"Dung Dung, lần này nhờ Trầm Dật thử Mộc Hãn một lần, xem Mộc Hãn có dùng lại trò cũ không, dù sao thì yêu một người cũng không phải cướp đoạt là được." Nếu như Mộc Hãn còn dùng trò cũ, điều này thể hiện rõ người phụ nữ này chết không đổi tính, yêu tư lợi như vậy, Tiêu Hòa Lễ không cách nào chấp nhận nổi.
Tạ Khinh Dung trầm mặc chốc lát, trên thực tế, nàng cũng có dự định này, Tiêu Hòa Lễ nói càng khiến ý nghĩ của mình vững chắc.
Gần đây Mộc Hãn không có động lực làm việc, nàng không có tinh thần làm bất cứ gì, tiền là thứ nàng yêu nhất cũng không làm cho nàng hài lòng. Nhìn Dung Dung lên xe Trầm Dật, Mộc Hãn cảm thấy máu toàn thân như bị xả sạch, cảm giác khủng hoảng thấy Lý Dương năm đó lần thứ hai kéo tới, thậm chí so với lúc đó còn bất an và tuyệt vọng hơn. Mộc Hãn ở trong phòng làm việc của mình, ngón tay xen vào mái tóc, nắm lấy, gần như muốn lột cả da đầu. Nàng phát hiện, đối với tình huống hiện nay, bản thân bó tay không có cách, tựa như năm xưa, mắt mở to nhìn Lý Dương đoạt đi người mình yêu nhất trong lòng, mình vất vả lắm mới đuổi được Lý Dương, hiện tại lại tới một Trầm Dật còn mạnh hơn Lý Dương làm cho nàng đứng ngồi không yên.
Không phải nàng chưa từng nghĩ làm lại trò cũ, thế nhưng nàng không dám, dù Trầm Dật có bị sắc đẹp của mình mê hoặc hay không, nàng cũng không dám dùng lại chiêu này, nàng không thể chấp nhận Dung Dung lại biến mất thêm ba năm nữa, hơn nữa cũng sẽ không may mắn được Dung Dung tha thứ thêm lần nữa. Huống chi Trầm Dật chưa chắc sẽ bị sắc đẹp của mình mê hoặc. Người đàn ông Trầm Dật ưu tú hoàn hảo như vậy, tựa hồ có thể cho Dung Dung hạnh phúc.
Thế nhưng muốn nàng chúc phúc cho Dung Dung và Trầm Dật thì nàng không làm được. Nàng lại không có cách nào để ngăn cản Trầm Dật tới gần Dung Dung, chỉ có thể mở to mắt nhìn Trầm Dật từng bước tiếp cận Dung Dung. Dung Dung chậm nhiệt, thế nhưng nàng biết Trầm Dật có tính nhẫn nại, một người đàn ông chưa bao giờ khuyết thiếu mê hoặc, có thể quyến luyến không quên một người phụ nữ ba năm, còn bỏ thêm ba năm đuổi theo, cũng không phải là không có khả năng.
Mộc Hãn cảm thấy dạ dày lại bắt đầu mơ hồ đau, lúc này nàng mới nhớ tới, từ sáng sớm tới giờ chưa hề ăn cơm, một chút nước cũng chưa uống. Nàng biết sắc mặt mình nhất định rất kém, nhưng nàng thực sự không muốn ăn, cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào số của Tạ Khinh Dung. Đây là cô gái nàng đã yêu hơn nửa cuộc đời, nghĩ tới đây thì tim còn đau hơn so với dạ dày, nàng không nhiều tiền như Trầm Dật, không cao to như Trầm Dật, và quan trọng nhất là, Trầm Dật là đàn ông... Trầm Dật có thể cho Dung Dung một gia đình bình thường, còn mình là phụ nữ, Tạ ba và Tạ mẹ có thương mình đi nữa thì người mà bọn họ muốn giao phó con gái ruột cũng sẽ không phải là phụ nữ.
Mười ba năm, Mộc Hãn thật không cam lòng. Bấm điện thoại gọi đi, làm một lần cố gắng cuối cùng.
-----------------------
Tạ Khinh Dung nhìn thấy cuộc gọi của Mộc Hãn, tâm tình có chút không bình tĩnh, chỉ là người bên kia chậm chạp không nói lời nào.
"Không nói gì thì tôi ngắt điện thoại." Tạ Khinh Dung tận lực khiến ngữ khí bản thân có vẻ lãnh đạm.
"Dung Dung, mình rất yêu cậu. Từ thật lâu thật lâu trước đây, mình đã yêu cậu, mình vẫn luôn muốn chúng ta có thể luôn ở bên nhau, không có những người khác..." Mộc Hãn thổ lộ ý nghĩ yêu đương của mình với Tạ Khinh Dung. Tình yêu này, Dung Dung vĩnh viễn không biết nặng đến chừng nào, nàng muốn tranh thủ một phen cuối cùng vì bản thân.
"Tôi đã biết, còn có chuyện khác không?" Tạ Khinh Dung khắc chế cảm giác khác thường trong lòng, lạnh nhạt cắt đứt Mộc Hãn đang bày tỏ thâm tình, chất giọng ấm áp kia, tựa hồ như muốn truyền cảm tình vào lòng Tạ Khinh Dung, làm cho lòng Tạ Khinh Dung có chút loạn, đến nỗi Tạ Khinh Dung sợ sẽ bị lời của Mộc Hãn quấy rầy kế hoạch, đành phải lãnh khốc mà ngắt lời Mộc Hãn.
Mộc Hãn nghe được cách nói lãnh đạm của Tạ Khinh Dung thì lòng lại lạnh hơn phân nửa.
"Dung Dung..." Mộc Hãn phát hiện bản thân như muốn bùng cháy, một câu cũng không thể hỏi ra miệng.
"Ừm?" Tạ Khinh Dung không biết Mộc Hãn còn muốn nói chuyện gì.
"Cậu...thích Trầm Dật sao?" Mộc Hãn phát hiện một câu này, từng chữ đều như muốn xé nát tim mình, vạn phần tối nghĩa mà hỏi hết những lời này.
Tạ Khinh Dung trầm mặc chốc lát.
"Ừ, hắn là kiểu tôi thích." Quả nhiên mình không thích hợp với việc nói dối, Tạ Khinh Dung từ trước đến nay nghĩ đến nói dối là chuyện rất gian nan.
"Quả nhiên..." Mộc Hãn đầu bên kia sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, mình nỗ lực như vậy cũng không thể làm Dung Dung thích, Trầm Dật như vậy liền đã làm được. Quả nhiên, có những thứ không phải mình mạnh mẽ muốn là được.
Tạ Khinh Dung nghe ngữ khí tựa hồ có chút tuyệt vọng của Mộc Hãn thì có chút không đành lòng, thế nhưng nàng lại không muốn đánh vỡ kế hoạch.
"Dung Dung..." Mộc Hãn lòng đã chết, nhưng là người bạn đã từng tốt nhất của Dung Dung, nàng tựa hồ còn thiếu Dung Dung một câu chúc phúc cuối cùng, tuy rằng câu chúc phúc này sẽ ngàn đao vạn chém trong lòng mình.
"Ừm?" Tạ Khinh Dung có chút ý thức được Mộc Hãn muốn nói gì.
"Dung Dung...cậu...nhất định...nhất định... phải hạnh phúc..." Lúc nói xong một chữ cuối cùng, nước mắt của Mộc Hãn trượt xuống, thế nào cũng không không ngừng được nước mắt tuôn rơi như mưa kia, nàng ngắt điện thoại cực kỳ chật vật.
Tạ Khinh Dung nghe được, lúc Mộc Hãn đang nói chữ cuối cùng thì bắt đầu nghẹn ngào, lòng nàng hơi rút một chút.
"Mộc Hãn điện thoại cho cậu?" Tiêu Hòa Lễ tắm rửa xong đi ra đã ở một bên nghe hồi lâu, nhìn Dung Dung cầm điện thoại di động vẻ thất thần liền biết Dung Dung chắc lại sắp mềm lòng.
"Ừ, cậu ấy chúc phúc tớ, lúc đang nói chữ cuối cùng, hình như khóc..." Tạ Khinh Dung từ trước đến nay mềm lòng, lần này cũng không ngoại lệ, lúc nghe được tiếng Mộc Hãn nghẹn ngào thì Tạ Khinh Dung cảm thấy muốn buông bỏ kế hoạch kia.
"Dung Dung, cậu không thể mềm lòng, cậu không thể dùng sự mềm lòng của mình để liên tiếp dung túng nàng, dù có cho nàng biết cũng không phải hiện tại, chờ phản ứng của nàng, thấy rõ nàng rốt cuộc là thật tâm chúc phúc hay là lừa gạt." Tiêu Hòa Lễ lãnh khốc phân tích.
Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng thở dài một hơi, mềm lòng kỳ thực thật không phải là tính cách không tốt.
Lúc Trầm Dật hẹn Tạ Khinh Dung lần thứ hai, Tạ Khinh Dung lần này rất thẳng thắn nói với Trầm Dật rằng bản thân trong lòng có người khác.
"Tôi có người mình thích." Tạ Khinh Dung chăm chú nói.
Trầm Dật nhìn Tạ Khinh Dung, trong lòng sinh ra tiếc hận nồng đậm, "Hắn thích em không?" Trầm Dật còn tồn tại chút hi vọng trong tâm, hỏi.
"Người đó nói nàng yêu tôi." Tạ Khinh Dung nghĩ đến Mộc Hãn, ánh mắt trở nên mềm mại.
Trầm Dật nhìn mà trong lòng chua xót, rốt cuộc là dạng đàn ông nào có thể làm nàng yêu đây? Trầm Dật biết phụ nữ như Tạ Khinh Dung, đã yêu thì sẽ toàn tâm toàn ý.
"Có thể nói cho anh biết, cậu ta là ai không? Anh muốn biết rốt cuộc mình thua ở chỗ nào." Trầm Dật muốn thua cam tâm tình nguyện.
"Mộc Hãn là người tôi thích." Tạ Khinh Dung không thèm để ý tình cảm của bản thân với Mộc Hãn bị Trầm Dật biết, đúng như Trầm Dật từng nghĩ, Tạ Khinh Dung ngày nào đó thích một người liền sẽ không né tránh.
Trầm Dật có chút kinh ngạc nhìn Tạ Khinh Dung, hóa ra cái mình thua chính là giới tính, lẽ nào lúc trước Tạ Khinh Dung phát hiện ra bản thân kỳ thực yêu phụ nữ cho nên mới chia tay với Lý Dương sao? Nghĩ như vậy, Trầm Dật liền có chút tiêu tan, chỉ là đáng tiếc cho một phụ nữ tốt như vậy, cư nhiên chỉ thích phụ nữ.
"Bất quá muốn nhờ anh giúp một việc, giữa tôi và Mộc Hãn có một khúc mắc, trước mặt nàng tôi sẽ giả vờ thích anh, mong anh có thể phối hợp diễn với tôi một màn kịch." Tạ Khinh Dung mở miệng thỉnh cầu.
"Nếu các người thích lẫn nhau thì vì sao lại...?" Trầm Dật không hiểu dụng ý của Tạ Khinh Dung.
"Xin lỗi, đây là chuyện giữa chúng ta, không muốn nói với người ngoài, nếu anh khó xử thì cũng không sao." Tạ Khinh Dung chắc chắn Trầm Dật sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của mình.
"Vậy được rồi."
--------------------------
Lần này chờ ở cửa khu nhà của Tạ Khinh Dung không phải là Tiêu Hòa Lễ mà là Mộc Hãn, Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung xuống từ trên xe Trầm Dật. Lần thứ hai tận mắt nhìn thấy, Mộc Hãn phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân, nàng căn bản không cách nào chịu đựng cảnh tượng như vậy, nàng thực sự không thể nói lời chúc phúc từ đáy lòng được, mỗi lần nhìn thấy, lòng đều như bị kim đâm, đau đến Mộc Hãn thấy hô hấp có chút trắc trở.
Mộc Hãn cố bức bản thân tiêu sái đến trước mặt Tạ Khinh Dung và Trầm Dật, nàng thực sự không muốn buông bỏ.
"Các người sẽ kết hôn sao?" Mộc Hãn miễn cưỡng cười hỏi, vấn đề có vẻ có chút đột ngột.
"Tôi lấy kết hôn làm mục đích để theo đuổi Dung Dung." Trầm Dật nhìn gương mặt trắng bệch và nụ cười gượng ép kia của Mộc Hãn, biết Mộc Hãn chắc hẳn rất yêu Tạ Khinh Dung.
"Dung Dung thì sao?" Mộc Hãn thẳng nhìn vào Tạ Khinh Dung, có thể còn chút hy vọng chạy tới chờ Dung Dung, mong muốn một đáp án khác.
"Có thể, nhưng hiện tại mà nói thì còn quá sớm." Tạ Khinh Dung nhìn về phía Trầm Dật, nàng không dám nhìn Mộc Hãn, sợ Mộc Hãn nhìn ra kẽ hở trong mắt mình.
Hành động như vậy trong mắt Mộc Hãn rất rõ ràng lại có hàm nghĩa khác, làm cho lòng Mộc Hãn lại quặn đau.
"Thật không?" Mộc Hãn tựa hồ đang nói với bọn họ nhưng lại như tự lẩm bẩm, hóa ra trên đời chỉ có sự đau hơn, không có đau nhất, càng không từ bỏ sẽ càng đau, loại tuyệt vọng bi ai này, trái tim hoàn toàn chết lặng.
Mộc Hãn lảo đảo xoay người rời đi, hiện tại nàng thầm nghĩ tìm một chỗ giấu mình, tự liếm vết thương trong lòng. Trầm Dật nhìn Mộc Hãn thất hồn lạc phách thì cũng có chút không đành lòng, hắn cực có phong độ thân sĩ định đưa tay đỡ Mộc Hãn, lại bị Mộc Hãn đẩy ra một cách không khách khí.
Tạ Khinh Dung nhìn có chút đau lòng, nhưng cứng rắn bức bản thân quên đi sự không đành lòng và yêu thương trong lòng.
"Nếu yêu thì cần gì phải vậy?" Trầm Dật đột nhiên nghĩ, thì ra mình hoàn toàn không hiểu phụ nữ.
Tạ Khinh Dung chỉ trầm mặc, kỳ thực bản thân Tạ Khinh Dung cũng mờ mịt, việc mình làm rốt cuộc có đúng hay không đây?
Hết chương 55
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cái này gọi là đau thương đến chết sau đó lại hồi sinh...