Vị khoai bùi bùi, hương thơm nức, lại dẻo dẻo, không biết có phải là do nàng nướng hay không, mà hắn cảm thấy đây là củ khoai ngọt nhất mà hắn từng ăn.
"Lý Long Mộc."
Cô đột nhiên gọi tên hắn, cô vẫn còn nhớ lời bà lão kia đã nói trong giấc mơ vài ngày trước.
Bà ấy từng dặn cô, kẻ dẫn đường chỉ có thể đứng bên rìa lịch sử.
Nhưng mà cô lại bước vào cuộc đời của Lý Long Mộc, đồng ý ở bên cạnh hắn.
Nghĩa là cô đã tự mình bước chân vào thế giới này.
Cô không biết cái gì sẽ chờ đợi cô ở phía trước
Nghe nàng gọi hắn, hắn quay đầu lại bắt gặp nàng tựa như mơ hồ nhìn lên bầu trời, hướng về một nơi xa xăm nào đó, lòng hắn có chút không yên.
"Sao vậy?"
"Ta không biết vì sao mình lại đến đây, nhưng nếu một ngày ta phải rời đi, chàng hãy hứa với ta đừng quá đau lòng."
Lý Long Mộc đưa tay ôm lấy cô vào lòng, cô biết nói ra điều này với hắn sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng mà cả cô và hắn điều biết, cô không thuộc về nơi này, sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt với sự thật rằng, có một ngày nào đó cô sẽ đột nhiên biến mất không để lại dấu vết.
Cô không muốn hắn ôm hy vọng mà kiếm tìm cô, bởi cô hiểu hắn nhất định sẽ làm như thế.
Hắn biết nàng không thuộc về nơi này, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cảnh tượng một ngày kia nàng sẽ rời bỏ hắn.
Hắn chỉ có thể cầu mong cho đến ngày hắn chết, ông trời có thể niệm tình mà để nàng cạnh hắn dài lâu.
Hắn không trả lời nàng, cứ như vậy cả hai đều mang theo tâm tư nặng trĩu.
Lý Long Mộc nói với cô ba ngày nữa hắn sẽ về Trường Yên, nếu cô muốn hắn sẽ đưa cô cùng đi.
Nếu là cô của trước kia, cô đương nhiên là muốn, nhưng cô bây giờ không biết mình có nên đi hay không.
Sáng sớm khi Lý Long Mộc đã vào triều, Lục quản gia lại đến tìm cô, con mang theo một đống đồ, không hiểu để làm gì.
"Lục quản gia, sao lại mang những thứ này đến đây?"
"Tiểu thư chẳng phải mấy ngày nữa người cùng vương gia về Trường Yên hay sao, đây là quà lễ."
Quà lễ, Lục quản gia nhìn cô ý cười nồng đậm, cô cảm thấy giống như được cha mẹ chuẩn bị quà, để về ra mắt nhà người yêu vậy.
Cũng may là Lục Nhiên suy nghĩ kỹ càng, nếu không chắc cô sẽ tay không mà đến mất.
Nhưng bà ấy liệu có thích cô hay không, lòng cô có chút hồi hộp mong chờ, cũng có phần lo lắng.
"Lục quản gia hoàng hậu bà ấy sẽ thích ta chứ?"
"Đương nhiên rồi, người nhất định sẽ vô cùng thích tiểu thư."
Đương nhiên sẽ thích, ông biết nương nương sẽ vô cùng hài lòng với người mà vương gia chọn.
Ngày đầu tiên gặp người thiếu niên đó, ông đã thấy vô cùng quen mắt, nhưng mà lại không thể nhớ ra.
Hai mươi năm, cuối cùng ngày hôm đó nhìn thấy nữ tử một thân thanh y, bước ra khỏi Thanh Trúc Viện cả người ông như hoá đá.
Ông như nhìn thấy hình ảnh năm xưa, trời cao có mắt.
có lẽ kiếp trước quá đỗi bi thương cho nên kiếp này mới để hai người họ trở lại cạnh nhau.
"Tiểu thư ba ngày nữa cũng là sinh thần của vương gia.
Vương gia chưa từng mừng sinh thần, năm nào cũng vậy nếu ở Đế Đô ngài ấy đều sẽ về Trường Yên."
Sinh nhật Lý Long Mộc sao, nếu vậy cô cũng nên chuẩn bị quà cho hắn.
Ngày trước hắn không ăn mừng sinh thần cô cũng có thể hiểu.
Một đời đời hắn chinh chiến đó đây, chẳng qua chỉ là một cái sinh thần, đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ cô ở đây thì khác, cô muốn cùng hắn đón tuổi mới.
"Tạ Lục quản gia."
Sau khi Lục quản gia rời đi, cô dẫn theo Cẩm Tú ra khỏi phủ.
Muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Lý Long Mộc, thì cô đương nhiên phải tự mình chọn lựa.
Rút kinh nghiệm lần trước Thập Tứ cũng đi cùng bọn họ.
Trong khi hai người phía trước hào hứng mua sắm, thì Thập Tứ mặt lạnh như tờ đi phía sau trả tiền.
Lúc đầu cô còn không quen lắm, nhưng về sau cô cũng biết, Thập Tứ hắn chính là trời sinh biểu cảm đã như vậy rồi.
"Tiểu thư người mua mấy thứ này để làm gì vậy ạ?"
Cẩm Tú tò mò nhìn một mớ đồ hỗn độn trên tay, nào là giấy, nào là màu vẽ, rồi lại còn cả bột, rồi một mớ dây nhợ.
"Ta có việc cần dùng đến."
Cô muốn làm cho Lý Long Mộc một chiếc bánh sinh nhật thật lớn.
Chỗ này không có bán nến nhiều màu, cho nên cô mua thêm ít màu về nấu nến trắng để pha.
Còn làm một ít đồ trang trí phòng nữa, nhất định cho hắn một sinh nhật khó quên.
Cô và Cẩm Tú đang đứng bên một gian hàng, ở đây bán rất nhiều loại trái cây.
Cô muốn lựa một ít về trang trí cho bánh, có lê, có cam, có chuối, và nhiều loại quả khác, rất tiếc không có dâu tây, cô thích ăn bánh kem dâu nhất.
Làm tặng người ta nhưng cũng phải là loại mình thích mới được, để ai đó mà không ăn thì cô ăn chứ sao.
"Tiểu thư cẩn thận."
Còn không biết xảy ra chuyện gì thì cô đã nghe một tiếng "choảng", Thập Tứ nhanh như gió kéo cô và Cẩm Tú lùi về sau hai bước.
Cô nhìn những mảnh sứ vỡ dưới đất mà rùng mình.
Cũng may Thập Tứ phản ứng nhanh, bằng không cái đó mà rơi trúng đầu chỉ có chết tươi.
Bên trên lầu một thân ảnh bị đá bay ra ngoài cửa sổ rơi xuống.
Cô không biết xảy ra chuyện gì, không một ai dám tiến lên đỡ ông cụ đang nằm trên đất, máu trên đầu ông ta bắt đầu chảy ra lênh láng..