Trần Chân kinh hãi nhìn vương gia nhà hắn, trên gương mặt bình thản kia là nụ cười nhàn nhạt, hắn biết vương gia không phải đang nói đùa.
Ngài ấy lẽ nào thật sự là hoàng tử tiền triều sao.
Bệ hạ lấy được thiên hạ hơn hai mươi năm, lại vừa vẹn vương gia cũng ra đời vào thời điểm đó.
Tâm Trần Chân run lên, cha hắn một đời vì bệ hạ, nếu hắn giờ đây vì vương gia mà bỏ đi gia huấn của tổ tiên hắn sẽ trở thành kẻ bất hiếu, bất nghĩa.
Nhưng mà nếu không có vương gia, hắn cũng không có ngày hôm nay, hắn không thể bất trung.
Trần Chân quỳ xuống, hắn dùng ánh mắt đầy kiên định mà ngẩng đầu nhìn chủ tử của mình, thân là một Cấm Tinh Quân hắn đã trích máu ăn thề, cả đời không bội ước.
"Vương gia, chúng thuộc hạ đã thề cả đời không bội ước, cho dù người có là ai, thì người vẫn mãi là chủ tử của thuộc hạ."
Lý Long Mộc đi đến đỡ Trần Chân đứng lên, hắn nuôi quân xưa nay không nhìn nhầm người.
Hắn vỗ vỗ vai Trần Chân.
"Trở về nghĩ ngơi đi."
Trần Chân rời lòng mang ngỗng ngang tâm sự, đêm nay vương gua triệu hắn vào thư phòng nói với hắn có chuyện quan trọng muốn cho hắn biết, hằn nào có ngờ lại là chuyện này.
**Núi Mã Đề Chúa Lục Tổ.
Tĩnh Quang một mình trong thiền điện không một ngọn đèn le lói, ngoài trời bắt đầu kéo theo những cơn mưa giống, sấm chớp như xé toan một mảng trời.
Ngày hắn đến nơi này cũng trong một đêm giông gió như thế.
Hắn khi đó hai tay nhộm đầy máu tươi, vì đồng tiền hắn bán linh hồn cho quỷ dữ, buôn nội tạng, bán ma túy, giết người chẳng có việc gì mà hắn chưa từng làm qua.
Cho đến một ngày vợ con hắn vì hắn mà chết, nhìn thấy di thể lạnh ngắt không toàn vẹn của họ, hắn biết đây chính là báo ứng của hắn.
Hắn một mình tàn sát hang ổ của bọn buôn người, cho tới khi cảnh sát đuổi đến, đứng trên tầng thượng.
Lần đầu tiên trong đời một kẻ đầy tội lỗi như hắn chắp tay cầu nguyện, hắn chỉ mong có thể gặp được vợ con hắn ở kiếp sau, để hắn có thể bù đắp lỗi lầm kiếp này.
Đạn bắn xuyên tim, hắn từ lầu cao ngã xuống, nhưng hắn lại chẳng thấy đau đớn gì.
Và rồi có người nghe được tiếng hắn nguyện cầu, người đó đã đến trong ánh sáng mơ hồ không rõ, cho hắn nhìn thấy thế giới mà hắn sẽ đến, cho hắn biết việc hắn phải làm.
Cứ thế hắn trở thành một Tĩnh Quang của chùa Lục Tổ.
Ngày hắn đến hành cung, Lan phi vừa hạ sinh nhi tử, một trận hoả hoạn thiêu rụi cả cung điện điện.
Hắn bế Lý Nhật Trung trên tay, một đứa trẻ vừa sinh còn đỏ hỏn.
Ngày con trai hắn chào đời hắn cũng chưa từng bế nó như vậy.
Bất giác hắn xem đứa nhỏ này như con hắn.
Hắn một thân một mình bế đứa trẻ trên tay từ Trường Yên lặng lội ngàn dặm xa xôi đến Đằng Châu, bởi vì hắn biết đứa trẻ này phải lớn lên ở đó.
Mỗi ngày hắn đưa Lý Nhật Trung đi khất thực, xin cho hắn từng giọt sữa, chén cháo.
Mỗi khi trời đông lạnh giá, hắn ôm đứa trẻ vào lòng mà sưởi ấm.
Mỗi lúc đói khát Lý Nhật Trung sẽ nắm lấy ngón tay hắn mà mút.
Hắn chưa từng biết chăm sóc một đứa trẻ lại khổ đến vậy.
Ngày đó hắn mặt nhiên bỏ lại con cho vợ hắn, quanh năm ở bên ngoài làm chuyện xấu, cứ nghĩ có tiền gửi về thì đã xong nhiệm vụ rồi.
Đến lúc mất đi hắn mới biết thế nào là đau đớn và ân hận.
Hắn dùng hết thương yêu và sự hối lỗi của bản thân lên người Lý Nhật Trung, hắn hy vọng nếu hắn nuôi dưỡng đứa trẻ này thành một vị minh quân.
Xem như lập được công đức cho vợ cùng con hắn, kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn, và hắn không còn mong được gặp lại họ nữa.
Bởi hắn không xứng
đáng.
Tĩnh Quang nhìn màng đêm thăm thẳm, tựa như đêm đen cuộc đời hắn ngày trước.
Kiếp này với hắn mà nói thật dài.
Tĩnh Quang chỉnh lại vạt áo cà sa, cứ như vậy mà rời đi.
**Điện Thiên An.
Lý Đế nhận được tin từ chùa Lục Tổ, Tĩnh Quang đại sư viên tịch trong một đêm mưa gió, sư phụ hắn cứ như thế rời khỏi nơi này.
Lý Đế ngẩn đầu nhìn bầu trời đầy sao của Tử Cấm Thành, trên lầu cao, hắn đưa mắt nhìn ra xa, như thể nhìn hết một Thiên Lý vạn dặm huy hoàng.
Thiên Lý này là nhờ sư phụ mà hắn có thể quy về một mối.
Bây giờ người cũng đã đi, mà hắn cũng biết thời gian mình chẳng còn bao lâu nữa.
Hắn cầm trên tay một chum rượu nhạt, cứ thế đổ xuống tường thành gió lạnh xuyên qua từng lớp áo, tim hắn giờ đây là một mảng trống rỗng.
Hắn cứ thế mag đi đến Nghê Tuyết Cung, bên trong ánh đèn vẫn sáng, Hà Linh đang ngồi thiêu áo.
Như Ý lúc sáng có vào cung thăm cô, con bé bảo mình đã mang thai, cô không biết là bé gái hay bé trai, chỉ muốn may cho bé con vài cái áo xem như làm quà.
Cô ở nơi này không có việc để làm, thời gian nhàm chán nên mới bảo đám cung nữ dạy mình thiêu thùa..