Lời còn chưa nói hết, nàng càng chấn động hơn khi thấy ai đó cứ như vậy mà cắn một miếng bánh.
Quốc nhi thấy vậy càng vui vẻ hơn.
"Phụ thân có phải rất ngon không ạ?"
"Ừm rất ngon, Quốc nhi thích thì ăn nhiều một chút."
Hắn đưa tay xoa đầu hài tử, Quốc nhi chạy tới lấy thêm một cái nữa đưa cho hắn.
"Phụ thân thích Quốc nhi chia cho người."
Hắn vui vẻ nhận lấy, lại bế Quốc nhi ngồi trong lòng mình.
Quốc nhi trong lòng hắn vui vẻ ăn bánh, cũng không quên đút cho hắn.
Hắn đưa tay lau vụn bánh trên khoé miệng con trai, đứa trẻ này của hắn nàng đã dạy dỗ rất tốt.
Nàng vội xoay người đưa khăn lau đi khóe mắt, lần đầu tiên nàng thấy hắn ôm Quốc nhi như vậy.
Tất cả đều bị Lý Chính thu vào tầm mắt, là hắn nợ mẫu tử nàng quá nhiều rồi, tháng ngày sau này hắn nhất định sẽ bù đắp cho nàng.
***
Cô đến Đế Đô cung được một thời gian rồi, Lý Long Mộc ngày nào cũng bận công vụ.
Hôm nay cô nhàm chán mang theo Cẩm Tú ra ngoài thành đi dạo.
Cẩm Tú vài ngày nữa mới tròn mười lăm tuổi.
Nữ tử Thiên Lý Quốc vào năm mười lăm tuổi sẽ làm lễ trưởng thành, đó là đối với người quyền quý mà thôi.
Còn với những người có thân phận nô bộc, lại mồ côi như Cẩm Tú, không ai dám mơ đến lễ trưởng thành.
Vậy nên hôm nay cô cố tình dẫn con bé theo, muốn mua cho nó một vài thứ mà nó thích.
Lúc đầu Cẩm Tú còn không dám nhận, nhưng khi cô nói là cô sẽ giúp nó làm lễ trưởng thành nó vô cùng vui vẻ.
Lễ trưởng thành cần phụ mẫu, để nữ nhi có thể làm nghi thức rửa chân cho bậc sinh thành.
Sau đó phụ mẫu sẽ cắt một lọn tóc, giúp nữ nhi thắt bím, lưu lại về sau khi xuất giá sẽ mang theo.
Cẩm Tú đã cầu cô để con bé có thể rửa chân cho mình, cô vui vẻ đồng ý.
Không hổ danh là kinh đô của Thiên Lý Quốc, phồn hoa rực rỡ, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy được sự giàu sang của một quốc gia.
Khắp các con ngõ lớn nhỏ, các tửu lầu san sát nhau.
Người qua kẻ lại tấp nập mua bán.
"Cẩm Tú em có biết Đế Đô có chỗ nào ăn chơi nổi tiếng không?"
Cẩm Tú đã quen với cách gọi này của cô rồi, nghe được ra ngoài chơi con bé còn vui hơn cả cô.
"Dạ có nhiều lắm ạ, công tử muốn đi chỗ nào?"
"Vậy em nói cho ta nghe một chút."
Cẩm Tú rất cẩn thận, giống như sắp xếp trí nhớ lại trong đầu rồi liệt kê ra từng cái cho cô, mặt vô cùng nghiêm túc.
"Dạ có Tứ Phương Trai bán trang sức nổi tiếng nhất.
Mãn Nguyệt Lầu có đồ ăn ngon nhất, Vạn Hoa Niên có vải vóc thượng hạng nhất, còn có cả Xuân Hương Lâu có..."
Cẩm Tú đột nhiên nhớ ra gì đó liên đưa tay che miệng lại không nói tiếp.
Cô đưa mắt nhìn Cẩm Tú.
"Xuân Hương Lâu có cái gì?"
Cẩm Tú nuốt nước bọt, cũng không thể không trả lời, chắc công tử nhà mình không đòi đến đó đâu nhỉ?
"Dạ có...!có nhiều mỹ nữ nhất ạ."
"Ồ."
Cô chỉ thấy những nơi đó trên phim thôi, mỹ nhân ca múa, cô có nên thử đến đó một lần cho biết không nhỉ? Dù sao cũng đã xuyên tới đây, nếu không tìm hiểu hết thảy những thú vui của người cổ đại thì có phải quá uổng phí rồi không.
"Cẩm Tú chúng ta đi."
"Đi đâu ạ?"
Lòng Cẩm Tú cảm thấy bất an, không lẽ nào công tử thật sự muốn đến đó.
"Xuân Hương Lâu."
Rồi xong, nếu để vương gia biết vậy phải làm sao.
Không được, Cẩm Tú vội nắm lấy tay công tử nhà mình, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Công tử hay chúng ta đi Mãn Nguyệt Lầu đi, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon."
Đồ ăn ngon cô đương nhiên sẽ ăn, nhưng mỹ nhân cũng muốn ngắm, trời sinh cô chính là yêu cái đẹp.
"Hoặc em dẫn ta đến đó, hoặc ta sẽ tự đi."
Hết cách giữa ban ngày ban mặt hai người tiêu sái đi vào Xuân Hương Lầu.
Vừa tới cửa Cẩm Tú ở phía sau đã bị bảo tiêu chặn lại.
"Vị cô nương này, nếu muốn tìm ma ma vui lòng đi cửa sau."
Ở đây hằng ngày có vô số thiếu nữ đến tìm Dung ma ma, cho nên bọn họ quen rồi.
Cô nương này cũng xem như có một chút tư sắc.
Cô nghe được câu đó, xoay người liếc mắt nhìn hai người kia, giọng cũng lạnh đi vài phần.
"Cô nương này đi cùng ta, sao có quy định không được mang theo người à?"
"Thật xin lỗi công tử, xin mời ngài vào."
Hai bảo tiêu cũng không dám nói thêm gì, liền để Cẩm Tú đi vào cùng.
Nơi này công tử quyền quý ra vào không ngớt, bọn họ nào dám đắc tội ai.
Nhưng mà đến đây còn dẫn theo tỳ nữ là lần đầu tiên bọn họ thấy, không biết là vị công tử nhà nào nữa.
Không hổ danh đệ nhất phường ca vũ, vừa vào bên trong đã thấy vô số giai nhân áo lụa thướt tha dập dìu qua lại.
Vì là ban ngày cho nên khách cũng tương đối ít, Dung ma ma vừa nhìn thấy có khách tới liền vội vàng đi về phía bọn họ.
Bà ta là người trải sự đời, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của vị công tử này thì biết, không phú cũng quý.
Thiếu niên anh tuấn như vậy đã lâu rồi bà cũng chưa được gặp qua mấy người, người này so với nữ nhân còn đẹp hơn.
Nhưng đến đây sao lại mang theo tỳ nữ, thôi kệ tiền tới tay là được rồi..