Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng trong giấc mơ cô lại bị mang đi, một lần nữa bước vào không gian tứ bề trắng xoá.
"Ta đã từng nói với ngươi, ngươi chỉ được đứng ở bên rìa lịch sử, vì sao không nghe lời ta dặn?"
Cô nghe thấy tiếng bà lão, nhưng cho dù cô đảo mắt tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy người đâu.
"Bà ơi, bà ra đây đi, chúng ta nói chuyện có được không?"
Cô muốn hỏi thật rõ, bà ấy cuối cùng là muốn cô làm gì.
Vì sao cứ thả cô bơ vơ ở nơi này mà không nói mục đích, còn nữa khi nào thì cô có thể trở về.
"Quay lại đi, sứ mệnh của ngươi vẫn chưa hoàn thành."
"Khoan đã bà ơi..."
Còn chưa nói hết câu cô đã bừng tỉnh ngồi bật dậy.
Toàn thân đau đớn vô cùng, cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này có chút quen nhưng không phải Linh Sam Viện.
Cô rõ ràng nhớ Lý Long Mộc đã xuất hiện cứu cô trước khi cô bị chém đầu, vậy chỗ này là đâu.
Cẩm Tú bê một chậu nước ấm đi vào, muốn lau người cho tiểu thư.
Vừa vào đã thấy tiểu thư tỉnh lại, liền chạy nhanh ra ngoài.
"Tiểu thư tỉnh rồi, mau lên, mau báo vương gia tiểu thư tỉnh rồi."
Tiếng Cẩm Tú rất lớn, cô cảm thấy hơi đau tai, đột nhiên cô trừng mắt nhìn ra ngoài.
Cẩm Tú vừa gọi cô là gì "Tiểu thư", cô lại nhìn xuống y phục đang mặc trên người.
Xong rồi, lần này thì không thể trốn được nữa.
Cô mệt mỏi tựa vào giường, cũng không biết Lý Long Mộc đã phản ứng như thế nào, khi biết cô lừa hắn lâu như vậy.
"Tiểu thư người có muốn uống chút trà không?"
Cẩm Tú tận tình chăm sóc cô, đỡ cô dậy, còn mang giày cho cô.
Cô cảm thấy mình đúng là không có chút sức lực nào, cho nên mặc Cẩm Tú hầu hạ.
"Tiểu thư người biết không, người đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, cả vương phủ đều lo cho người."
Ba ngày ba đêm, cô cứ như thế mà ngủ lâu đến vậy sao.
Cô nhìn lại mười ngón tay của mình, tất cả vết thương được xử lý, da cũng bắt đầu khô.
Cô đột nhiên muốn hỏi Cẩm Tú, mấy ngày cô nằm đây Lý Long Mộc có thái độ gì.
"Vương gia ngài ấy có nói gì không?"
Cẩm Tú đột nhiên thông minh hẳn, tươi cười nhìn tiểu thư nhà mình.
Cũng đúng tiểu thư gạt tất cả mọi người trong phủ, còn gạt cả vương gia, cho nên bây giờ muốn biết thái độ của ngài ấy thế nào đây mà.
"Tiểu thư có biết đồ trên người tiểu thư là ai thay cho người không?"
Cô trợn mắt nhìn Cẩm Tú, không lẽ.
Cô tưởng tượng ra cảnh đó toàn thân như hoá đá, làm sao có thể, Lý Long Mộc sẽ không làm vậy đâu.
Nhìn biểu hiện của Tiểu thư Cẩm Tú lén cười, đồ của tiểu thư là do cô thay, nhưng mà lúc đầu cô vào vương gia cũng đụng vào rồi.
Cô vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Long Mộc từ cửa bước vào, cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bản năng con người khi làm sai một việc gì đó, điều muốn trốn tránh.
Hắn vừa vào đã thấy nàng đã tỉnh, tâm tình căng như dây đàn mấy hôm nay cũng thả lỏng, nàng đã ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Tuy Lâm đại phu nói vết thương của nàng không còn đáng ngại nữa, nhưng nàng vẫn không chịu tỉnh, hắn mỗi đêm đều không thể chợp mắt.
"Nàng còn yếu, sao lại xuống giường?"
Giọng hắn vô cùng ôn nhu, làm cô cứ tưởng mình nghe nhầm.
Không lẽ hắn không giận cô sao? Đáng lý ra khi biết cô là nữ nhân hắn phải tức giận mới đúng chứ.
Cô lừa gạt hắn lâu như vậy, còn lợi dụng tình cảm của hắn dành cho cô.
Cẩm Tú rất biết thân phận vội lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, sau đó đứng canh ở ngoài.
Lý Long Mộc không nói một lời, trực tiếp bế cô đặt lên giường.
Cô không phản kháng, cũng không dám nhìn hắn, giọng cô rất nhỏ.
"Xin lỗi, là ta gạt huynh."
Hắn biết nàng nói về chuyện gì, bộ dạng hối lỗi này cũng có chút đáng yêu.
Nhưng đúng là nàng đã gạt hắn, còn gạt lâu như vậy khiến hắn trở thành kẻ ngốc.
"Vậy nàng tính thế nào?"
Tính thế nào? Hắn đã hỏi cô tính thế nào, cô làm sao biết tính thế nào.
"Huynh hỏi ta tính thế nào, ta làm sao biết tính thế nào, huynh nói thế nào thì là thế ấy."
Phải bây giờ cô chính là cá nằm trên thớt, mặc hắn tính toán, hắn muốn thế nào cũng được.
Cho dù có đuổi cô đi, cô cũng sẽ không oán trách nữa lời.
Lý Long Mộc nghe được câu này, khoé miệng gợi lên một nụ cười.
"Ta nói thế nào, nàng cũng đều nghe theo sao?"
Cô gật đầu, nếu cô tỉnh táo hơn hoặc cô chịu nhìn hắn một chút, thì lúc này có thể nhìn ra bộ dạng sắp đưa cô vào tròng của hắn.
Nhưng mà rất tiếc cô không có nhìn.
Lý Long Mộc im lặng một lúc lâu, nhưng mà một khắc sau hắn đã ngồi trên giường.
Cô còn đang suy nghĩ hắn sẽ làm gì mình, thì đã được ai đó ôm vào lòng.
Cằm hắn tựa vào bả vai cô, hơi thở trầm ấm.
"Vương phủ này của ta vẫn còn thiếu nữ chủ nhân, nàng thấy vị trí vương phi thế nào?"
Có phải cô nhe nhầm rồi không, Lý Long Mộc không giận, ngược lại còn muốn cưới cô sao.
"Long Mộc, huynh không giận sao?"
Vòng tay hắn ôm cô càng chặt hơn, cô có thể nghe được nhịp đập trái tim mình.
"Có một chút giận, nàng sao lại giấu ta lâu như thế.
Nhưng nàng là nữ nhân, ta vô cùng hạnh phúc.".