Lý Chính biết Long Mộc thật sự làm phản sợ rằng đệ ấy sẽ cho người mai phục ở đó.
Cửa Tường Phù là con đường nhỏ, chỉ dành cho nội quan và cung nữ, hai bên lại trống trải, Long Mộc muốn ẩn nấp cũng không có chỗ.
Lý Chính cứ như thế mà thuận lợi vào cung
Khi hắn vào đến điện Càn Nguyên quần thần đã đang đợi sẵn.
"Các vị làm sao đến được đây?"
Lý Chính có chút mơ hồ.
"Bẩm điện hạ, hai ngày trước chúng thần đã được bệ hạ triệu vào cung, vẫn ở đây đến giờ này."
Hữu Nghĩa rất bình tĩnh trả lời hắn, phụ hoàng triệu đại thần vào cung, hẳn là vì di chiếu.
Lý Long Mộc đợi cả đêm cuối cùng nhận được tin Lý Chính đã vào cung, xem ra hắn đánh giá thấp đại ca này của hắn rồi.
.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, nội quan hoảng sợ chạy vào trong điện, chưa đến nơi đã ngã nhào, miệng lắp bắp.
"Điện hạ...!Vũ Đức vương...!bên ngoài.
Toàn bộ Càn Nguyên điện đã được đóng kín, Cấm Tử Quân và Cấm Lan Quân trong tâm thế sẵn sàng, hơn một nữa binh lực kinh thành đã mang đến Đại Lý.
Bây giờ trong tay bọn họ chỉ có hơn 4 vạn quân, không biết Long Mộc bên ngoài có bao nhiêu quân, cho dù Cấm Tinh Quân không có ở đây nhưng Long Mộc là ai, hắn chính là chiến thần của Thiên Lý Quốc.
Lý chính nhìn ra bên ngoài, cách một cánh cửa dày nhưng tim hắn lúc này lạnh lẽo vô cùng.
Vương vị này nếu có thể hắn nguyện ý nhường.
Nhưng quyền định đoạt đâu phải hắn.
"Ta đối với anh em không bạc, nay phụ hoàng băng hà, tam đệ lại nổi loạn, các vị bảo ta phải làm thế nào?"
Hữu Nghĩa theo hầu bệ hạ ba mươi năm, cho dù ông không biết hôm đó bệ hạ nghĩ gì, nhưng giờ bệ hạ băng hà, tang còn chưa phát Vũ Đức Vương đã có lòng phản trắc, người như thế sao xứng ngồi lên vương vị.
"Điện hạ, bệ hạ băng quang còn chưa lạnh, vương gia đã làm chuyện bất nghĩa bất trung, cho dù thế nào cũng vạn lần không thể chấp nhận, xin cho chúng thần cùng người sát cánh trận này."
Lý Chính đưa mắt nhìn quần thần phía dưới, trận chiến này hắn không muốn đánh.
"Phụ hoàng còn đang ở Thiên An điện, nếu ta ở nơi này khiến máu chảy thành sông, chẳng phải khiến người đi mà không nhắm mắt hay sao?"
Nếu phải đánh, hắn cũng không hy vọng là ngày hôm nay, bởi di thể phụ hoàng hắn còn chưa lạnh, mà hắn biết Long Mộc đối với phụ hoàng mà nói cũng giống như hắn, ông đều xem là máu mủ.
Hữu Nghĩa thấy Thái Tử không có ý định tranh vị, ông cũng biết điện hạ vốn là người trọng tình trọng nghĩa.
"Điện hạ thứ cho thần nói thẳng, giang sơn này một tay bệ hạ gây dựng nên, nếu trao lại cho người khác họ, vậy nữa đời trước của bệ hạ được tính là gì đây."
Lý Chính sững người, Hữu Nghĩa cũng biết thân thế của Long Mộc.
Những lão thần trong điện cũng quay đầu nhìn Hữu Nghĩa, trong số bọn họ Hữu Nghĩa là người theo chân bệ hạ lâu nhất, ông ta nói vương gia là người khác họ, chẳng lẽ nào.
Nguyễn Lộ chợt hiểu vì sao Hữu Nghĩa lại gây gắt đến thế khi ông tiến cử vương gia.
Ông chỉ biết thở dài nhìn ra ngoài cửa.
Giữ giang sơn họ Lý, giang sơn nữa đời phụ hoàng hắn gây dựng, kẻ đứng trên vương vị đôi chân phải vững, đôi vai phải chắc, cả trái tim đôi khi cũng phải lạnh lẽo, hắn nhắm nhắt thở dài, lệnh Cấm Tử Quân mở cửa điện Càn Nguyên.
Bên ngoài Lý Long Mộc một thân giáp bạc uy nghiêm ngồi trên lưng ngựa, bên dưới một đội quân đã vay kín tử cấm thành.
Lý Chính đứng trên bậc thềm nhìn xuống, lòng hắn lạnh lẽo vô cùng, cả đời hắn cũng chưa từng nghĩ có một ngày Long Mộc sẽ chĩa đao thương về phía hắn.
"Long Mộc đệ muốn làm gì?"
"Lý Chính, ta chỉ cần huynh rời khỏi điện Càn Nguyên để lại đế vị, ta sẽ không động binh đao, ta không muốn nhộm máu nơi này".
Giọng Lý Long Mộc lạnh băng, tựa như người trước mặt không phải huynh đệ hắn nữa, Lý Chính càng đau lòng nhìn hắn.
"Đệ đã nói không muốn nhộm máu nơi này, sao còn làm thế?"
Lý Long Mộc cười nụ cười đầy giễu cợt.
"Lý Chính nếu hôm nay huynh có thể thắng Triệu Long Mộc ta, vậy thì về sau huynh có thể vững chải mà đứng trên đế vị, bằng không đừng nghĩ đến nó nữa."
Triệu Long Mộc, đệ ấy tự xưng mình là Triệu Long Mộc, không phải Lý Long Mộc, Lý Chính ngay cả chút hy vọng cuối cùng muốn khuyên can đệ ấy cũng bị dập tắt.
Long Mộc một khi đã biết mình là con của cậu hắn, sao có thể dễ dàng buông đao.
Năm đó phụ hoàng có thể đăng cơ bởi vì thiên hạ cho rằng họ Triệu không người nối dõi.
Mà phụ hoàng thân làm phò mã, có thể đường đường chính chính kế vị, hắn được phong làm thái tử cũng bởi vì trong người hắn cũng chảy một nữa dòng máu họ Triệu chẳng phải sao.
"Long Mộc, ta chưa từng muốn cùng đệ tranh giành, cho dù họ Lý hay họ Triệu đệ vẫn là đệ đệ của ta."
Lý Chính muốn dùng chút tình nghĩa cuối cùng này lây động hắn.
Tâm hắn có chút động, nhưng đã đi đến bước này hắn chưa từng nghĩ sẽ quay đầu.
Lý Chính biết mình không phải đối thủ của Long Mộc, hắn quay sang nói với các đại thần.
"Nếu hôm nay bản thái tử ngã xuống, nghĩa là ta không có mệnh đế vương.".