chờ lúc hô hấp của Tạ Khinh Dung đã trở nên đều đặn thì nàng mới lấy tay chống nửa người, cúi người nhìn về phía Tạ Khinh Dung. Ánh nhìn của Mộc Hãn trở nên tham lam nóng rực, đi qua từng tấc da thịt trên mặt Tạ Khinh Dung, lông mi, con mắt, mũi, cuối cùng dừng lại trên môi Tạ Khinh Dung. Đôi môi này, nàng đếm rõ số lần mình len lén thưởng thức, tư vị tuyệt vời kia luôn luôn khiến bản thân nhớ nhung trăm đường, chỉ thừa lúc Tạ Khinh Dung ngủ say, nàng mới dám làm càn như thế. Môi Mộc Hãn áp lên cánh môi Tạ Khinh Dung, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa trên môi Tạ Khinh Dung, xúc cảm kia mềm mại đến khiến Mộc Hãn kinh than. Dần dần, sự thân mật như vậy đã không thể thỏa mãn Mộc Hãn, đầu lưỡi của nàng cẩn thận chuẩn bị cạy mở khớp hàm của Tạ Khinh Dung, kỳ thực lúc này Mộc Hãn rất khẩn trương, vừa muốn hôn trộm lại vừa sợ Tạ Khinh Dung tỉnh lại, cho nên động tác càng có vẻ cẩn thận.
Kỳ thực Tạ Khinh Dung vốn lập tức đi vào giấc ngủ, thế nhưng khi Mộc Hãn vừa hôn mìnhthì Tạ Khinh Dung liền tỉnh táo. Nàng cũng không biết vì sao bản thân không mở mắt ra ngay và đẩy Mộc Hãn ra, nàng cảm giác được môi của Mộc Hãn chậm rãi áp lên môi bản thân, cái cảm giác mềm mại và thơm nhạt này quá mức đặc biệt, đến nỗi Tạ Khinh Dung lựa chọn tiếp tục dung túng hành động của Mộc Hãn. Có thể nàng cũng muốn biết bản thân có phản cảm với thân mật tiếp xúc đối với bạn tốt nhất của mình hay không, sâu hơn nữa, có thể sản sinh cảm giác khác thường hay không.
Lúc biết Mộc Hãn với đầu lưỡi vào trong miệng mìnhthì Tạ Khinh Dung lập tức mở mắt. Bởi vì môi Mộc Hãn tuy rằng không mang đến cảm giác như điện xẹt, thế nhưng khi Mộc Hãn muốn đưa đầu lưỡi vào trong miệng bản thân, thì bản thân cư nhiên lại có loại cảm giác không muốn cự tuyệt, điều này làm cho Tạ Khinh Dung cảm thấy có chút hoảng hốt khẩn trương.
Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung đột nhiên mở mắt thì bị dọa sợ giật nảy, con mắt đen đến phát sáng trong đêm của Dung Dung chăm chú nhìn chằm chằm nàng làm cho nàng sinh ra một cảm giác vô thố cùng bất an, bởi vì nàng không hiểu cảm xúc trong mắt Dung Dung.
"Dung Dung..." Mộc Hãn thử gọi.
Tạ Khinh Dung không trả lời nàng, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Hãn, thái độ không nói chuyện của Tạ Khinh Dung làm cho Mộc Hãn càng bất an hơn. Nàng rất sợ Dung Dung thấy dơ bẩn, hành động hôn môi vô cùng thân thiết này cũng có chút không giống như vậy. Dù hành động thân mật bình thường có thể mượn cớ nói đó là thân mật giữa bạn bè, nhưng vẫn hoàn toàn vượt qua phạm trù bạn bè.
"Dung Dung, xin lỗi, mìnhchỉ là có chút không kìm lòng, sau này mình sẽ khắc chế bản thân..." Mộc Hãn bị ánh mắt không rõ tâm tình trong đêm đen của Tạ Khinh Dung làm cho có chút hoảng hốt, nàng rất sợ những nỗ lực gần đây đều thất bại trong gang tấc.

Tạ Khinh Dung vẫn không có phản ứng làm cho Mộc Hãn có chút nóng ruột.
"Dung Dung!" Mộc Hãn lại gọi tên Tạ Khinh Dung lần nữa.
"Đi ngủ đi." Tạ Khinh Dung nói không nóng không lạnh, kỳ thực là nàng bị Mộc Hãn gọi đến có chút nôn nóng, không muốn Mộc Hãn làm phiền thêm cảm xúc của bản thân nữa. Lúc này chính nàng cũng không rõ tình cảm của bản thân. Chỉ là, nàng biết rất rõ một việc, hình như thực sự, thực sự không có cách để trở lại thời tình bạn đơn thuần năm đó, kỳ thực nàng đã sớm biết, chỉ là vẫn chọn quên đi...
Đêm nay, Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung đều ngủ không ngon, hai người đồng thời đều nghĩ đến thời gian thân mật khăng khít trước đây. Mộc Hãn là hoài niệm tới sầu não, Tạ Khinh Dung là trong sầu não mang theo hoài niệm.
Tạ Khinh Dung suy nghĩ một đêm, tạm thời không nghĩ ra nên xử lý ra sao với tình cảm của Mộc Hãn đối với mình. Nàng biết mình không thể tiếp tục để như vậy, dù sao thì có rất nhiều chuyện, không phải tự lừa bản thân là có thể cho rằng nó không tồn tại. Trước khi nàng nghĩ ra cách xử lý quan hệ giữa nàng và Mộc Hãn, nàng chuẩn bị làm lơ với Mộc Hãn.
Ngày hôm sau, Tạ Khinh Dung vẫn duy trì thái độ đêm hôm trước, tránh né chuyện tối hôm qua. Thái độ với Mộc Hãn, trong lãnh đạm mang theo xa cách, điều này làm cho Mộc Hãn cảm thấy phi thường khó chịu. Nàng không muốn Dung Dung khó xử, cho nên cũng không quấn quít lấy Dung Dung giống bình thường. Không hiểu sao, nàng có loại dự cảm đây sẽ là bước ngoặc then chốt, Dung Dung không phải đang bỏ chạy triệt để mà là cam chịu tình cảm của bản than. Biết là thế nhưng đợi tuyên án chính là chuyện khó nhịn nhất.
Mộc Hãn ở trong nhà mình, hút một điếu lại một điếu, loại cảm giác đốt cháy này thế nào cũng đều không thể tiêu trừ. Tay nàng chỉ nhẹ nhàng sờ qua ảnh của Tạ Khinh Dung, nàng nghĩ nếu bản thân tiếp tục miên man suy nghĩ thì sẽ phát điên mất.
"Trang Ỷ Mộng, đi cùng tôi một chút." Mộc Hãn phát hiện ra một sự thật đáng buồn, bạn bè nàng rất nhiều, thế nhưng không có một người có thể trải lòng cùng lúc này. Nàng nghĩ tới Trang Ỷ Mộng, vô luận thế nào, Trang Ỷ Mộng coi như là người đã từng thân mật nhất với nàng, trừ Dung Dung.
Kỳ thực trước khi Trang Ỷ Mộng nhận được điện thoại, nàng đến nhà Kim Linh, mục đích chỉ là vì lên giường. Quan hệ của nàng và Kim Linh chính là quan hệ trên giường, cho nên cũng không vòng vo, vừa thấy mặt thì hôn hít. Đang ở đầu cuộc vui, cô nhận được điện thoại của Mộc Hãn, câu nói đầu tiên của Mộc Hãn làm cho Trang Ỷ Mộng bỏ qua Kim Linh đang bị bản thân trêu chọc.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng trêu trọc bản thân xong lại bỏ đi thì tâm trạng có chút khó chịu.
"Điện thoại của Mộc Hãn sao?" Kim Linh tựa người trên giường châm một điếu thuốc, sau khi phun ra một hơi khói thuốc thì nhướn mi hỏi. Giờ này Kim Linh không tin Trang Ỷ Mộng còn có công việc, vậy chỉ có thể là bạn gái cũ, dáng vẻ ngoan ngoãn phục tùng bạn gái cũ này làm cho Kim Linh thấy rất ngứa mắt.
"Cô quả thật là chó trung thành, Mộc Hãn vừa gọi một tiếng liền chạy tới, hoàn toàn quên người ta đã vứt bỏ cô như thế nào, thật hèn mọn!" Kim Linh có chút trào phúng nói.

Trang Ỷ Mộng không để ý tới lời chanh chua lại không tốt của Kim Linh, không rên một tiếng mà mặc quần áo, nhanh chóng rời khỏi.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng không chút lưu luyến mà đóng cửa rời khỏi thì tâm trạng rất u tối, cho tới bây giờ chưa ai có thể khiến tâm trạng của mình không tốt như thế. Bất quá chỉ là một bạn giường mà thôi, cần lưu ý như thế sao? Ghê tởm, nàng chính lại hết lần này tới lần khác rất lưu ý, nàng ghét vẻ thuận Mộc Hãn của Trang Ỷ Mộng. Biết rõ người phụ nữ Mộc Hãn kia từ trước đến nay thích qua sông đoạn cầu, lúc cần thì ngoắc tay, lúc không cần thì đá văng. Nàng chính là ghét Trang Ỷ Mộng kiêu ngạo trước mặt mình nhưng lại cam tâm tình nguyện hèn mọn trước Mộc Hãn! Kim Linh càng nghĩ càng tức giận, đương nhiên Kim Linh tuyệt đối không thừa nhận bản thân đang đố kị.
Trang Ỷ Mộng lập tức lái xe đến nhà Mộc Hãn bấm chuông cửa. Mộc Hãn mở cửa, mùi thuốc lá trong phòng nồng đến khiến Trang Ỷ Mộng khẽ nhíu mày, nhanh chóng mở hết cửa sổ để mùi thuốc tản đi. Người có thể làm cho Mộc Hãn thất thường vẫn chỉ có Tạ Khinh Dung.
"Chị nói xem vì sao nàng không thương tôi đây? Tôi không tốt chỗ nào?" Mộc Hãn tới gần Trang Ỷ Mộng nhẹ nhàng hỏi.
Trang Ỷ Mộng không trả lời, cô muốn hỏi Mộc Hãn, 'Vì sao em không thích tôi?', thế nhưng cô hỏi không ra miệng, chỉ là trong lòng có hơi chút chua xót.
"Tình yêu vốn không phải do một người định đoạt." Trang Ỷ Mộng nhàn nhạt nói.
" Người mà tôi muốn câu dẫn, tính đến bây giờ, chỉ trừ một người không sa lưới. Nhưng hết lần này tới lần khác tôi chỉ muốn người kia, chị nói xem đây có tính là báo ứng không?" Mộc Hãn lại hít một hơi thuốc nói.
"Có lẽ vậy." Bản thân cũng chỉ cầu một người, nhưng cầu mà không được.
"Chị nói xem, Dung Dung sẽ tiếp thu tình cảm của tôi đúng không?" Mộc Hãn hỏi, kỳ thực cũng là đáp án nàng muốn biết nhất hiện tại.
"Không biết, em hỏi cô ấy không phải là được sao." Trang Ỷ Mộng trả lời càng nhạt nhẽo, vô luận bao nhiêu lần, đều là để mình đến nghe nàng rốt cuộc yêu người kia bao nhiêu. Mộc Hãn chưa bao giờ nghĩ kỳ thực nàng đối xử với mình rất tàn nhẫn sao? Kỳ thực, cô rất muốn nói với Mộc Hãn, cô có chút nghe đến ngán, thế nhưng mỗi lần lại sẽ lẳng lặng nghe Mộc Hãn nói. Nàng không muốn Mộc Hãn khó chịu, tuy rằng cuối cùng người khó chịu nhất lại là mình.
Hết chương 49
P/s: Tui không nhắc là mọi người lại quên vote cmt rồi !!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận