Cẩm Tú đỡ lấy cô nương nhà mình, Lý Long Mộc đi ra ngoài, gọi thêm vài tỳ nữ vào để giúp.
Trong phủ không có nữ y, nhưng mà Lâm đại phu có một cô con gái mười ba tuổi, đang theo ông học y thuật.
Cuối cùng Lâm cô nương nhận nhiệm vụ xem vết thương trên người cô nương, sau đó về báo lại để Lâm đại phu kê thuốc.
Tuy có chút vòng vo bất tiện nhưng biết sao được.
Người bên trong là vương phi tương lai của bọ họ đó.
Cả vương phủ như được một phen mở cờ trong bụng.
Lần này trong cái rủi có cái may, nhờ đó mà cả vương gia và bọn họ mới biết được, công tử nhà họ là nữ nhân.
Như vậy chẳng phải vương phủ sắp có hỷ sự rồi hay sao.
Lục Nhiên vui mừng hơn ai hết, suýt chút nữa còn không cầm được mà khóc.
Trong thư phòng Lý Long Mộc mặt lạnh tựa băng sương ngàn năm, bên dưới bọn người Thập Tứ đang quỳ nhận tội.
Bọn họ không thể bảo toàn cho tiểu thư, đó là chuyện không chối cãi được.
Cũng may tiểu thư phúc lớn mạng lớn, vương gia về kịp lúc.
Nếu không, chỉ sợ cho dù bọn họ có cướp pháp trường, thì cũng không thể an toàn rời đi.
"Đứng dậy cả đi, các ngươi là người bản vương giao cho nàng ấy, phạt thế nào đợi nàng ấy tỉnh tự mình định đoạt."
"Tạ vương gia."
Đoan phi, Trịnh Bân, hắn chỉ vừa mới rời mắt, bọn họ liền dám động đến người của hắn.
Những gì nàng đã chịu trong đại lao, hắn một cái cũng sẽ đòi đủ.
Lý Long Mộc hắn sẽ cho bà ta biết, thế nào là mất đi người yêu quý nhất.
"Mang Trịnh Bân đến đây cho bản vương."
Trong nhà kho của Vũ Vương phủ, không gian tối đen như mực, có một kẻ nằm trên mặt đất, toàn thân loang lổ đầy vết thương, ngay đến kêu cũng chẳng còn kêu nỗi.
"Vương… gia… xin người tha… mạng."
Lý Long Mộc ngồi trên ghế, đôi mắt tựa như một sát thần nhìn Trịnh Bân.
"Tha mạng, lúc ngươi động vào người của bản vương, ngươi nên biết trước kết cục của mình."
Trịnh Bân ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ đến hắn nhất thời bị tiền mê hoặc mà bỏ mạng.
Vũ Đức Vương muốn giết hắn, thiên hạ này ai có thể cứu được hắn chứ.
"Thêm ba canh giờ nữa, vứt hắn trước của Trịnh phủ.
Ban lệnh của bản vương, nếu kẻ nào dám thăm khám cho hắn, đừng trách bản vương vô tình."
Trịnh Bân dám dùng hình với nàng, vậy hắn muốn ông ta sẽ chết dần chết mòn, chết một cách đau đớn nhất.
Lý Long Mộc hắn tự nhận mình không phải thánh nhân.
Trịnh Bân trong nhà kho bị dùng vô số cực hình, miệng hắn bị bịt kín, tất cả diễn ra thần không biết quỷ không hay.
Cho đến khi một thân thể người không ra ngườ,i ma không ra ma, bê bết máu bị vứt trước cửa phủ họ Trịnh vào canh ba.
Sáng sớm khi người trong phủ phát hiện ra, hắn chỉ còn thoi thóp.
Mấy ngày sau đó không một đại phu nào ở Đế Đô dám đến Trịnh phủ thăm khám.
Vết thương của hắn bắt đầu nhiễm trùng, lở loét.
Cuối cùng chết trong đau đớn.
**Điện Trường Xuân.
Đoan phi như vừa nghe sét đánh bên tai.
Không thể nào, sao bệ hạ có thể làm như thế? Sao lại đưa Chuẩn nhi của nàng đến nơi đó.
Nàng ta không tin, đây nhất định là thánh chỉ giả, nàng ta nhất định phải gặp bệ hạ.
"Bản cung không tin, bệ hạ đang ở đâu, ngươi mau dẫn bản cung đến."
Trần công công thở dài, đến thì có ích gì chứ, chỉ tiếc Đoan quý phi động đến người không nên động.
Vũ Đức Vương dùng thánh chỉ này, xem như là phần thưởng cho việc giành được hai vùng đất phía đông, bệ hạ sao có thể từ chối.
"Nương nương vẫn là nên tuân theo thánh chỉ thì hơn, bằng không nếu người đến làm loạn, chỉ sợ 10 năm sẽ trở thành mãi mãi."
Trần công công dù sao trước giờ cũng nhận của Đoan phi không ít bạc, xem như là có lòng tốt nhắc nhở.
Ở trong cung đình gần vua như gần hổ, mỗi bước đi điều tựa trên băng mỏng, ông ta cũng không dám đắt tội với Đoan phi, con người mà hôm nay thất thế mai đông sơn tái khởi ai mà biết được.
Nếu chỉ vì hôm nay Đoan phi ngã xuống mà ông ta đạp thêm, vậy thì về sau ông ta còn có thể tồn tại ở nơi cấm cung hiểm ác này sao.
Chừa cho người một con đường cũng chính là cho ta một con đường, ông ta hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Đoan phi cả người đứng không vững, là nàng, nàng đã hại Chuẩn nhi.
Vị Long đó là nơi nào, là nơi của bọn man dã, là nơi quanh năm gió bão, tanh mùi cá mắm.
Vậy mà bệ hạ lại tuyệt tình đẩy Chuẩn nhi đến đó, nó chỉ mới 12 tuổi.
Vì sao, vì sao nàng đã hầu hạ bệ hạ suốt 15 năm, lại không đổi được bằng một lời nói của con trai ả ta.
**Vũ Vương phủ.
Lý Long Mộc nhàn nhã uống trà, Đoan phi luôn muốn tranh thủ thế lực cho Lý Chuẩn.
Bà ta ôm mộng một ngày có thể lật đổ vị trí của thái tử.
Nhưng bà ta lại không xem mình là cái dạng gì, còn ôm mộng hảo huyền.
Hắn để Lý Chuẩn canh giữ Vị Long mười năm, còn có trở về được hay không phải dựa vào bản lĩnh của nó.
Đối với hắn huynh đệ đời này hắn chỉ có hai người..