Editor: Gru
Beta: Dương
Trang Ỷ Mộng ra khỏi nhà Mộc Hãn xong vốn có dự định trở về, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại lái xe tới nhà Kim Linh. Lúc nàng mở cửa đi vào, phát hiện trên quầy bar nhà Kim Linh đặt một chai rượu vang đỏ đã mở, bên cạnh còn có một chén rượu còn chưa uống hết mà Kim Linh đã không còn ở nhà. Nàng nghĩ Kim Linh đã lại đi lêu lổng bên ngoài. Cũng phải, phụ nữ như Kim Linh sao sẽ để bản thân cô đơn đây? Cô đơn cũng chỉ có mình. Trang Ỷ Mộng thấy Kim Linh không ở nhà liền định rời khỏi, vừa lúc đụng mặt trong với Kim Linh trong thang máy.
Lúc Kim Linh bị Trang Ỷ Mộng bỏ rơi trên giường thì tâm tình phi thường khó chịu, đúng thực đã đi bar, nhưng không phải tìm bạn tình mà là chơi phi tiêu tại bar. Cô coi bia ngắm thành Trang Ỷ Mộng để ném, thế nhưng kỹ thuật của nàng cũng chẳng tốt, trên cơ bản không hề ném trúng, càng chơi càng hờn, đương nhiên sẽ không cho người đến gần xem sắc mặt hoà nhã. Quán bar cũng không thể làm tâm trạng của Kim Linh tốt lên, ngây người một hồi thấy không thú vị liền trở về, bất ngờ nhìn thấy Trang Ỷ Mộng thì lại vạn phần vui sướng, tâm trạng đen tối cả đêm tựa hồ phát sáng ngay lập tức.
Trang Ỷ Mộng nhìn trang phục gợi cảm của Kim Linh, còn cả mùi rượu trên người, những thứ này làm cho Trang Ỷ Mộng khẽ nhíu mày, quả nhiên lại đi bar, thật đúng là người phụ nữ không được chịu cô đơn.
"Tới tìm tôi?" Kim Linh nhướn mi hỏi.
"Không có việc gì, tôi về trước đây." Trang Ỷ Mộng nghĩ mình không nên trong lúc cô đơn mà tùy tiện tìm người đắp vào, đặc biệt là loại phụ nữ không chuẩn mực như Kim Linh.
"Tới rồi thì sao có thể đi chứ?" Kim Linh ôm lấy Trang Ỷ Mộng, đưa tay quấn quanh cổ nàng, một vẻ như không có xương mà dán trên người Trang Ỷ Mộng, hoàn toàn không sợ bị người khác thấy. Cùng lắm bị người khác thấy, hai mỹ nhân ôm nhau vẫn rất đẹp mắt.
"Buông tay ra, hiện tại tôi muốn trở về." Trang Ỷ Mộng ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt trên người Kim Linh, mùi vị có phần dễ ngửi, làm cho Trang Ỷ Mộng có chút hoảng hốt. Mộc Hãn không dùng nước hoa, vì nàng ta có chút phản cảm với nước hoa, cho nên từ lúc quen biết Mộc Hãn, bản thân liền không dùng nước hoa nữa.
"Đúng là tôi có đi bar, nhưng tôi không để đến người khác tới gần." Kim Linh biết Trang Ỷ Mộng phản cảm với mùi rượu trên người mình. Lẽ ra Kim Linh cho rằng bản thân không chịu nổi cô đơn mà đi ra ngoài tìm bạn tình, gần đây mình thế nhưng rất ngoan.
Trang Ỷ Mộng biết Kim Linh nói thật, nếu không Kim Linh sẽ không trở về sớm như vậy, phản cảm trong lòng thả lỏng không ít. Rõ ràng trong tư tưởng không thích kiểu phụ nữ như Kim Linh, nhưng lại ở một chỗ cùng nàng. Nghĩ đến đây, Trang Ỷ Mộng liền có cảm giác rơi vào bất an, nhưng vẫn không khắc chế được là bị nàng dụ dỗ. Tựa như lúc này, cánh tay như có ý thức đã đặt lên thắt lưng Kim Linh, sau khi ý thức được động tác của mình thì tay lại thả xuống.
Kim Linh cũng không để tay Trang Ỷ Mộng rời khỏi thân thể mình, nàng nắm lấy tay Trang Ỷ Mộng, để bên hông lần nữa.
"Ôm ấp nơi công cộng còn ra thể thống gì." Trang Ỷ Mộng đẩy Kim Linh ra, không cho người phụ nữ này tiếp tục dán trên người mình.
"Vậy còn không đơn giản." Tay Kim Linh cầm lấy tay Trang Ỷ Mộng, mặc kệ sự khước từ mang tính tượng trưng của Trang Ỷ Mộng mà trực tiếp kéo vào nhà.
Đóng cửa, Kim Linh đã bắt đầu cởi quần áo, Trang Ỷ Mộng chưa bao giờ biết phụ nữ cũng có thể gấp gáp như vậy. Người phụ nữ này đói khát đến thế sao? Bất quá hiện tại mình cũng không có tâm trạng làm loạn theo nàng.
"Này, làm gì mà cô nhìn ta như vậy, tôi chỉ cởi quần áo mà thôi, cô sẽ không hiểu sai chứ?" Kim Linh thấy tầm mắt Trang Ỷ Mộng né tránh thân thể của mình thì đột nhiên thấy buồn cười. Trong cảm nhận của Trang Ỷ Mộng, mình rốt cuộc dâm đãng tới mức nào đây?
"Nào có ai cởi quần áo ở phòng khách chứ?" Trang Ỷ Mộng không ủng hộ hỏi.
"Lúc tôi ở nhà một mình cơ bản đều ở trần, vào phòng ngủ cởi hay cởi ở phòng khách thì có gì khác biệt sao?" Kim Linh thiêu mi hỏi, thuận tiện trực tiếp ném y phục vừa cởi lên sô pha, đồ lót, tất chân đen và vân vân rải đầy sô pha, Trang Ỷ Mộng biết Kim Linh là điển hình của phụ nữ bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa, nhưng thói quen vứt quần áo linh tinh này thật đúng là lôi thôi, Trang Ỷ Mộng thích sạch sẽ sẽ ghét bỏ mọi thứ.
"Cô không mặc quần áo vào thì tôi về." Trang Ỷ Mộng không quen nhìn phụ nữ khỏa thân trước mặt mình, tuy Trang Ỷ Mộng rất quen thuộc với trên dưới toàn thân Kim Linh, thế nhưng nhìn vóc người nóng bỏng của Kim Linh bại lộ trong không khí thì vẫn có chút mất tự nhiên.
"Được rồi, sợ cô luôn." Kim Linh không thể làm gì khác ngoài tới tủ quần áo tìm một cái áo ngủ bình thường chẳng mấy khi mặc mà mà tùy tiện khoác lên.
"Đói bụng không?" Kim Linh cảm giác dạ dày có chút đói, muốn làm chút điểm tâm ăn khuya, cho nên thuận tiện hỏi Trang Ỷ Mộng.
Trang Ỷ Mộng vốn không cảm thấy đói, bị Kim Linh đột nhiên hỏi như thế thì lại cảm thấy hơi đói, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cô chờ tôi một chút, tôi tới phòng bếp làm Spaghetti." Kim Linh vào phòng bếp xong nhanh chóng bưng ra hai đĩa mỳ Ý.
Trang Ỷ Mộng đã từng thưởng thức tài nấu ăn của Kim Linh, nhìn hai đĩa mỳ Ý ra hình ra dáng, thầm nghĩ phụ nữ như Kim Linh biết xuống bếp là một chuyện rất thần kỳ.
"Ta chưa bao giờ xuống bếp vì người nhà hay người ngoài, có cảm thấy vinh hạnh không?" Kim Linh đưa dao nĩa, còn rót rượu vang cho Trang Ỷ Mộng.
Trang Ỷ Mộng không để ý tới Kim Linh, chỉ ăn mỳ Ý một cách an tĩnh và nhã nhặn. Tuy tài nấu ăn của Kim Linh không tồi, nhưng nàng đã rồi nên cũng ăn không nhiều.
"Ăn không vào." Trang Ỷ Mộng buông dĩa.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng ăn mấy miếng đã bắt đầu uống rượu, Trang Ỷ Mộng mới trở về từ chỗ Mộc Hãn, tâm tình tuyệt đối rất không tốt.
"Thế nào, Mộc Hãn lại khiến cô khó chịu sao?" Kim Linh thuận miệng hỏi.
"Không liên quan đến cô." Trang Ỷ Mộng không muốn nói chuyện của Mộc Hãn với Kim Linh, nàng và Kim Linh ngoại trừ quan hệ trên giường thì còn chưa tới mức độ tâm sự.
"Tính cách này giống hệt lúc còn bé, khi đó cô như một công chúa kiêu ngạo. Tôi đã nghĩ, lớn lên dễ thương nhưng lại kêu căng như thế..." Kim Linh nói ra ấn tượng khi bé với Trang Ỷ Mộng. Kim Linh trước nay keo kiệt, thấy Trang Ỷ Mộng lớn lên đẹp dễ thương, thi thoảng sẽ cầm thứ tốt chủ động đi tiếp cận Trang Ỷ Mộng. Nhưng Trang Ỷ Mộng với Vi Vi vẻ mặt ôn hoà nhưng không thích phản ứng lại mình. Lâu dần Kim Linh cũng không muốn bị người khác xem thường nên mối quan hệ hai người xấu dần.
Trang Ỷ Mộng bĩu môi, nàng ghét sự tồn tại của Kim Linh từ lâu. Từ nhỏ cá tính đã giảo hoạt gian trá còn ác liệt, thật ứng với câu nói 'làm người ta sợ', thích chiếm tiện nghi người khác không nói, còn thích đùa giỡn các em nhỏ tuổi, ở nhà trẻ cũng làm mấy nhóc nam xung quanh đánh nhau vì nàng. Kim Linh thực tại lại càng không thích nổi. Trang Ỷ Mộng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hơn nữa trực giác của nàng nói Kim Linh chủ động đối tốt tuyệt đối là có ý đồ, nàng cũng không muốn bị Kim Linh tính kế. Còn có một chuyện chính là, ở nhà trẻ có một bé gái lớn lên rất dễ thương, tuy hiện tại Trang Ỷ Mộng đã quên tên, cô thích chơi với bé gái kia, thế nhưng bé kia là cái đuôi nhỏ của Kim Linh, không thích chơi với mình, hơn nữa còn giống Vi Vi, kiểu người bị bán còn kiếm tiền thay Kim Linh.
"Tôi vẫn không hiểu, tại sao khi còn bé cô ghét tôi như vậy?" Vấn đề này Kim Linh vẫn luôn rất muốn hỏi Trang Ỷ Mộng, nàng thấy mình bị Trang Ỷ Mộng ghét một cách kì lạ. Khi còn bé nàng từng khi dễ rất nhiều người, nhưng duy độc Trang Ỷ Mộng, mình chưa từng khi dễ được.
"Bây giờ tôi vẫn còn ghét cô." Trang Ỷ Mộng nghĩ sau khi trưởng thành, Kim Linh càng đáng ghét hơn so với trước đó mà thôi.
"Tóm lại phải có một lý do chứ?" Kim Linh dọn bàn rồi vào phòng bếp, ngày mai để dì giúp việc rửa.
"Bởi vì cô đáng ghét!" Trang Ỷ Mộng nghĩ lý do này quá hoàn hảo.
"Thế nhưng cô thích cơ thể tôi, mỗi lần đều thị tẩm người ta đến sáng..." Kim Linh mới nói vài câu đàng hoàng xong lại chuyển qua trọng tâm không đứng đắn. Nàng lại lấy ra một chai rượu vang trong kho, nếu có thể làm Trang Ỷ Mộng quá chén lần thứ hai thì tốt, nàng nhìn trộm thân thể Trang Ỷ Mộng đã lâu, rất muốn áp trên người Trang Ỷ Mộng muốn làm gì thì làm, tốt nhất là làm tới mức Trang Ỷ Mộng không xuống giường được, chứ suốt ngày nằm dưới cảm thấy mình thật yếu thế.
Quả nhiên là người phụ nữ dâm đãng đáng ghét, chết không đổi tính. Trang Ỷ Mộng rất ghét Kim Linh dù nói gì thì miệng toàn ngôn từ không đứng đắn, chắc chắn không biết chữ rụt rè viết thế nào.
"Kim Linh, cô không thể bình thường chút sao?" Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh, khẽ nhíu mày.
"Haizz... Cô lại chê tôi quá nhiệt tình, lẽ nào nhiệt tình cũng sai sao?" Kim Linh một vẻ khổ não, nếu không phải là Trang Ỷ Mộng thì mình sẽ không nhiệt tình nhiều như vậy.
Trang Ỷ Mộng nhìn vẻ như có chuyện lạ của Kim Linh, người phụ nữ này thật đúng là kẻ từ nhỏ đã chuyên lừa gạt, một chút cũng không thay đổi. Trang Ỷ Mộng uống một ngụm rượu vang, không để ý tới Kim Linh.
"Mộng Mộng, cô nên buông bỏ thành kiến đối với tôi, quan tâm chú ý người ta một chút, người ta có rất nhiều ưu điểm mà!" Kim Linh thấy chén rượu Trang Ỷ Mộng lại cạn thì lập tức đổ đầy cho nàng, e rằng dụng ý khó lường.
Không biết xấu hổ, mèo khen mèo dài đuôi. Bất quá bất tri bất giác Trang Ỷ Mộng đã uống không ít rượu vang.
"Mộng Mộng, cô rốt cuộc thích cái gì ở Mộc Hãn?" Kim Linh đột nhiên hỏi, rốt cuộc Mộc Hãn có bản lĩnh gì có thể khiến Trang Ỷ Mộng nghe lời đây?
"Chung tình, sự kiên trì của cô ấy đối với Tạ Khinh Dung, tôi nghĩ được cô ấy thích nhất định sẽ rất hạnh phúc, mười năm rất dài..." Lúc Trang Ỷ Mộng nói đến Mộc Hãn thì thần sắc có điểm hoảng hốt, ban đầu nàng bị hấp dẫn chính là vì phẩm chất chung tình của Mộc Hãn, cuối cùng sự chung tình của nàng lại trở thành nỗi dằn vặt của mình. Con người chính là như thế, cái gì không thuộc về mình mới là tốt nhất.
Được rồi, so về chung tình, Kim Linh thừa nhận bản thân kém hơn Mộc Hãn, Kim Linh có chút ghen tị.
"Mộc Hãn chung tình thì sẽ không dây dưa cùng một chỗ với cô." Kim Linh có hơi chút không phục.
"Cô sẽ không hiểu được." Thời điểm yêu đến tuyệt vọng thì còn có biện pháp nào chứ? Giống như mình, không phải trong lòng có Mộc Hãn mà vẫn cùng Kim Linh sao?