Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian


Trần Lương đối với thái độ của cô rất hài lòng, đây là một người phân rõ phải trái đấy.Bởi vậy sau đó lúc nói chuyện cũng vô thức hạ thấp âm lượng: "Nếu như các ngươi không muốn ở trong thôn, cũng có thể đi đến trên thị trấn thuê phòng ở, cũng giống nhau đấy.

Trước đó cũng có một gia đình ở thị trấn, nhưng đi đi lại lại hơi phiền phức.""Ở trong thôn a." Đã muốn lợp nhà, vậy khẳng định phải thường xuyên lui tới nền nhà bên kia đấy.

Không nói đi trên thị trấn xa, chính là đệ muội cũng không có khả năng theo cô chạy tới chạy lui đấy.Trần Lương vỗ đùi một cái: "Được, vậy thì ở trong thôn.

Trước đó ta nghĩ các ngươi là cả nhà, một gia đình ngược lại phải dành nguyên một phòng, bây giờ thấy cha các ngươi không ở đây, vậy cũng không quá dễ dàng.

Như vậy, em gai ta bên kia có một phòng trống, người đàn ông nhà nó đã không còn, cả nhà cũng chỉ có nó cùng con gái ở, các ngươi đi qua cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng chỉ một tháng, đưa 200 văn, ngươi xem có được hay không?"Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, chủ yếu là phạm vi lựa chọn của các cô quá nhỏ, đại khái ngoại trừ nhà quả phụ cũng không có chỗ khác mà ở.Cô chưa quen thuộc với cuộc sống ở nơi đây, nếu để cho chính cô chọn, cũng không quá thực tế."200 văn không có vấn đề gì, chỉ là, ta có thể đi xem phòng ở bên kia trước hay không."Trần Lương gật đầu, "Có thể, vợ lão nhị, ngươi mang Cố cô nương đi qua, thuận tiện cùng nhị thẩm ngươi nói một tiếng."Người phụ nữ trẻ đến mở cửa lúc trước ngay lập tức đáp: "Đã biết, cha, cô nương đi theo ta."Cố Vân Đông để ba người Dương thị đợi cô ở đây, tự mình đi qua.Cô vừa đi, vợ Trần Lương là Chu thị liền không nhịn được nhỏ giọng nói, "Ông sao lại để cho người đến ở nhà nhị đệ muội bên kia?""Thế nào, không phải rất tốt sao? Nhị đệ muội cùng với hai người Vũ Lan ở, một nhà Cố Gia lại không có nam đinh trưởng thành, đi qua ở cũng không có người nói xấu, Nhị đệ muội cũng có thể kiếm được chút tiền thuê phòng.""Nhưng tính tình kia của nhị đệ muội...""Tính tình gì?" Vẻ mặt Trần Lương ‘Không phải quá hiền lành’.Chu thị lập tức im lặng rồi, nam nhân đều sơ ý, hơn nữa đối với người ở goá, bác gái gì đó cũng không tiếp xúc nhiều.

Những năm này, hai nhà lui tới trên cơ bản đều là do Chu thị đấy.Phương thị a, có chút thích chiếm món lời nhỏ.

Hết lần này tới lần khác người khác ăn phải cái lỗ vốn, cô ta còn tỏ ra mình là người vô tội rất ủy khuất, làm cho người ta cách lòng.Nếu không phải cô ta không có nam nhân, Chu thị cũng không thích cùng cô ra lui tới đấy.Được rồi, kỳ thật cũng không tính là bệnh lớn gì, Cố Gia cũng chỉ ở đến khi phòng ở được lợp xong thôi.Chu thị đến cùng cũng không nói gì, Cố Vân Đông không bao lâu đã trở lại rồi.

Đi theo cô tới còn có một người là Vũ Lan cô nương, so với Cố Vân Đông lớn hơn hai tuổi, thoạt nhìn rất sáng sủa hoạt bát."Đại bá, mẹ cháu nói để cho mấy người Cố gia ở nhà cháu là được, yên tâm đi, cháu sẽ chiếu cố tốt cho bọn họ đấy."Trần Lương lập tức cười: "Được, trước tiên cứ như vậy a." Hắn quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Cái kia nền nhà kia, ngươi là bây giờ nhìn, hay là tối nay lại nhìn?""Hiện tại a." Cố Vân Đông xem phòng ở, cũng gặp được chủ phòng Phương thị.Tính tình Phương thị thế nào cô liếc mắt cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng biết chắc không thuộc về loại người như Kha biểu cô.

Vậy cũng không sao cả, huống chi cô cũng đã cùng vợ thôn trưởng nghe ngóng, thôn này có mấy quả phụ, những người khác nếu không phải là sinh nhi tử, thì cũng là không muốn sống chung với người lạ, không có người khác để lựa chọn rồi.Trần Vũ Lan rất chủ động: "Đại bá, cháu cũng cùng muội muội Cố gia đi nhìn nền nhà.""Đi thôi."Trần Lương đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài.Trần Vũ Lan mang theo Cố Vân Đông đi ở phía sau, chỉ là vừa đi ra khỏi nhà không bao xa, Cố Vân Đông liền dừng lại một chút, quả nhiên là hắn, trước đó ở trên xe ngựa cô không nhìn lầm.Cậu thiếu niên lúc trước gặp ở phủ thành kia, chẳng lẽ cũng là người thôn này hay sao?Trần Vũ Lan thấy cô dừng lại, hiếu kỳ nhìn theo tầm mắt của cô, lúc này thân thể khẽ run rẩy, nhỏ giọng tiến đến bên tai cô nói ra: "Ngươi nhanh đừng nhìn hắn, đừng nhìn hắn, hắn chính là một con sói con, mất hết tính người đấy."Con sói con? Còn mất hết tính người?Cố Vân Đông nhớ tới tình cảnh hai lần mình nhìn thấy hắn, một lần là hắn trực tiếp đạp bộ khoái một cước, lần thứ hai là có thù tất báo, đem Phan chưởng quỹ treo lên cây, nghĩ như vậy, xác thực là người hung ác đấy.Lúc cô còn muốn nhìn xem, thiếu niên kia đã không thấy rồi.Trần Vũ Lan vỗ vỗ ngực: "May mà không nhìn về phía này, muội muội Cố gia, ta nói với ngươi, về sau gặp được Thiệu Thanh Viễn nhất định phải coi chừng, hắn cũng mặc kệ ngươi có phải là con gái hay không, chọc tới hắn hắn sẽ đánh ngươi.

Loại người này, không có lương tâm đấy, Thiệu gia đem hắn nuôi lớn như vậy, hắn không cảm kích thì thôi, đến người duy nhất đối với hắn quan tâm cũng bỏ qua.

Ông nội của hắn vì hắn mà cùng Thiệu gia cãi nhau trở mặt, mang theo hắn một mình đi ra ngoài ở, kết quả về sau sinh bệnh nặng, Thiệu Thanh Viễn cũng không thèm quan tâm, ném ông nội một mình ở trong phòng tự sinh tự diệt, ngay cả chết cũng không nhặt xác, còn hắn thì sao, qua hai ngày đã bắt đầu thịt cá tràn đầy.""Vũ Lan, nói gì thế, nhanh lên, thời gian không còn sớm, sẽ chậm trễ giờ cơm trưa." Trần Lương đã đi được một đoạn đường rồi, kết quả nhìn lại, Cố Vân Đông bị Trần Vũ Lan lôi kéo đứng tại chỗ không đi.Trần Vũ Lan không lên tiếng nữa, lôi kéo Cố Vân Đông chạy qua.Cố Vân Đông không quá tin tưởng lời Trần Vũ Lan nói, người tên Thiệu Thanh Viễn kia, không quá giống người trong miệng cô ta như vậy.Bất quá mặc kệ đi, không liên quan gì đến cô.Trần Lương nói nền nhà ở cuối thôn, cách chân núi không xa, không có biện pháp, dù sao cũng là cấp trên phân phối đấy, cũng không phải là người trong thôn.Hai ngôi nhà còn lại không ở cùng nơi này, một mảnh này có chút quạnh quẽ, xung quanh cũng chỉ có hai ba gia đình.Cố Vân Đông lại rất thích đấy, chỉ là một mẫu đất hơi nhỏ chút.

Tuy thời hiện đại mua một căn nhà 100 mét vuông cũng đắt muốn chết, một mẫu đất hơn sáu trăm mét vuông đã rất lớn rồi, nhưng ở chỗ này, Cố Vân Đông lại muốn vây lại thành một viện tử lớn, tương lai có thể trồng ít thức ăn, gian phòng cũng tốt nhất là một người một phòng.Cho dù hiện tại không cần xây quá lớn, nhưng trong tương lai luôn luôn sẽ có lúc cần tớiCô đi vòng quanh nền nhà một vòng, lúc này mới đi đến trước mặt thôn trưởng nói ra: "Ta muốn mua thêm một mẫu, từ bên kia kéo dài tới chỗ này, cần bao nhiêu bạc?"Trần Lương có chút kinh ngạc, các cô trước mắt chỉ có bốn miệng ăn, cần mảnh đất lớn như vậy? Bất quá người ta muốn mua, tất nhiên là không có vấn đề gì đấy.Một bên mắt Trần Vũ Lan cũng sáng ngời, có chút nóng bỏng mà nhìn Cố Vân Đông.“Vị trí ở đây tương đối hẻo lánh, nếu là một mẫu đất, giá năm lượng bạc.” Nếu là trung tâm thôn, sẽ không phải giá này."Tốt."Sau khi xác định xong vị trí, Trần Lương liền dẫn Cố Vân Đông trở về.Lúc này, người trong thôn cũng biết Cố Vân Đông là dân chạy nạn đến bên này đấy, ánh mắt nhìn cô cũng có chút thay đổi, không còn vẻ mặt sợ hãi, hâm mộ như khi nhìn thấy xe ngựa trước đó nữa, ngược lại nhiều hơn một tia đồng tình cùng khinh thường.Những đứa nhỏ vốn đang vây quanh ở bên cạnh nhìn xe ngựa cũng bị người lớn nhà mình mang về nhà, có một số người trước khi đi còn nhỏ giọng nói: “Hoá ra là thuê xe ngựa ah, còn tưởng rằng người ta giàu có đấy, phô bày giàu sang, thì ra là giả bộ tiểu thư.

Trách không được chỉ chia được một viên kẹo đường, làm những hài tử khác thèm quá phải chạy theo, thật sự keo kiệt."Cố Vân Đông không nghe thấy, cô đã vào nhà trưởng thôn, đem một mẫu đất kia mua lại rồi, ngày khác thôn trưởng sẽ đi làm khế đất."Còn có một chuyện muốn phiền toái thôn trưởng."Trần Lương thu bạc, nói cô ngồi xuống” "Ngươi nói.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui