" Tôi là vì cứu cô có được không? " Kim Linh bất mãn cao tiếng, cô chưa bao giờ tự ngược, nhảy xuống nước bị lạnh đến chết khiếp, đây là vì ai chứ, thực sự là người phụ nữ không có lương tâm.
" Lần sau suy nghĩ một chút trước xem bản thân có năng lực cứu người rồi hãy xuống, tránh tăng phiền phức cho người khác " Ngữ khí khinh bỉ của Trang Ỷ Mộng làm cho Kim Linh khó chịu kinh dị trong lòng, quả nhiên là người phụ nữ không có lương tâm, tuy rằng không đạt được tiêu chuẩn anh hùng cứu mỹ nhân thế nhưng cũng phấn đấu quên mình về chí hướng đấy, không phải Trang Ỷ Mộng nên có một điểm cảm động sao?
Kim Linh phiền muộn, cô lôi chăn trùm kín bản thân, Trang Ỷ Mộng đáng ghét, bản thân đặc biệt chui trong chăn lâu như vậy cô ta cũng máu lạnh mặc kệ, dù không phải tình nhân thì chí ít cũng là bạn giường, biểu thị sự quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm đi, Kim Linh nhìn Trang Ỷ Mộng không để ý tới bản thân mà rời khỏi phòng thì đột nhiên cảm thấy bản thân như bị vứt bỏ, đặc biệt không có tư vị.
Trang Ỷ Mộng nhìn ai đó đang làm đà điểu, đột nhiên nghĩ Kim Linh có chút dễ thương, bất quá cảm giác này cô chỉ để ở trong lòng, sẽ không cho Kim Linh biết. Cô rời phòng là vì tìm thuốc cảm cho Kim Linh, Kim Linh ngâm nước lạnh lâu như vậy, Trang Ỷ Mộng sợ cô ấy cảm mạo.
" Kim Linh, uống chút thuốc cảm đi, tránh bị cảm " Trang Ỷ Mộng lay lay Kim Linh vẫn trốn trong chăn, muốn cô ấy ra uống thuốc cảm mạo.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng không phải không để ý tới bản thân mà là lấy thuốc cho bản thân, thì tâm trạng buồn bã nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, quả nhiên u buồn và vân vân không thích hợp với bản thân, chỉ là nói đến cảm mạo, Kim Linh thấy đầu bản thân hình như thực sự có điểm choáng váng nặng nề.
" Mộng Mộng, tôi đau đầu... " Kim Linh chui đầu ra khỏi chăn, cô nhích đầu đến trước mặt Trang Ỷ Mộng.
Trang Ỷ Mộng sờ trán Kim Linh một chút, quả nhiên có chút nóng lên.
" Đúng là có chút nóng rần, ngươi uống thuốc hạ sốt đi " Trang Ỷ Mộng đưa nước nóng và thuốc hạ sốt cho Kim Linh, Kim Linh không tình nguyện mà tiếp nhận viên thuốc màu trắng.
" Đắng lắm cơ... " Kim Linh nghe chất giọng mềm nhũn của bản thân còn liều mạng hơn tiếng làm nũng của Vi Vi, thân thể cũng mềm nhũn nằm úp sấp không chút khí lực, cô nghĩ bản thân thoáng cái từ cường công biến thành nhược thụ.
" Uống thuốc, nghỉ ngơi cẩn thận một chút, ngày mai sẽ tốt " Trang Ỷ Mộng chỉnh chăn cho Kim Linh, lúc chuẩn bị rời phòng, Kim Linh nắm áo cô không cho cô rời đi.
" Cô ở lại với tôi có được không? 0 Kim Linh bấu vào áo Trang Ỷ Mộng, ánh mắt chờ đợi kia khiến người ta trìu mến chừng nào, nếu Kim Linh đổi sang góc độ của Trang Ỷ Mộng mà nhìn bản thân, thì sẽ biết bản thân lúc này mảnh mai và điềm đạm đáng yêu cỡ nào, so với Kim Linh ngày thường thực sự là như hai người khác nhau. Kim Linh "mong manh" như vậy nhìn bản thân, Trang Ỷ Mộng thế nào cũng không thể hạ quyết tâm cự tuyệt Kim Linh.
Kim Linh thấy Trang Ỷ Mộng ở lại thì âm thầm vui vẻ, cô đã biết Trang Ỷ Mộng sẽ không nhẫn tâm với bản thân như vậy.
Trang Ỷ Mộng vừa vào ổ chăn Kim Linh đã như bạch tuộc cuốn chân tay quanh người bản thân, thân thể nóng như lò lửa kia chăm chú dán trên người bản thân, độ nóng bỏng người, Trang Ỷ Mộng thế nào cũng không thể lờ đi.
Quả nhiên vẫn là thân thể người ấm áp nhất, ôm cũng thoải mái nhất, Kim Linh hít mùi hương của Trang Ỷ Mộng, đầu óc choáng váng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trang Ỷ Mộng nhìn vẻ mặt khi ngủ mỹ lệ của Kim Linh, trong lòng có một loại mềm mại nẩy mầm chồi lan tràn, cô không nhận thấy bản thân nhìn Kim Linh với biểu tình chuyên chú.
"""o0o"""
Mộc Hãn mới vừa đi một chút, trong lòng Tạ Khinh Dung không có mấy cảm giác, thế nhưng thời gian Mộc Hãn rời khỏi chậm rãi trôi qua, Tạ Khinh Dung càng cảm giác bản thân có một cỗ phiền muộn không cách nào ức chế trong lòng, đến nỗi không còn cách nào tiếp tục chuyên tâm xem trang web có ý nghĩa giáo dục kia, nàng thẳng thừng tắt trang, sau đó thu thập gian phòng vốn đã rất chỉnh tề thêm một lần, Mộc Hãn còn chưa trở về, tắm rửa xong, giặt xong quần áo, Mộc Hãn vẫn chưa trở về, lúc này đã mười một giờ, Mộc Hãn đã ra ngoài hơn ba giờ, được rồi, Tạ Khinh Dung thừa nhận bản thân lúc này không phải rất thoải mái trong lòng.
Ngay lúc tâm trạng Tạ Khinh Dung đã có chút không tốt đẹp thì Mộc Hãn trở về, điều này làm cho tâm trạng Tạ Khinh Dung tốt lên không ít, đương nhiên phụ nữ như Tạ Khinh Dung sẽ không đi chất vấn Mộc Hãn vì sao về muộn, cũng sẽ không chất vấn giữa cô ấy và Trang Ỷ Mộng đã nói chuyện gì, làm gì.
Tạ Khinh Dung chỉ chuẩn bị đầy đủ áo ngủ áo tắm cho Mộc Hãn, cử chỉ săn sóc như vậy làm cho Mộc Hãn càng hối hận chuyện bản thân đã đồng ý cho Trang Ỷ Mộng hôn mình, Mộc Hãn nghĩ bản thân để Trang Ỷ Mộng hôn là khiếm khuyết trong suy nghĩ, nếu như đổi thành Dung Dung và Lý Dương hôn nhau, Mộc Hãn nghĩ bản thân cũng tuyệt đối sẽ rất khó chịu, sau khi Dung Dung biết tự nhiên cũng sẽ không vui vẻ, nghĩ đến đây Mộc Hãn nghĩ hành động của bản thân quá mức khinh suất và sai lầm.
" Dung Dung... " Mộc Hãn muốn nói lại thôi.
" Thế nào vậy? " Tạ Khinh Dung nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Mộc Hãn, trong lòng có chút không hài lòng, bộ dạng áy náy và bất an rất giống đàn ông ăn vụng về nhà gặp vợ.
" Mình... mình để Trang Ỷ Mộng hôn mình một chút, chị ấy chỉ muốn xác định một chút xem chị ấy còn thích mình hay không, không có ý tứ khác... " Mộc Hãn thầm gõ trống làm tinh thần hăng hái thêm, thẳng thắn đồng thời giải thích nói, nói xong, cô cẩn thận quan sát sắc mặt biểu cảm của Tạ Khinh Dung, trong tư tưởng còn có chút thấp thỏm bất an.
" Vậy à, cậu nên đi tắm " Ngữ khí của Tạ Khinh Dung không nóng không lạnh, nàng đưa đồ cho Mộc Hãn, sau đó xoay người vào thư phòng, nhìn như không giống đang tức giận, nhưng Mộc Hãn biết, Dung Dung tuyệt đối đang tức giận, hơn nữa giận còn không nhỏ.
Có người khi tức giận hay sinh sự, có người khi tức giận thích dùng chiến tranh lạnh, rất hiển nhiên, Dung Dung thuộc loại sau, bị đối xử bằng chiến tranh lạnh, Mộc Hãn còn mong muốn Dung Dung có thể bộc phát lửa giận ra, bị đối xử lạnh nhạt trong trầm mặc là đáng ghét nhất.
" Dung Dung, việc này là mình sai, tuyệt đối không có lần sau " Mộc Hãn theo vào thư phòng, tranh thủ lúc còn tốt đẹp mà tỏ thái độ nhận sai để giành được sự mềm lòng của Dung Dung.
Tạ Khinh Dung không để ý tới Mộc Hãn mà mở máy tính xem số kiệu thống kê kinh tế mấy năm qua, chuyện tức giận đi xem số liệu để bình phục tâm trạng và vân vân cũng chỉ có Dung Dung mới có thể làm, Mộc Hãn không nói hai lời đã tắt máy tính của Tạ Khinh Dung đi, lúc này cô có tư thế chuẩn bị phá bình tử phá suất, so với tiếp tục bị coi như vô hình, không bằng tiếp tục chọc Dung Dung tức giận thêm một điểm, bộc phát lửa giận ra so với chất chứa vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, Tạ Khinh Dung rốt cục nhíu mày nhìn về phía Mộc Hãn.
" Cậu có tự do của cậu, cậu không có nghĩa vụ nói gì với mình hết " Tạ Khinh Dung rất lạnh nhạt nói.
" Haiz... " Mộc Hãn thở dài một hơi thật lớn " Dung Dung, cậu ý thức được hiện tại vai trò của mình là lão công của cậu không? " Vốn Mộc Hãn định nói là lão bà, thế nhưng nhớ tới bản thân còn chưa hiến thân thành công.
Tạ Khinh Dung bị một từ "lão công" này khiến cho rất không được tự nhiên, thế nhưng nàng không hiểu Mộc Hãn muốn biểu đạt cái gì.
" Sau đó thì? " Tạ Khinh Dung vẫn rất lạnh nhạt nhướn mi hỏi.
" Tất cả của mình đều liên quan đến cậu, cậu quản mình là đương nhiên " Mộc Hãn không thích Dung Dung bày ra luận điệu 'ta và ngươi không quen, chuyện của ngươi không liên quan đến ta'.
" Nếu nói như vậy, không phải hẳn nên tự quản lý sao? " Tạ Khinh Dung ghét nhất người không biết tự quản, chuyện cơ bản nhất một người phải biết chính là quản tốt bản thân.
" Dung Dung, lần này tuyệt đối chỉ là một ngoại lệ, mình xin thề, nếu không mình biến thành người quái dị! " Tốt, rốt cuộc Dung Dung đã trả lời chính diện vấn đề này.
" Cậu biến thành người quái dị cũng không liên quan đến mình " Một người đối với thứ mà bản thân kiêu ngạo tự nhiên sẽ quý trọng gấp đôi, khuôn mặt, Mộc Hãn từ trước đến nay đều rất bảo vệ, cho nên Mộc Hãn dùng mặt mình để thề độc, Tạ Khinh Dung tin cô không có lần sau, thế nhưng lần này cũng đã đủ làm cho lòng bản thân nhốn nháo và lo lắng, không có lần sau vốn là chuyện đương nhiên.
" Dung Dung, sau này cậu sẽ biết, cậu có một lão bà đẹp là một chuyện hạnh phúc " Mộc Hãn da mặt dày nói, tự kỷ tuyệt đối không phải lỗi.
Trêu hoa ghẹo nguyệt? Không cần, Tạ Khinh Dung đáp lại trong lòng, nàng tiếp tục không để ý tới Mộc Hãn, Mộc Hãn đừng hòng có thể nói râu ria làm mờ trọng điểm hoặc di dời sự chú ý, nói chung Tạ Khinh Dung vừa nghĩ đến cảnh Mộc Hãn và Trang Ỷ Mộng hôn môi thì trong lòng xông ra cảm giác chua xót.
" Dung Dung, người ta biết sai rồi, cậu tha thứ cho người ta đi có được không... " Mộc Hãn dùng đùi cọ vào đùi Tạ Khinh Dung lấy lòng, sau đó một vẻ vô cùng thương cảm mà cầu xin.
Tạ Khinh Dung tách đùi Mộc Hãn ra, sự lấy lòng của Mộc Hãn và vân vân đều làm như không thấy, một lần nữa mở máy tính đồng thời hung hăng trừng Mộc Hãn, cảnh cáo cô đừng tiếp tục tắt máy tính của bản thân, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Mộc Hãn dám tắt một lần, đương nhiên không dám lần thứ hai, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn số liệu thống kê công việc khô khan vô vị bên trong, cô vẫn luôn không hiểu, đại não của Dung Dung làm bằng cái gì mà xem những số liệu này cư nhiên sẽ tập trung tinh thần như vậy, cư nhiên còn làm bút kí tổng kết.
Được rồi, một phụ nữ lý tính nhiều hơn cảm tính, cô ấy sẽ chiến tranh lạnh với bạn, bạn trốn không thoát, Mộc Hãn nhìn Dung Dung hoàn toàn quên mất bản thân thì đột nhiên có giác ngộ này. Vốn đang định nghiệm thu thành quả học tập của Dung Dung, hôm nay, Mộc Hãn cắn đầu ngón tay muốn đi đập đầu vào đậu phụ, cho mày mềm lòng, cho mày ấm đầu, cho mày cho người khác hôn, hiện tại đáng đời mày bị vắng vẻ, Mộc Hãn khắc sâu tự kiểm điểm.
Tới 1 giờ sáng Tạ Khinh Dung mới đóng máy tính, Mộc Hãn vừa nhìn đồng hồ, thầm nghĩ quả nhiên đại giận, người chú trọng dưỡng thân như Dung Dung, 11 giờ nhất định đã nằm trên giường, xem ra Dung Dung thực sự rất chú ý bản thân cho Trang Ỷ Mộng hôn, tuy rằng chiến tranh lạnh của Dung Dung làm cho Mộc Hãn rất khó nhẫn nại, thế nhưng trong lòng lại có loại hơi cười trộm, điều này đã nói rõ Dung Dung cũng rất lưu ý bản thân, Mộc Hãn nghĩ bản thân quá biết mua vui trong đau khổ.
" Đêm nay mình ngủ phòng cho khách " Tạ Khinh Dung trực tiếp tới phòng ngủ khách.
Quả nhiên, không thể quá lạc quan, Mộc Hãn nghĩ bản thân có thể so bằng bị đày lãnh cung, không có Dung Dung ôm ấp thì đêm nay bản thân làm sao ngủ ngon đây? Thế nhưng nhìn biểu tình không thể thương lượng của Dung Dung, Mộc Hãn ai oán.
" Vậy cậu ngủ phòng ngủ chính, mình ngủ phòng cho khách... " Mộc Hãn kéo Tạ Khinh Dung không cho nàng tới phòng ngủ khách, bản thân lại cọ cọ đong đưa không chịu rời khỏi phòng ngủ chính.
Hết chương 79