11
Đương nhiên, mối hôn sự này sẽ không bị hủy bỏ nữa.
Nhưng mối hôn sự của Vân Chỉ Y phải đẩy lên trước mấy ngày.
Suy cho cùng, bụng nàng ta ngày một lớn, không thể đợi thêm được nữa.
Vì thế phụ thân tìm cho họ một ngày lành tháng tốt, để hai người họ thành hôn.
Không ngờ, vào ngày thành hôn, tên họ Lưu kia uống say rồi đi theo ta ra sân sau.
Hắn ta đột nhiên nhảy ra, muốn ôm ta nhưng bị ta nghiêng mình né được.
Nhìn thấy hắn ta như vậy, ta tức giận đến mức tát mạnh vào mặt hắn một cái.
"Họ Lưu kia, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám động tay động chân, đừng trách ta không khách sáo!"
Hắn ta không những không tức giận mà cười lớn, lớn tiếng nói:
“Phụ nữ ở thời đại các ngươi, thú vị thì thú vị, nhưng lại quá cổ hủ.”
“Ta nói cho ngươi biết, ta đây đến thế giới này có ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường, đừng có hù dọa ta.”
"Có bản lĩnh thì ngươi kêu đi, tốt nhất là kêu những người đang uống rượu ngoài kia ra đây, đến lúc đó ta sẽ nói với bọn họ rằng chính ngươi đã dụ dỗ tỷ phu của mình. Đối với đám con gái cổ đại các ngươi việc mất đi trinh tiết còn nghiêm trọng hơn mất mạng."
"Cha ngươi còn là Thượng Thư, ngươi cho rằng ông ta có thể chịu đựng được sự xấu hổ này sao?"
Ta biết tên thư sinh này bỉ ổi và vô liêm sỉ, nhưng không ngờ hắn lại vô liêm sỉ như vậy.
Còn nữa, vừa rồi hắn ta có nói phụ nữ ở thời đại chúng ta lại là ý gì?
Nhìn thấy tên họ Lưu kia chuẩn bị lao tới lần nữa, một bóng người đã kịp thời xuất hiện và đá hắn ta ra xa.
Tần Triệt đứng trước mặt ta, lạnh lùng nói: "Họ Lưu kia, nếu ngươi còn dám ăn nói lỗ mãng, có tin ta giết ngươi tại chỗ vì tội ám sát mệnh quan triều đình không!"
Sau khi nghe điều này, hắn ta gần như tỉnh rượu, liên tự xin lỗi và tụ nhận mình uống say rượu rồi bỏ đi trong tuyệt vọng.
May thay, sau khi Vân Chỉ Y thành hôn, nàng ta sẽ dọn ra khỏi nhà họ Vân.
Về cơ bản, ta và tên họ Lưu kia sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tuy nhiên, sau khi Vân Chỉ Y thành hôn không lâu, nàng ta lại quay về tìm mẫu thân khóc lóc.
“Mẫu thân, Lưu Lãng chỉ là một tên thư sinh, con gái lại vốn là thiên kim tiểu thư, với số ngân lượng của hồi môn ít ỏi đó làm sao có thể đủ tiêu?
"Mẫu thân, người yêu thương con gái nhất. Không bằng cho con thêm ít ngân lượng? Người cũng không nhẫn tâm nhìn con gái chịu khổ đúng không."
Ta từ xa nhìn thấy, liền vội vàng rời đi, nhưng vẫn nhờ phụ thân cử người điều tra nhất cử nhất động của tên thư sinh nghèo đó.
Chẳng bao lâu sau, phụ thân đã phát hiện ra manh mối.
Hóa ra sau khi hắn thành hôn cùng Vân Chỉ Y, hắn ta đã phớt lờ Vân Chỉ Y, thay vào đó lấy tiền của hồi của nàng ta đi ăn uống và đánh bạc.
Cuối cùng, ngay cả của hồi môn của Vân Chỉ Y cũng bị mang đến tiệm cầm đồ để đổi lấy tiền, tiếp tục ăn chơi trác táng.
Sau sự việc ở Đông trang xảy ra, Vân Chỉ Y vẫn cố bảo vệ hắn ta.
“Lưu Lãng chỉ là buồn bực không vui mà thôi, hơn nữa tại con gái có thai lâu ngày rất bất tiện mới như thế này.”
"Các người chưa bao giờ yêu thương con, các người chỉ là những kẻ đạo đức giả, chỉ có Lưu Lãng đối xử chân thành với con."
Phụ thân nghe vậy trực tiếp đuổi nàng ta ra ngoài.
"Từ giờ trở đi, hai người các ngươi đừng hòng bước chân vào Vân gia nửa bước."
Sau đó, phụ thân nói với mẫu thân: "Còn bà nữa, sau này đừng cho nó một xu nào nữa!"
12
Mùa xuân năm sau, ta thành hôn.
Vào ngày lành tháng tốt, Tần Triệt dùng kiệu tám người khiêng đón ta vào phủ.
Mẫu thân chàng ấy hiền lành tốt bụng, trong nhà có người hầu chăm sóc bà. Ta còn chưa kịp mở lời thì Tần Triệt đã trịnh trọng nói với ta, nếu ta vẫn muốn làm ăn thì có thể thoải mái đi làm.
Sau khi nghe lời này, ta kinh ngạc, tưởng chuyện này đã trót lọt, nhưng không ngờ vẫn bị chàng ấy phát hiện.
Nhưng nghe những lời này của chàng ấy, ta liền cảm thấy yên tâm hơn.
Khi ở nhà, mẫu thân luôn thấy ta không thuận mắt, nếu như để bà ấy biết ta xuất đầu lộ diện ra ngoài làm ăn, sợ là càng không ổn.
Bây giờ ta đã gả chồng rồi, bà ấy không còn quyền kiểm soát ta nữa.
Cứ thế, ta và Tần Triệt phu thê ân ái, ban ngày chàng ấy thượng triều, còn ta làm kinh doanh.
Bởi vì ta có ký ức về kiếp trước, nên bất cứ việc gì ta làm cũng chỉ có lãi chứ không lỗ.
Nhưng điều làm ta càng ngạc nhiên hơn nữa là so với kiếp trước, Tần Triệt ở kiếp này đã từ một quan chức khiêm tốn trở thành tể tướng chỉ trong vòng ba năm.
Trong bốn năm ngắn ngủi.
Việc làm ăn của ta tuy rằng không khởi sắc giống như ta mong đợi, nhưng vẫn là một phú thương giàu có nổi tiếng khắp kinh thành.
Nhiều người thầm khuyên Tần Triệt: "Tần đại nhân, người đời điều biết Sỹ – Nông – Công – Thương, ngài đường đường là tể tướng của một nước, làm sao có thể nhẫn nhịn để thê tử của mình xuất đầu lộ diện, làm một công việc xấu hổ không thể ngóc đầu lên được như thương nhân này?"
Tần Triệt hỏi ngược lại: "Tại sao lại không được? Người ta có tài riêng của mình, phu nhân nhà ta vốn là người giỏi việc này, chưa kể tạo phúc cho dân chúng, còn đóng góp rất nhiều ngân lượn vào ngân khố cho Thánh thượng. "
"Hơn nữa, tại sao nữ nhân lại không thể xuất đầu lộ diện? Nói thật, trưởng công chúa điện hạ ngày hôm qua còn cùng phu nhân ta uống trà, còn có ý định cùng phu nhân ta làm buôn bán lớn.
Các hạ nói như vậy, là đang trách đại điện hạ sao?"
Người đó nghe vậy lập tức sợ hãi, sắc mặt xám xịt.
Tất nhiên, những lời này đều là nô tỳ bên cạnh ta nghe được.
Ta chỉ cười nhẹ rồi bỏ qua.
Thực ra Tần Triệt không hề nói dối, lúc đó đại công chúa được hoàng đế sủng ái nhất quả thật có ý định cùng ta làm ăn, thậm chí còn dạy ta những điều ta chưa từng thấy.
Thí dụ: làm xà phòng, nước hoa trong suốt và đẹp mắt, và các phương pháp làm muối tiện lợi hơn.
Khi được hỏi về những điều này, đại công chúa chỉ nói rằng mẫu thân ngài ấy đã nghiên cứu ra chúng.
Ta biết để có được vinh hoa phú quý như ngày hôm nay không thể không nhắc tới công lao to lớn của Tần Triệt.
Hôm đó, khi đang ngồi trên xe ngựa, ta nghe thấy một tiếng động ầm ĩ phía trước.
Thị nữ tiến lên nói: "Phu nhân, phía trước hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đường bị tắc rồi."
Ta đáp lại rồi xuống xe, khi đến đoạn đường bị tắc đó, ta nhìn thấy trưởng tỷ mặc bộ quần áo vải lanh thô ráp, tay cầm giỏ rau rừng, chắn trước kỹ viện.
Trước mặt nàng ta là một tên thư sinh nghèo say khướt.
Nàng ta khổ sở cầu xin, nói rằng gia đình không còn một chút ngân lượng nào nữa, bảo hắn về nhà đọc sách để thi đậu công danh. Nhưng tên thư sinh nghèo đó đã độc ác đá nàng ta ngã xuống đất, quay người ôm mỹ nhân quay vào thanh lâu.
Nàng ta khóc nhiều đến nỗi khắp mặt toàn là nước mắt, cuối cùng nhếch nhác đứng dậy, ngẩng đầu thì nhìn thấy ta.