Trường Tình


"Ừ, nghĩ như vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, em cần phải trở về." Mộc Hãn nhìn đồng hồ, sắp tới mười một giờ, cô còn muốn kiểm tra một chút hiệu quả học tập của Dung Dung.
"Mộc Hãn, em có thể cho chị hôn thêm một lần không?" Trang Ỷ Mộng đột nhiên hỏi.
Mộc Hãn nhìn thẳng vào mắt Trang Ỷ Mộng, Mộc Hãn thấy được ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Trang Ỷ Mộng, cô đột nhiên hiểu rõ ý đồ của Trang Ỷ Mộng, vì vậy cô không đành lòng cự tuyệt.
"Được, một lần cuối cùng." Mộc Hãn nhắm hai mắt lại, Trang Ỷ Mộng thong thả áp lên môi Mộc Hãn.
Cách hôn của Trang Ỷ Mộng vẫn rất ôn nhu như trước, cảm giác quấn quýt kéo dài này Mộc Hãn không ghét, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ghét Trang Ỷ Mộng, chỉ là trái tim của bản thân đã cho Dung Dung toàn bộ, nghĩ đến Dung Dung, Mộc Hãn trong lòng có cảm giác tội lỗi nồng đậm, Mộc Hãn định trở về lại thỉnh tội với Dung Dung, đây là một lần cuối cùng.
Mộc Hãn rất ít khi đáp lại nụ hôn của bản thân, thế nhưng hôm nay Mộc Hãn nghiêm chỉnh đáp lại như vậy, chẳng hiểu sao, Trang Ỷ Mộng thấy mũi đau xót, nước mắt rơi xuống.
Mộc Hãn cảm giác được nước mắt của Trang Ỷ Mộng, bèn rời khỏi môi Trang Ỷ Mộng.
"Thế nào vậy?" Giọng của Mộc Hãn rất ôn nhu, cô có thể hiểu cảm thụ lúc này trong lòng Trang Ỷ Mộng, cũng có thể không hiểu.
Trang Ỷ Mộng lắc đầu, cô không biết nước mắt rơi vì Mộc Hãn hay vì bản thân, người mình đã từng yêu như vậy, thế nhưng khi hôn lên đôi môi bản thân đã từng mê luyến, tại sao lại thấy thiếu thốn độ ấm đây, rõ ràng lần trước cảm giác hôn Mộc Hãn còn chưa biến đổi, thế nào lại nhớ tới đôi môi lửa nóng của Kim Linh đây?

"Em về trước." Mộc Hãn nghĩ chuyện bản thân có thể làm cũng chỉ có những chuyện này, an ủi tâm trạng lúc này của Trang Ỷ Mộng đã không còn trong phạm vi trách nhiệm của chính mình.
Trang Ỷ Mộng gật đầu, cô không tiễn Mộc Hãn, chỉ ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu, hóa ra lòng người thực sự rất dễ thay đổi, sự kiên trì với tình yêu mà Trang Ỷ Mộng nghĩ về mình tan vỡ trong nháy mắt.
---o0o---
Kim Linh hôm nay vẫn gọi cho Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng cũng không tiếp, cô trực tiếp tới khu nhà ở căn hộ cao cấp của Trang Ỷ Mộng để tìm, trống không, nên liền chạy đến nhà của dòng họ của Trang Ỷ Mộng tìm. Trang Ỷ Mộng rất ít khi quay về nhà dòng họ, bởi vì sau khi ba mẹ cô gặp tai nạn xe rồi đồng thời lâm nạn, thì cô cũng rất ít trở về đó ở, ngoại trừ thời gian Trang Văn Huệ về nhà mẹ đẻ, Trang Ỷ Mộng mới về ở cùng cô cô của cô vài ngày.
Nhà của dòng họ tự nhiên thập phần khí phái, một biệt thự ba tầng toàn màu trắng phi thường đẹp, bên ngoài có hồ bơi, vườn hoa trong nhà kính, thảm cỏ, chiếm diện tích không nhỏ. Trang Ỷ Mộng và Mộc Hãn đang ở sân thượng lầu hai nói chuyện phiếm, sân thượng lại đối diện với cửa chính bằng sắt, cho nên lúc Trang Ỷ Mộng hôn môi Mộc Hãn đã bị Kim Linh thấy được. Vốn dĩ, lúc các cô nói chuyện phiếm, tuy Kim Linh rất mất hứng nhưng cũng rất nhẫn nại đợi thêm lát nữa, đợi đến lúc sắp không còn nhẫn nại thì các cô cư nhiên hôn môi. Vốn cự ly không tính là gần, nếu bị cận thị hay vân vân nên không thấy rõ động tác cụ thể cũng không tính, thế nhưng hết lần này tới lần khác Kim Linh thị lực tốt, cô nhìn rõ Trang Ỷ Mộng và Mộc Hãn đang hôn môi, lại còn là Trang Ỷ Mộng chủ động hôn Mộc Hãn. Điều này làm cho Kim Linh cảm thấy lòng đố kỵ trong lồng ngực thoắt cháy lên hừng hực, nếu như đường nhìn có thể giết người thì Mộc Hãn đại khái đã bị Kim Linh ngàn đao vạn chém. Kim Linh tức chết mất, Mộc Hãn không phải đã thành một đôi với Tạ Khinh Dung sao, hai người hôn môi lâu như vậy thì tính là gì đây, còn vươn tơ lòng sao? Trang Ỷ Mộng không phải đã chịu bị Kim Linh thượng rồi sao, không nên là Kim Linh sao? Sau lưng ta hôn người phụ nữ khác, đây tính là gì? Đôi cẩu nữ nữ này, gian phụ dâm phụ này, hận chết các người.
Lúc Mộc Hãn đi ra, thấy Kim Linh sắc mặt âm trầm còn vẻ mặt địch ý nhìn bản thân thì trong lòng đoán được phỏng chừng đã bị Kim Linh thấy được cảnh không nên thấy kia.
Mộc Hãn cũng là người nhìn quen sóng to gió lớn, cô vẻ mặt như không có việc gì mà thong thả chào hỏi với Kim Linh.
"Kim tổng, thật khéo, cô cũng đến tìm Ỷ Mộng?" Mộc Hãn một vẻ nhìn thấy người quen.
"Nếu như không khéo thì sao có thể chứng kiến hai người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc đây?" Nếu là bình thường thì Kim Linh nhất định sẽ cợt nhả chào hỏi với Mộc Hãn, thế nhưng lúc này Kim Linh đã bị sâu đố kị lên đầu, sắc mặt thực tại rất khó coi.

"Tôi cho rằng Kim tổng luôn là người trong nghề... " Mộc Hãn một vẻ ngạc nhiên, không tuân thủ nữ tắc và vân vân không phải Kim tổng luôn am hiểu nhất sao?
Sắc mặt Kim Linh càng khó coi, Mộc Hãn không phủ nhận mình có không tuân thủ nữ tắc với Trang Ỷ Mộng, hơn nữa Kim Linh rất ghét lúc này bị Mộc Hãn nhắc tới lịch sự vốn là một đống hỗn độn của bản thân.
Mộc Hãn thấy Kim Linh gần như sắp đen cả mặt, liền không trêu chọc cô ta nữa, nói thế nào thì Kim Linh cũng là lão bản của cô và Dung Dung.
"Kim tổng, cô đã tìm Ỷ Mộng có việc, tôi nên đi về trước." Mộc Hãn nói xong liền nhanh chóng ngồi lên xe bản thân, nhấn ga một cái, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Kim Linh.
Lúc này sự tồn tại của Mộc Hãn vẫn còn như cái đinh trong mắt, sau khi Mộc Hãn biến mất, Kim Linh thấy tốt hơn một ít, thế nhưng cũng chỉ như giảm từ 100 độ xuống 99 độ mà thôi, lòng đố kị còn đang cháy, cô hùng hổ tiến vào nhà chính, lên thẳng lầu hai, cô nhìn thấy Trang Ỷ Mộng hai thủ ôm đầu bản thân ngồi xổm trên sân thượng, dáng vẻ chật vật nhưng điềm đạm đáng yêu nói không nên lời, cô cho rằng Trang Ỷ Mộng lại bị Mộc Hãn tổn thương, cô có ý nghĩ muốn bóp chết người phụ nữ không nên thân như Trang Ỷ Mộng, Mộc Hãn rốt cuộc có gì tốt, đáng giá cho cô ấy muốn chết muốn sống sao. Rõ ràng bên người đã có phụ nữ xuất sắc như bản thân nhưng lại không cần, hết lần này tới lần khác đi dính lấy cái mông lạnh của Mộc Hãn, lẽ nào mông lạnh của Mộc Hãn lại tốt hơn mặt nóng của chính mình chứ? Đặc biệt lúc cô tới gần Trang Ỷ Mộng, thấy nước mắt trên gương mặt Trang Ỷ Mộng, Kim Linh thấy ngực bản thân cũng vì đố kị mà phiếm đau.
"Thế nào, không phải mới vừa còn hôn đến khó phân biệt sao, thế nào nháy mắt đã khóc đến như bị chồng ruồng bỏ vậy? Được rồi, cô vốn chính là bị chồng ruồng bỏ... " Lòng đố kị làm cho Kim Linh luôn luôn rất phong độ trở nên không tốt.
Trang Ỷ Mộng lau một chút dòng nước mắt trên mặt, cô không thích Kim Linh thấy vẻ chật vật của bản thân, hơn nữa sắc mặt này của Kim Linh làm cho Trang Ỷ Mộng thập phần ghét, Trang Ỷ Mộng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Kim Linh, sau đó đứng dậy rời khỏi sân thượng.
Bị Trang Ỷ Mộng coi thường như vậy làm cho Kim Linh phẫn nộ triệt để, nàng giận Trang Ỷ Mộng, cũng giận bản thân, cô và Trang Ỷ Mộng có gì khác nhau, đều hèn con mẹ nó mọn muốn chết, có lựa chọn tốt lại không cần, cứ phải đi dính cái mông lạnh của người khác mới thấy khoái, sau đó bị trúng tên còn luyến tiếc buông tay, tựa như lúc này, nếu có cốt khí thì phải vung đầu quay đi, thế nhưng vì sao tay lại hèn mọn đi nắm chặt tay Trang Ỷ Mộng không tha.

"Buông tay!" Trang Ỷ Mộng lạnh lùng ra lệnh.
Ghê tởm, trước mặt bản thân thì sẽ bày đặt lãnh đạm, giả cao ngạo, sẽ ngạo kiều cho tôi xem, cô thế nào không đi chỗ Mộc Hãn ngạo kiều một chút đi, hơn nữa rõ ràng là ngươi sai, không tuân thủ nữ tắc, Kim Linh bất mãn chửi bới đầy mình, thế nhưng gương mặt lạnh như khối băng kia của Trang Ỷ Mộng làm cho khí thế hùng hổ bắt kẻ thông dâm vốn có của Kim Linh phút chốc uể oải không ít.
"Vì sao cô đi hôn Mộc Hãn? Có phải cô còn yêu Mộc Hãn không, nếu cô yêu Mộc Hãn thì vì sao còn để tôi thượng?" Kim Linh bắt đầu khí thế chất vấn Trang Ỷ Mộng, nếu như không cho bản thân thượng thì bản thân sẽ không nghĩ cô ấy cũng có tình cảm với bản thân, sẽ không làm bản thân vui không một hồi.
"Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô." Trang Ỷ Mộng khốc liệt nói, sau đó bỏ tay Kim Linh ra, cô thấy Kim Linh thì rất phiền táo, cô nghĩ trình thưởng thức của bản thân càng ngày càng kém, nếu không thì sao sẽ coi trọng phụ nữ xấu có tiếng như Kim Linh?
"Đương nhiên liên qua đến tôi, hiện tại cô đã là người của tôi, tôi không cho cô tiếp tục quyến luyến không quên với Mộc Hãn." Kim Linh thực sự không có cách chèn ép Trang Ỷ Mộng, chỉ có thể bá đạo chơi xấu.
"Phiền muốn chết, cô quản tốt chính cô đi đã." Trang Ỷ Mộng đi tới hồ bơi bên ngoài, sau đó chỉ cởi áo khoác, liền mặc nguyên y phục nhảy vào trong nước, cô muốn yên tĩnh một mình một chút, hết lần này tới lần khác Kim Linh ở chỗ này chít chít méo méo nói liên tục.
Kim Linh không thể tin nhìn Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng điên rồi sao? Hiện tại là thời gian sang hè, tuy rằng khí trời ấm áp không ít, thế nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn có điểm thấp.
"Này, cô không đến mức vì Mộc Hãn mà nghĩ quẩn trong lòng chứ?" Tuy Kim Linh đố kị muốn chết, thế nhưng thấy Trang Ỷ Mộng ngâm mình trong nước lạnh vào buổi tối thì còn có chút lo lắng.
Kim Linh thật phiền muốn chết, Trang Ỷ Mộng lặn xuống sâu hơn, ngăn chặn bất cứ tiếng động gì.
"Trang Ỷ Mộng, cô mau lên đây, đừng bị cảm..." Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng lặn trong nước đã một lúc, một điểm động tĩnh cũng không có, thì làm cho Kim Linh luống cuống.
"Trang Ỷ Mộng, cô mau lên đây..." Kim Linh liên tục hô thật nhiều, Trang Ỷ Mộng vẫn không phản ứng, cô cảm thấy trong lòng căng thẳng, bất chấp cũng nhảy xuống, cô bất chấp nước lạnh như dự tính, cô thầm nghĩ tìm được Trang Ỷ Mộng, cô không muốn Trang Ỷ Mộng có chuyện, Trang Ỷ Mộng nhất định không thể có chuyện...

Trang Ỷ Mộng bản thân bình thường rèn đúc, lại có qua mùa đông vịnh kinh nghiệm nhân, cho nên như vậy thủy ôn căn bản không thành vấn đề, cô lẻn vào trong nước cũng không phải là cố ý hách Kim Linh, cô chỉ là muốn cho đại não yên lặng một chút, thế nhưng Kim Linh nhảy vào trong nước tìm bản thân, nhưng làm cho làm cho cô cực kỳ ngoài ý muốn, nước này đối với người bình thường mà nói, xác thực là quá lạnh.
Trang Ỷ Mộng thừa nhận giờ khắc cô có chút cố ý không cho Kim Linh bắt được bản thân, thẳng đến khi Trang Ỷ Mộng nghĩ đã tương đối mới để cho Kim Linh đánh về phía bản thân, Trang Ỷ Mộng cảm giác thân thể của Kim Linh đang ôm lấy thân thể của chính mình đã lạnh đến run cầm cập, thế nhưng còn chăm chú nắm lấy bản thân, thế nhưng thế nào cũng không đủ khí lực đưa Trang Ỷ Mộng lên bờ. Trang Ỷ Mộng nghĩ giờ khắc này hình như có chút bị Kim Linh làm cảm động, cô lật tay ôm lấy Kim Linh, đưa cả hai người bên bờ.
Kim Linh vừa rồi còn không cảm thấy đặc biệt lạnh, lúc ra khỏi nước phát hiện lạnh muốn chết, hàm răng va lập cập, thân thể run không ngớt, Kim Linh cuộn thành một cục, nhìn Trang Ỷ Mộng tinh thần trái lại tốt so với chính mình, một vẻ như có chút suy nghĩ mà nhìn bản thân, Trang Ỷ Mộng ở đâu có vẻ chết đuối, rõ ràng là bản thân suy nghĩ nhiều, được rồi, thoáng cái từ anh hùng biến thành cẩu hùng (gấu ngựa), Kim Linh thấy bản thân quá mất mặt.
Trang Ỷ Mộng thấy Kim Linh lạnh đến môi có chút tím tái, nghĩ bản thân hình như đùa quá chớn, cô nhanh chóng bế Kim Linh vào nhà.
Kim Linh nghĩ cảm giác lúc này bị Trang Ỷ Mộng ôm vào trong ngực giống như bản thân đặc biệt mảnh mai, bất quá Trang Ỷ Mộng thật đúng là nữ lực sĩ, cư nhiên bế được bản thân, Kim Linh miên man suy nghĩ...
Trang Ỷ Mộng bế Kim Linh vào phòng tắm, cởi quần áo ướt sũng trên người mình và Kim Linh, mở nước nóng, xối sạch khí lạnh trên người hai người.
Đợi lúc Kim Linh rốt cục không thấy lạnh nữa mới rời phòng tắm.
"Cô nhảy xuống làm gì vậy?" Trang Ỷ Mộng cười như không cười nhìn Kim Linh hỏi.
"Tôi nghĩ cô vì Mộc Hãn mà nghĩ quẩn trong lòng." Kim Linh chăm chú bọc khăn tắm, lớn từng này nhưng đây là lần đầu tiên cô bị lạnh như vậy, đi cứu người trái lại còn để người cứu.
Hết chương 78


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận