" Ừ.
"
"Quá tốt ta cũng biết sư tỷ lợi hại" Chương Nguyệt cầm bông sen chín tấc vừa nói, đồng thời không quên mở đài sen ra, kết quả cô bóc hết ra chỉ được một hạt sen còn sót lại.
“Đài sen này nhìn bề ngoài thì đầy đặn nhưng bên trong lại rỗng tuếch.
” Chương Nguyệt lẩm bẩm đưa hạt sen duy nhất cho Trường Ương, “Sư tỷ, tỷ ăn đi.
”
Trường ương nhận lấy "Ngươi mới vừa trúc cơ, nên trở về đi thật tốt tu luyện, vững chắc cảnh giới.
"
“Muội biết, đại sư huynh đã giới thiệu cho muội một số cuốn bí kỹ, bây giờ muội đi mượn ngay.
” Chương Nguyệt vui vẻ sờ tay lên bông sen chín tấc, sau đó quay người vẫy tay, “Tỷ tỷ, muội đi đây.
”
Trường Ương nhìn thấy Chương Nguyệt rời đi, ngay lúc cô đang định quay lại nhìn xem bí pháp, khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó, liền dừng bước.
Một mảnh giấy ố vàng gấp đôi rơi xuống đất.
Cô nhìn quanh và thấy rằng tờ giấy có lẽ đã rơi ra từ cuốn sách bí kỹ nào đó.
Trường Ương cúi xuống nhặt lên, mới nhận ra tờ giấy đó không phải là loại giấy dùng trong bí thuật, mà giống một tờ giấy gạo bình thường được người ta tùy tiện nhét vào.
Cô dựa vào giá sách, một tay mở tờ giấy gấp ố vàng, tay kia nhét thẳng hạt sen vào miệng.
Hạt sen này cực kỳ mềm và có lẽ vẫn chưa chín hoàn toàn, ngoài vị chát trên bề mặt thì bên trong không có vị đắng.
Sau khi nuốt vào, trong đan điền của cô có một luồng hơi thở thanh lọc nhàn nhạt chảy ra, nhưng khi cô cẩn thận cảm nhận thì không có chút thay đổi nào.
Trường Ương cúi đầu nhìn tờ giấy, ngoài vết gấp, trên tờ giấy còn có vết nhăn bị vò nát, bên trong có viết một đoạn.
[Phàm là người tu Sơn Vân loạn, dẫn tâm huyết vào thuốc, tạo ra giấc mộng phi hoa, có thể chữa khỏi mọi độc tố.
Tuy nhiên, sau khi giải độc, trong lòng người bị trúng độc sẽ thay đổi đối với người đã hiến má.
u của mình.
]
Trường Ương cau mày, không hiểu rõ mộng phi hoa và thay đổi lòng có nghĩa là gì.
Cô nghĩ nghĩ rồi cất tờ giấy đi, chuẩn bị hỏi sư phụ sau.
Trường Ương đứng đó, cảm giác mệt mỏi chợt quét qua cô, cô lắc đầu, hai mắt sưng húp và cảm thấy choáng váng, như thể cô đã tu luyện quá mức.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Trời tối.
Trường Ương dứt khoát xoay người rời khỏi cổ tịch lầu, trở về nghỉ ngơi trong đêm.
Không lâu sau, một căn phòng ở lưng chừng núi bị đẩy ra, Trường Ương quay người đóng cửa lại mà không bật đèn, đi thẳng đến chiếc giường hẹp, cởi giày rồi ngủ trên đó.
Một lúc sau, cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh trăng trắng sáng chiếu vào cửa sổ hé mở, chiếu sáng đống giấy tờ bừa bộn trước bàn được dùng tách trà ép xuống, còn sót lại một vết nước.
Hồi lâu sau, một bóng đen mơ hồ từ túi đựng đồ trên thắt lưng Trường Ương bay ra, đầu tiên là nhìn cô trước giường, sau đó đi vòng quanh phòng vài lần, cuối cùng dừng lại ở bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Sau đó, cái bóng phát ra âm thanh khiếp sợ, "Chữ thật là xấu.
"