09
Vân Chỉ Y buồn bã khóc lóc, nhìn mẫu thân.
“Phụ Thân, Lưu Lãng đã nói với con rồi, chàng ấy chính là vì mẫu thân trong nhà mới vượt ngàn dặm để thi đậu công danh. Hơn nữa, không phải phụ thân cũng khen ngợi tài năng của Lưu Lãng sao?
"Dù cho trước đây chàng ấy đã làm sai điều gì đó, nhưng bây giờ chàng ấy đã thay đổi rồi.”
“Phụ thân, con gái bây giờ không chỉ là người của chàng ấy, mà còn mang thai con của chàng ấy. Phụ thân đây là cố tình ép con vào chỗ chết sao?”
Kiếp trước ta từng nghe Vân Chỉ Y nói rằng tên thư sinh nghèo kia rất giỏi làm thơ.
Ta không ngờ hắn thực sự có khả năng này, nếu không phụ thân cũng không khen ngợi hắn.
Phụ thân nghe vậy thì thở dài: “Thôi vậy thôi vậy, phụ thân già rồi không lo được nữa. Nếu con đã muốn gả cho cậu ta, thì phụ thân sẽ chiều theo ý con”.
Vân Chỉ Y bật khóc vì sung sướng, lại đưa mắt nhìn mẫu thân.
Mẫu thân liền bước tới nói nhỏ với phụ thân:
"Tướng công, Y Y nhà chúng ta là một tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành. Mặc dù chúng ta đã nói rằng không bàn đến việc xuất thân, nhưng Lưu công tử này...”
“Lưu công tử không phải giỏi làm thơ sao?
"Hay là như thế này? Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ Vương thừa tướng, chúng ta có thể đưa cậu ta đến đó. Đến lúc đó làm một bài thơ hay tặng cho ngài ấy, tài tử kết đôi cùng với giai nhân sẽ là một câu chuyện hay đối với con gái chúng ta."
Nghe đến đây, ta chỉ cảm thấy mọi thứ bắt đầu trở nên thú vị.
Vào ngày mừng thọ của Thừa tướng, quả nhiên phụ thân đã đưa tên thư sinh nghèo đến đó.
Nói với bên ngoài rằng, tên thư sinh nghèo đó là họ hàng xa của mẫu thân ta.
Nhưng khi phụ thân quay lại, sắc mặt ông tái mét.
Mẫu thân hỏi ông có chuyện gì, phụ thân tức giận một lúc lâu mới đem chuyện vừa xảy ra nói ra.
Hóa ra sau khi đưa tên thư sinh nghèo đến tham gia tiệc mùng thọ, ông ấy đã cho tên thư sinh ngèo một cơ hội làm thơ.
Nhưng đã bị hắn ta làm hỏng hết.
Nói đến đây, phụ thân đầy giận dữ: “Đúng, hắn làm thơ rồi, hắn làm thơ về cái gì nhìn từ xa có thể biết hoa mận trắng không phải là tuyết, bởi vì hương thơm của hoa mận tỏa ra từ đó.”
Mẫu thân có vẻ bối rối: “Đây đúng là một bài thơ hay”.
Phụ thân tức giận: "hay cái rắm!"
“Bây giờ không khí mùa thu trong lành, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hắn ta sáng tác là một bài thơ về mùa đông! Người ta yêu cầu hắn ta làm thơ dựa trên cây sơn trà trong phủ Thủ tướng, nhưng hắn do dự rất lâu cũng không thể làm ra được. Thật xấu hổ!”
Nghe đến đây, ta cảm thấy có điều gì đó đáng nghi ở đây.
Cho dù ta không quen lắm với tên họ Lưu kia nhưng ta vẫn được nghe rất nhiều bài thơ hay từ miệng Vân Chỉ Y.
Chỉ là lật đi lật lại vẫn chỉ vài bài đấy.
Bây giờ lại không thể làm ra một bài thơ nào.
Ta thậm chí còn nghĩ, liệu những bài thơ này có thể...
Hắn ta đã ăn trộm nó à?!
10
Thực ra, bây giờ ta không có thời gian quan tâm đến chuyện của Vân Chỉ Y.
Chỉ mong nàng ta sẽ cùng với tên thư sinh kia bên nhau như hình với bóng, sớm rời khỏi Vân phủ.
Ta lo lắng mọi chuyện sẽ thay đổi, nên đã giục phụ thân hủy bỏ hôn ước ngay lập tức.
Không ngờ, ngay sau khi gửi thư hủy hôn đi vừa gửi đi, một lúc sau nó lại bị gửi trở lại.
Nói là Tần đại nhân không đồng ý hủy hôn.
Nghe xong những câu này, ta chỉ thấy buồn cười.
Xem ra Tần đại nhân thực sự yêu Vân Chỉ Y, nếu không thì phụ thân đã đích thân gửi thư xin hủy hôn, thì sao ngài ấy lại không chịu.
Phụ thân lo lắng đến mức không nghĩ được gì, cuối cùng ông nhìn sang ta.
“Dung nhi, con cũng thấy rồi, phụ thân cũng hết cách, suy cho cùng lúc đầu cũng là ta quyết định cầu thân nhà Tần đại nhân.”
"Hay là như thế này, tỷ tỷ con bây giờ không thể gả qua đấy được nữa, hay là con thay tỷ tỷ con gả qua đấy? Dù sao khi chúng ta cầu thân, phụ thân cũng không nói đó gả đứu con gái nào cho Tần gia."
Ta lập tức đập tan ý định của phụ thân: “Phụ thân, con không muốn chấp nhận sự bố thí của người khác.”
“Nếu người đã không có cách nào từ hôn, thì con gái sẽ đích thân đi giải thích, nói rằng tỷ tỷ đã có ý chung nhân, để cho hắn chết tâm.”
Không ngờ vừa đứng dậy, đã nhìn thấy một nam tử tuấn tú, như gió như trăng đi về phía mình.
Khi nhìn thấy ta, huynh ấy mỉm cười và hỏi: "Dung nhi cô nương nói tại hạ đây là đồ bố thí của người khác?"
Chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến ta đỏ mặt vì xấu hổ.
Lại có thể là huynh ấy...
Tần Triệt bước tới và chào phụ thân ta: "Vân thượng thư, Dung Nhi cô nương sợ là có chút hiểu nhầm về tại hạ, Không biết Thượng Thư đại nhân có thể tạo điều kiện cho ta nói chuyện một mình với Dung Nhi cô nương một chút được không?"
Phụ thân sửng sốt một lúc rồi đồng ý: “Tất nhiên, tất nhiên là tùy ngài.”
Sau đó, ông nói với những người hầu: "Các ngươi lui xuống hết đi."
Đợi phụ thân rời đi, ta liền nói thẳng: “Tần đại nhân đến vừa lúc, tỷ tỷ ta đã có người trong lòng, nên phụ thân mới phái người đến từ hôn. Cho dù là vì tốt cho Tần đại nhân, cũng xin ngài hãy đồng ý từ hôn. "
Không ngờ Tần Triệt lại từng bước một đến gần ta, còn ta bị ngài ấy ép đến mức phải lùi lại một bước.
Cho đến khi không lùi được nữa, Tần Triệt khàn giọng hỏi ta: "Dung Nhi cô nương, nàng có biết người mà Tần Triệt ta muốn cưới từ đầu đến cuối đều là nàng không?"
Sau đó huynh ấy kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Hóa ra hai năm trước huynh ấy suýt chết đói trên đường vào Kinh để dự thi.
Là ta đã gặp huynh ấy đang thoi thóp trên đường, ta không những cho huynh ấy đồ ăn mà còn cho huynh ấy một ít ngân lượng.
Huynh chỉ nghe người ta gọi ta là Vân nương chứ không biết họ của ta.
Sau này, phụ thân đích thân đến cầu thân, huynh ấy vui mừng khôn xiết, tưởng là ta nên đồng ý.
Ta hơi bối rối dường như có cái gì đó nghẹn ở cổ không thể nuốt xuống được.
"Nhưng nếu phụ thân và tỷ tỷ của ta không nhất quyết hủy bỏ hôn ước, thì người sau này huynh phải lấy vẫn không phải là tỷ ấy sao. "
Tần đại nhân cười nhẹ: “Cho dù cưới nhầm người, trong lòng ta vẫn không có nàng ta, thì cũng sẽ không bao giờ chạm một ngón tay vào nàng ta.”
Ta như hiểu ra điều gì đó.
Khó trách ở kiếp trước Tần Triệt và Vân Chỉ Y kết hôn đã nhiều năm, nhưng lại chưa từng nghe tin mang thai...