Nghĩ đến Mộc Hãn, tâm trạng vừa tốt lên của Trang Ỷ Mộng lại trầm xuống, rượu rót một chén cạn một chén. Kim Linh vốn muốn làm Trang Ỷ Mộng quá chén, mưu đồ gây rối, nhưng thấy Trang Ỷ Mộng càng uống càng hăng thì đột nhiên có chút không đành lòng. Giậu đổ bìm leo hình như không tốt, Kim Linh không nhớ rõ bản thân từ khi nào cao thượng như thế.
"Rượu ngon của tôi không phải để uống như nước lã như thế, huống chi trời đất rộng lớn chỗ nào không có hoa cỏ, hà tất yêu mến đơn phương một bông hoa?" Kim Linh hiếm khi chủ động an ủi người khác, nàng chỉ là không thể nhìn Trang Ỷ Mộng như vậy, nàng khi thích Trang Ỷ Mộng cao cao tự tại.
"Tôi không giống cô, gặp một người yêu một người." Trang Ỷ Mộng tiếp tục uống rượu. Người như Kim Linh làm sao có thể hiểu thế nào là nước sông ba nghìn ta chỉ lấy một gáo (chỉ yêu một người). Kim Linh chỉ biết thấy một người liền quan hệ một người.
"Tôi không phải loại lạm tình, chỉ là tôi chưa từng yêu một ai, đối với những người đó bất quá là thích mà thôi, hơn nữa tôi có tiêu chuẩn cao có được không!" Kim Linh tất nhiên không thừa nhận mình thấy một người yêu một người.
Trang Ỷ Mộng không để ý tới Kim Linh, nàng đang suy nghĩ chuyện của Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung. Kỳ thực Tạ Khinh Dung đối với Mộc Hãn cũng không phải là thờ ơ. Khi đó sắc mặt Tạ Khinh Dung trầm xuống, không phải là biểu tình nên có của bạn bè. Cũng có thể Mộc Hãn cược đúng rồi... Nghĩ đến đây, tim Trang Ỷ Mộng lại mơ hồ đau, biết rõ sẽ đau, còn muốn làm giá đỡ cho người ta. Trang Ỷ Mộng thấy bản thân buồn cười, tình yêu này đã hèn mọn đến tận cùng rồi, đã biến thành khối u ác tính, không thể giữ lại cũng không thể loại trừ. Trang Ỷ Mộng lắc đầu, cực lực muốn bỏ Mộc Hãn ra khỏi đầu...
"Kim Linh, chúng ta làm tình đi." Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh, cánh môi khêu gợi nhẹ nhàng nói ra, lúc làm tình điên cuồng với Kim Linh sẽ không nhớ đến Mộc Hãn, Trang Ỷ Mộng đưa tay kéo Kim Linh lại, đặt Kim Linh đặt dưới thân, ngón tay linh hoạt tiến vào áo ngủ của Kim Linh, bắt đầu xoa nắn có chút gấp rút trên người nàng.
Động tác lúc này của Trang Ỷ Mộng không chút ôn nhu, thậm chí có chút thô lỗ, trong tình trạng thân thể bản thân còn chưa ướt át thì đã tiến vào, làm cho Kim Linh đau đến muốn mắng Trang Ỷ Mộng. Kim Linh biết Trang Ỷ Mộng lúc này coi mình thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng. Động tác gấp rút kia của Trang Ỷ Mộng chẳng hiểu sao lộ ra một cỗ tuyệt vọng, điều này làm cho lòng Kim Linh không hiểu sao khó chịu. Nảng... quan tâm Mộc Hãn đến thế sao?
"Cũng không phải là lão nương chọc giận cô, cô phát điên cái gì, ngươi có gan thì cường thử Mộc Hãn xem!" Kim Linh nghiến răng nghiến lợi mắng, con mẹ cô Trang Ỷ Mộng, trước mặt Mộc Hãn là cừu non, trước mặt mình xoay người biến thành cầm thú, nhân cách phân liệt sao?
Ngón tay bên trong tựa hồ không chút ôn nhu, đấu đá lung tung, làm cho Kim Linh tức cực độ hung hăng cắn một ngụm vào đầu vai Trang Ỷ Mộng. Mẹ kiếp, chỗ mềm mại như vậy làm sao chống lại sự thô lỗ của Trang Ỷ Mộng đây!
Trang Ỷ Mộng bị đau vai mới hơi lấy lại lý trí một chút, thấy Kim Linh vẻ mặt hung tàn thì kinh ngạc phát hiện hành vi của bản thân quá mức cầm thú, có chút áy náy. Trang Ỷ Mộng dừng ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể Kim Linh lại, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp điểm mẫn cảm kia, bàn tay còn lại xoa lên người Kim Linh, động tác vừa ôn nhu xuống, thân thể Kim Linh lập tức có cảm giác, ngón tay của Trang Ỷ Mộng lập tức cảm giác được bên trong tràn ra dịch thể ướt nhầy. Thực sự là một thân thể mẫn cảm, Trang Ỷ Mộng hơi cong khóe miệng cười tà ác.
Kim Linh đột nhiên tức giận với bản thân mình, rõ ràng bị Trang Ỷ Mộng chà đạp như vậy, thế mà sau một khắc đã đầu hàng quyến rũ Trang Ỷ Mộng, thực sự đáng giận!
"Trang Ỷ Mộng, tôi ghét cô!" Kim Linh hiếm khi ngạo kiều làm kiêu một chút.
Ghét sao? Nàng cũng ghét bản thân hiện tại, thế nhưng nàng không muốn dừng lại.
Mỗi lần lăn sàng đan với Trang Ỷ Mộng đều kịch liệt đến sáng hôm sau Kim Linh không dậy sớm nổi. May là Trang Ỷ Mộng không phải lúc nào rảnh rỗi cũng tới, nếu không một ngày nào đó sẽ bị Trang Ỷ Mộng giết chết trên giường. Ghê tởm nhất chính là, sáng sớm tỉnh dậy liền trở mặt, hỗn đản lâm hạnh xong liền đi mất.
"Này, cô không định làm bữa sáng hay gì đó sao?" Kim Linh u oán nói, Trang Ỷ Mộng tuyệt đối có tiềm chất tra công, có thú tính không có nhân tính. Thân thể bị nàng hành hạ liên tục đến không thể nhúc nhích, cư nhiên một bữa sáng cũng không làm cho mình.
"Không có thời gian, bữa sáng tự cô giải quyết đi." Trang Ỷ Mộng không để ý tới ánh mắt u oán của Kim Linh. Kỳ thực trước đây nàng lên giường với Lưu Tinh, đôi bên đều rất ôn nhu, chẳng hiểu sao gặp phải Kim Linh thì biến dạng, còn muốn hung hăng chà đạp Kim Linh. Hơn nữa Kim Linh tinh lực tràn đầy, độ non mềm của thân thể là cực phẩm, làm mình có cảm giác không muốn ngừng. Kim Linh luôn nghĩ cách đẩy lại bản thân, nhưng Trang Ỷ Mộng không muốn để Kim Linh chạm vào. Đó là giới hạn cuối cùng, Trang Ỷ Mộng không dám để Kim Linh đi quá giới hạn. Chẳng hiểu sao, nàng có chút sợ Kim Linh làm thế.
"Không có nhân tính!" Kim Linh ném gối về phía Trang Ỷ Mộng, lần sau không thể để Trang Ỷ Mộng đè. Quá nghẹn khuất, mỗi lần xong việc nơi nào đó đều không sưng đỏ thì là thụ thương, ghê tởm nhất chính là Trang Ỷ Mộng cư nhiên không cho mình đụng. Rõ ràng mình cũng là một ngự tỷ, đến chỗ Trang Ỷ Mộng lại biến thành nhược thụ, không thể nhịn được!
"Bà già ba mươi ba tuổi, đừng làm chuyện ấu trĩ như vậy." Trang Ỷ Mộng sờ một chút cái gối bị Kim Linh ném đến, nhíu mày nói.
"Cô không phải ba mươi ba hả!" Ba mươi ba tuổi, bà già? Đùa gì vậy, đây là thời đại hoàng kim của thục nữ, Kim Linh không thể thừa nhận bản thân là già rồi.
"Cho nên tôi sẽ không làm chuyện ấu trĩ như cô." Trang Ỷ Mộng nhặt quần áo của mình trên mặt đất rồi mặc lên. Nếu quay về thay quần áo thì thực sự có chút phiền phức, xem ra nên mua chút quần áo để ở nhà Kim Linh.
Kim Linh thấy đùi đẹp thon dài của Trang Ỷ Mộng từ phía sau, còn cả vóc người cao gầy mê người đến muốn chảy nước miếng , nhìn thấy mà không ăn được, rõ ràng là để mình thèm muốn không phải sao?
Người phụ nữ này không cho mình chạm vào, là thủ tiết vì Mộc Hãn hay chỉ là nàng không muốn bị đè a? Nàng và mình sẽ không tính toán ý nghĩa chân chính của 'thụ' trên giường chứ? Nghĩ tới đây, Kim Linh nheo mắt lại, sắc mặt xấu trầm trọng. Trang Ỷ Mộng, thiên hạ làm gì có chuyện ăn xong không trả tiền.
--------------------------------------------------------------------
Sau khi Tạ Khinh Dung về đến nhà liền ngâm mình trong bồn tắm lớn, chẳng hiểu sao nàng lại nghĩ đến cảnh tượng Mộc Hãn và Trang Ỷ Mộng ôm ấp vô cùng thân thiết. Tuy rằng hiện tại Tạ Khinh Dung hồi tưởng liền lập tức đoán ra là do Trang Ỷ Mộng và Mộc Hãn thông đồng với nhau cho mình xem. Thế nhưng Tạ Khinh Dung thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại, nàng rõ ràng nhớ kỹ trong thời khắc thấy cảnh tượng kia, trong lòng nàng phi thường buồn bực, cái cảm giác này rất giống tâm trạng khi thấy Mộc Hãn và Lý Dương năm đó, đến nỗi Tạ Khinh Dung không muốn thừa nhận hai cái chính là tương tự.
Tạ Khinh Dung nghĩ mình không thích Mộc Hãn và Trang Ỷ Mộng thân thiết là vì không muốn Mộc Hãn đi lên con đường không có lối về kia, con đường đó không được xã hội tán thành. Cho nên xuất phát từ việc quan tâm, Tạ Khinh Dung khó chịu là việc bình thường, Tạ Khinh Dung lừa mình dối người nghĩ.
"Dung Dung." Mộc Hãn nhắn tin, Tạ Khinh Dung không muốn để ý Mộc Hãn, trong tiềm thức, nàng chính là rất tức giận với Mộc Hãn.
"Dung Dung, hôm nay người ta có điểm quá phận, người ta biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa, đừng tức giận có được không?" Mộc Hãn nhắn tin xin lỗi, đối với cảm xúc của Tạ Khinh Dung, Mộc Hãn nắm chắc. Tiến một bước lớn rồi lại lùi một bước nhỏ, cách này đối phó với Dung Dung rất có hiệu quả, đây là kết luận mới nhất của Mộc Hãn.
Mộc Hãn vừa mềm mỏng thì thái độ Tạ Khinh Dung nhẹ hơn phân nửa. Nhưng vừa nghĩ đến đêm nay bị Mộc Hãn quấy đến tâm tình bất ổn, còn tông vào đuôi xe người khác thì có chút tức giận.
"Đang yên đang lành thân thiết với người khác để thử tôi, cậu nghĩ chơi vui sao?" Tạ Khinh Dung rất ghét Mộc Hãn lấy thân thể của chính mình làm đồ thí nghiệm, người bảo thủ như Tạ Khinh Dung rất ghét hành động như vậy. Tạ Khinh Dung rốt cuộc vẫn chút mềm mỏng nhắn tin lại cho Mộc Hãn.
"Sẽ không bao giờ nữa, thân thể mình sẽ không để ai ngoài Dung Dung thấy được." Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung nhắn lại thì cười đến nở hoa, Dung Dung quả nhiên để ý bản thân.
"Thân thể cậu có liên quan gì tới tôi, chỉ là tôi rất ghét hành động lỗ mãng như vậy." Tạ Khinh Dung đọc tin nhắn của Mộc Hãn, không hiểu sao thấy không được tự nhiên, thân thể nàng sao lại cho mình xem đây, mình cũng không muốn xem, lời này nói ra giống như mình và nàng có cái gì đó.
"Ừ, chuyện Dung Dung không thích mình sẽ không làm." Đối với sự ngạo kiều của Tạ Khinh Dung, Mộc Hãn tập mãi thành quen. Tuy rằng biết Dung Dung đã ít nhiều vượt qua tình cảm bạn bè đối với mình, thế nhưng muốn nàng thừa nhận thì còn khó hơn lên trời. Bất quá mình có kiên trì chậm rãi chờ, dù sao cũng đã đợi vài chục năm.
Thế nhưng, Trầm Dật xuất hiện quấy rầy tính toán của Mộc Hãn...
Hết chương 52