Thăng cấp là nguy hiểm, không ai dám phạm sai lầm, nhưng người này lại cố gắng thăng cấp trong hoàn cảnh như vậy.
Buồn cười thay.
Chương Nguyệt và năm người khác nhân cơ hội đám tán tu đang bần thần, tránh né tên thể tu và lao tới bao quanh Trường Nhạc, cố gắng trì hoãn thời gian để cho đại sư huynh thăng cấp.
Nhưng mà cho dù đệ tử Luyện Khí kỳ có mạnh đến đâu, họ cũng không thể ngăn cản những tán tu Trúc Cơ kỳ, huống hồ là tận sáu người.
Chẳng bao lâu, năm đệ tử của phái Hợp Hoan đã bị hai tán tu làm trọng thương.
Chương Nguyệt là người có tu vi cao nhất trong số năm đệ tử Luyện Khí kỳ, cô nghiền nát một đá linh thạch cấp thấp, không quan tâm đến tạp chất lẫn vào linh phủ, cư.
ỡng ép mình cầm kiếm đứng lên ngăn ở trước mặt Trường Nhạc.
Người đàn ông gầy gò mặc áo bào xanh cuối cùng cũng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, “Phiền toái.
”
Những đệ tử Luyện Khí kỳ này như những con gián gi.
ết hoài không ch.
ết.
“Ta tới.
” Cách đó không xa, tên tán tu cầm cung bằng cả hai tay, vô số mũi tên lao tới sát ý, Chương Nguyệt huơ kiếm để cắt đứt một số mũi tên, cô liều mạ.
ng cắn chặt môi, cuối cùng không nhịn được mà nôn ra một ngụm má.
u lớn.
Đúng lúc này, một mũi tên bay chéo về phía trán của Trường Nhạc.
Chương Nguyệt liếc nhìn vị sư huynh ở phía sau, cắn đầu lưỡi, tỉnh táo trong giây lát, vận lên linh lực cuối cùng còn sót lại và chặt đứt mũi tên.
Khoảnh khắc tiếp theo, một mũi tên nữa lại tiếp gần, thẳng tắp bắn trúng hai cánh tay cô, theo theo trọng áp của Trúc Cơ kỳ, hung hăng đem Chương Nguyệt ghim xuống đất.
Còn chưa kết thúc, tán tu cầm cung còn chưa vội gi.
ết Trường Nhạc, ngược lại cầm cung bắn về phía Chương Nguyệt trên mặt đất.
Đầu tiên là đóng đinh vào bắp đùi, khiến cô không thể cử động được.
Tên tán tu liếm khoé miệng, rút cung bằng tay phải, nhìn chằm chằm vào độ cong cơ thể đang phập phồng của Chương Nguyệt, trong mắt loé lên sự khát má.
u và si mê, độ cong nhấp nhô này rất nhanh sẽ chấm dứt.
“Hưu!”
Mũi tên xuyên qua bầu trời, mang théo sát ý mãnh liệt, bắn về phía đầu của Chương Nguyệt đang trọng thương.
“Keng.
”
Mũi tên lạnh băng bị người ch.
ém xuống.
Là Trường Nhạc.
Hắn đã tiến tới giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ.
Đôi mắt của Trường Nhạc đỏ lên do sự khuếch trương của gân mạch, hắn tiến lên một bước ngăn trở trước Chương Nguyệt, sau đó dùng hai ngón tay đặt lên lưỡi kiếm, dùng sức kéo xuống thân kiếm, lấy huyết tế kiếm “Dẫn thần trợ ta, diệt hung thần.
”
Kiếm quang màu vàng từ mặt đất sáng lên, không ngừng hội tụ đến thân kiếm.
Tất cả tán tu đều cảm nhận được một cỗ kiếm khí bàng bạc dâng lên.
Người đàn ông gầy gò sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn không ngờ rằng tên đệ tử trẻ tuổi này lại có đạo tâm đến vậy, dưới tình huống này mà vẫn có thể thành công tấn thăng lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Chân hắn bước về phía trước, hai cánh tay mang theo kim khoen kêu leng keng, sát tâm nồng nặc.
Tán tu mặc áo bào xám đang quan sát đột nhiên nói :”Đã đến lúc phải rời đi rồi.
”
Người đàn ông gầy gò mặc áo choàng xanh lập tức dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, sát ý tất cả đều rút đi, cả người nhanh chóng thối lui, “Đi.
”
Đám tán tu này đột ngột biến mất như lúc tới, chốc lát liền biến mất trên con đường nhỏ phía đông ao sen.