Trường Ương Truyện


Chấp sự tông môn ngừng một lát, sáng tỏ "Được, diệt trừ là được, ta đưa các ngươi trở về tông môn."
Chân núi Hợp Hoan tông, Trường Nhạc cùng Trường Ương mới từ truyền tống trận bước ra, ngay lập tức có thể thấy chung quanh núi được trồng toàn cây Hợp Hoa.

Những bông hoa Hợp Hoan giống như một tầng sương mù màu đỏ thẫm bao phủ các đỉnh núi.
“Sư muội, lần sau đừng ở một mình.” Trường Nhạc nhịn hồi lâu, nhưng không khỏi quay đầu lẩm bẩm nói: “Mặc dù lần này bí cảnh chỉ có tu sĩ Trúc Cơ trở xuống mới có thể vào, nhưng cũng không biết đối phương có hậu chiêu gì.”
Hai người tiến vào tông môn cùng năm.

Trường Nhạc là trời sanh linh thể, mà trường ương vì là phàm nhân nên cần phải bắt đầu tu luyện dẫn khí hoán cốt, không thể so với tu sĩ vừa ra đời đã có thể dẫn khí như hắn, cho nên hắn mới được làm đại sư huynh.
Nhưng Trường Ương đạo tâm kiên định, tốc độ tu luyện cực nhanh, sự chênh lệch giữa bọn họ từ năm trước thì đã được san bằng.

Bây giờ sức mạnh của cô ấy thậm chí còn vượt xa chính hắn.
Tuy nhiên, bản thân hắn trời sanh linh thể cũng không phải không có ưu thế.
Thiên địa này có bốn giới, thứ nhất là nhân giới, thứ hai là linh giới, thứ ba là yêu giới, cuối cùng là Ma giới.
Trong đó, tu sĩ linh giới cùng phàm nhân có hình dáng và tâm tính đều giống nhau, chỉ là linh giới thì khắp nơi linh khí, còn nhân giới thì hỗn độn, trong hơi thở đều là hỗn độn khí.
Đây là cách phân biệt người ở hai thế giới.

Những người được sinh ra ở linh giới đều có trời sanh linh thể, cũng tức là tu sĩ.

Mà nhân giới, trừ khi bước vào con đường tu đạo, nếu không người phàm hầu hết sẽ không sống quá trăm năm.
Dĩ nhiên ở linh giới cũng có khá nhiều tu sĩ trời sanh linh thể cả đời chỉ ở Luyện Khí kỳ, thậm chí không vào được tông môn, không khác phàm nhân ở nhân giới nhiều lắm, nhiều lắm là sống lâu hơn một chút so với người phàm.
“Ta biết rồi.” Trường Ương sau khi đáp ứng liền nói :”Sư huynh, ta đi Cổ Tịch lâu trước đây.”
“Ngươi..” Trường Nhạc nhìn bóng lưng Trường Ương nhanh chóng rời đi, không khỏi gãi gãi trán, “Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ.”
Cổ tịch lầu có ba tầng, là nơi chủ yếu ghi lại những bí kỹ của tông môn, Trường Ương từ lúc vào tông cho tới nay, thời gian hầu hết đều ở nơi này, nhưng lấy cảnh giới của cô mà nói, thì có rất nhiều bí kỹ cũng xem không hiểu, chỉ có thể liều mạ.ng học thuộc mọi thứ, sau đó lại học tiếp những thứ có thể hiểu.
Cô đi lên lầu hai, tiếp tục đọc cuốn bí kỹ mà cô đang đọc trước khi rời khỏi tông.

Thỉnh thoảng hai ngón tay huy động, mơ hồ có linh lực vận chuyển.

Hợp Hoan tông chỉ có duy nhất một tâm pháp tu luyện, lầu thứ hai này bao gồm các tâm pháp bí kỹ do tông môn tiền bối lưu lại, tất cả đều được biến hoá từ tâm pháp tông môn.
Nhưng sư phụ từng nói tới, tu luyện tới sắp tiên cảnh giới, mới tính là tâm pháp hợp hoan tông chân chính.
Đại lộ tu hành, cần cấp chín thành thần, chia làm luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, tàng u, sắp tiên, bán tiên, khuy thần, chân thần.
Tự trăm ngàn năm trước, chân thần phá không phi thăng, bốn giới lại không chân thần, sắp tiên cảnh giới có thể chấp chưởng đại tông.
Hợp hoan tông liền bởi vì chậm chạp không có người nào có thể tu thành, dần dần suy thoái, hôm nay thì nó rơi khỏi danh sách ba ngàn tông môn của linh giới.
Trường Ương tỉnh hồn, tiếp tục đắm chìm học bí kỹ.
Ánh nắng ùa vào chiếu vào người trước giá sách gỗ đen, phản chiếu lên khuôn mặt gầy gò và tập trung.
Cô không biết những ngôi sao đã di chuyển bên ngoài cửa sổ gác mái bao nhiêu lần, nhưng cô chợt phát giác, khép lại bí kỹ, nhét nó trở lại vị trí ban đầu, đồng thời né người tránh thoát một kích, trở tay hướng phía sau đánh.
“Ai ui!”
Trường Ương nghe được thanh âm quen thuộc, thu tay, lắc mình đỡ lấy giá sách rơi xuống, nhìn người tới: “Chương Nguyệt.”
"Sư tỷ." Chương Nguyệt cười hì hì nói, "Bị tỷ phát hiện rồi."
Trường Ương quan sát nàng một cái "Trúc cơ."

Chương Nguyệt gật đầu liên tục, “Sau khi được chấp sự của tông môn mang về, y sĩ đã giúp muội loại bỏ tạp chất trong gân mạch, nói muội sắp đột phá, hôm nay cuối cùng cũng thành công.”
Ngày đó ở bí cảnh, sau khi hấp thu một đống hạ phẩm linh thạch, không kịp thanh trừ tạp chất, bị thương rất nặng, cho nên cô ấy bắt đầu rơi vào trạng thái nhập định.
Chương Nguyệt sau khi đột phá, vừa nghe đại sư huynh cùng sư tỷ trở lại, không ngừng bận rộn chạy tới cổ tịch lầu.
Trường Ương cúi xuống nhặt từng cuộn bí kỹ bị rơi lên giá sách, có cấm chế trong những bí kỹ này, một Trúc Cơ hậu kỳ như cô cũng không thể làm tổn hại tới chúng.
“Sư tỷ.” Chương Nguyệt đi theo cùng nhau ngồi xuống nhặt sách, đồng thời lấy ra một bông sen như dâng hiến bảo bối, “Nhìn xem đây là cái gì.”
Trường Ương cầm lên cuốn sách cuối cùng đứng dậy, quét qua đài sen Chương Nguyệt đang cầm trong tay, mơ hồ có thể ngửi thấy một mùi hương hoa sen tươi mát.
Cô thò tay vào túi đựng đồ, cũng lấy ra một vật, đưa cho Chương Nguyệt.
“Đây là hoa sen vàng trong ao.” Chương Nguyệt trên mặt tràn đầy vui mừng, nàng cầm lấy nói: “Sư tỷ, ngươi đã giúp chúng ta báo thù.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận