Trên bệ cửa sổ, Trương Tuấn Bảo đặt một tay lên đầu gội, miệng cười toe toét.
"Cảm ơn Tôn Chỉ...!Yên tâm, tôi nhất định sẽ đốc thúc Tiểu Ngọc, tuyệt không sẽ không để nó kiêu ngạo...!Thằng nhóc đầu gấu này trong lúc tranh tài đặc biệt không chịu thua kém, lúc huấn luyện thì làm tôi tức đến chết đi sống lại, nhất thời thì đột phá bất ngờ, cái gan này của tôi á, sớm muộn gì cũng bị nó làm cho nổ tung..."
Ở cửa, Thẩm Lưu cũng đang tán gẫu với đồng đội cũ của mình thoải mái vui vẻ.
"Chủ yếu là thứ tự ra trận của Tiểu Ngọc tốt...!Cậu nhóc chính là người đầu tiên ra trận, vừa vặn có trạng thái tốt, có thể mang lại áp lực cho các vận động viên phía sau, cũng coi như là mèo mú vớ được cá rán đi...!Này, cái gì mà đem người đánh gục chứ, đây cũng không phải là đánh bóng, trượt băng nghệ thuật là không có tính đối kháng, thành tích phụ thuộc vào chính các vận động viên, Trương Giác trượt tốt, người khác trượt không tốt, vậy thì Trương Giác thắng chứ..."
Trên ghế sô pha, Tống Thành mặt mày hồng hào.
"Lần này thắng được là không dễ dàng, đứa nhỏ Trương Giác này lần đầu tiên đến Mỹ đã bị lệnh múi giờ đánh bại rồi...!Cũng không đâu, nhìn thấy bài thi ngắn của cậu nhóc bị đè ép như vậy, tôi còn tưởng rằng có đoạt huy chương là được rồi, ai ngờ trúng được luôn huy chương vàng..."
Trương Giác ôm một hộp bánh quy sô cô la, hai má phồng lên, luôn cảm thấy nhóm huấn luyện viên tán gẫu rất high, thân là nhân vật chính của đề tài này ở trong căn phòng trái lại có chút dư thừa.
Rõ ràng khoảng cách giữa Trung Quốc với Bờ Đông nước Mỹ là 13 tiếng, nhưng kể từ khi trận đấu kết thúc, ba huấn luyện viên vẫn nói chuyện điện thoại không ngừng, tất cả đều là chúc mừng, thậm chí cha mẹ của Trương Giác cũng đã gọi điện cho Trương Tuấn Bảo.
Đại khái là trong mắt cặp vợ chồng này, con trai của họ là một đứa nhỏ đầu gấu không đáng tin cậy, cái mụn già kia mới đáng tin cậy hơn.
Đứa nhỏ không được để ý tới không thể làm gì khác hơn là đem sự chăm chú đặt ở trên miệng, mang theo tấm huy chương màu vàng chuyên tâm ăn bánh.
Trương Giác suy nghĩ, tình hình đơn nam phải khốn khó đến mức nào cơ chứ, đám người kia mới có thể ngay cả mình giành giải quán quân tại phân trạm tổ đơn nam mà phấn khích đến như vậy.
Mặc dù trước trận đấu này, dường như chưa có đơn nam nào của Trung Quốc giành được huy chương vàng ở tất cả các giải Grand Prix dành cho lứa tuổi thiếu niên và thành niên, nói cách khác, bao gồm cả Thẩm Lưu, một nhóm đơn nam từ còn hoạt động cho đến giải nghệ, thế nhưng lại không có ai giành giải quán quân trên đấu trường quốc tế, trong toàn sự nghiệp của mình Thẩm Lưu cũng chưa từng nghe bài quốc ca của chính mình vang lên.
Hình như là quá thảm.
Mà bởi đời trước Thẩm nhất ca đã chịu đựng vài năm rồi mới giải nghệ, Kim nhất ca nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình nhưng chưa bao giờ giật giải về cho Trung Quốc, cho nên Trương Giác cũng không rõ ràng lắm mức độ phấn khích của nhiều vận động viên trượt băng về chuyện giành giải thường.
Ding - dong một tiếng, trong điện thoại Trương Giác đã thêm một tia nhắn văn bản.
Bác sĩ thiên tài chỉnh hình: Khi nào em về? Anh dẫn em đến chợ hải sản Jingshen, anh mời, ăn cho đến no mới thôi."
Nhìn đi nhìn đi, đây mới thực sự là người nè, hải sản là nguyên liệu an toàn mà các vận động viên có thể ăn khi ra ngoài ăn, nhưng bởi vì hơi đắt cho nên Trương Giác chưa bao giờ nghĩ tới ăn một bữa hải sản ngon lành, không ngờ Tần Tuyết Quân hào phóng như vậy.
Tiểu Ngọc: Ngày mốt em mới về tới, ngày mai em phải tham gia buổi trình diễn trượt băng.
Trương Giác một bên trả lời tin nhắn, một bên suy nghĩ cha mẹ của tiểu bác sĩ Tần theo thứ tự là giáo viên và y tá, nghề nghiệp của cả hai đều không kiếm được nhiều tiền, thân là học sinh hắn cũng không có con đường thu nhập nào, lần này chỉ sợ hắn sẽ cho xuất huyết số tiền tiết kiệm của mình quá.
Nếu các vận động viên ăn uống thoải mái thì việc ăn 3000 calo trong một bữa là không thành vấn đề, đặc biệt là những cậu bé như Trương Giác đang trong thời kỳ phát triển còn thường xuyên bị huấn luyện viên kiểm soát việc ăn uống nữa chứ, nói cậu là một thùng cơm tuyệt không quá đáng.
Cậu cân nhắc về số tiền tiết kiệm của mình, cảm thấy mình đến lúc đó vẫn là nên AA với Tần Tuyết Quân, cũng không thể để bạn tốt sau khi mời cậu ăn xong thì chỉ biết cạp đất mà ăn được.
Nhân tiện sau khi ăn xong bữa hải sản này, Trương Giác hẳn là cũng còn chút tiền để mua ổ cứng...!Đừng hiểu lầm, Trương Giác mua ổ cứng chủ yếu là vì lưu trữ Bitcoin riêng, hơn nữa những ổ cứng này sẽ không kết nối vào network, đỡ phải có người đến ăn cắp.
Yêu quý tiền tài, tốn nhiều tâm cũng không keo kiệt.
Đúng lúc này, bên kia gửi tới một tin nhắn khác.
Bác sĩ thiên tài chỉnh hình: Kênh CCTV-5 có phát sóng màn trình diễn của em không?
Tiểu Ngọc: Chỉ là một buổi biểu diễn trượt băng của một phân trạm tổ thiếu niên thôi, CCTV-5 sẽ không phát, nhưng nó sẽ được phát sóng trên kênh thiếu nhi tỉnh H.
Do tương quan giữa tuổi tác và ngoại hình, tất cả mọi người đều nghiễm nhiên xếp Trương Giác vào hàng ngũ thiếu nhi, ngoài ra bản thân cậu cũng được coi là vận động viên trượt băng nghệ thuật trẻ tuổi xuất sắc nhất tỉnh H, cho nên đài thiếu nhi có đưa nhân viên công tác đến đây để quay chụp.
Đây chính là sự che chở từ quê hương nha.
Bác sĩ thiên tài chỉnh hình: Em đặt vé máy bay chưa? Mấy giờ? Anh đi đón máy bay.
Tiểu Ngọc: Nhận điện thoại là được rồi, phía em 9 giờ sáng là đến nơi rồi, lúc đó anh phải lên lớp đi?
Qua vài giây, Tần Tuyết Quân gọi điện thoại tới, trong điện thoại truyền ra một giọng nói trong trẻo và từ tính.
"Buổi chiều 5 giờ anh không có lớp, em vẫn ở khách sạn sao? Tới lúc đó anh đến đón em đi chợ hải sản nhé?"
"Thực ra em có thể đến Wudaokou để tìm anh nha."
"Anh đã xem cuộc phỏng vấn sau trận đấu, bây giờ em đã tranh tài xong rồi thì có thể đi dạo quanh Placid Lake, nơi đó đã hai lần tổ chức Thế vận hội, có nhiều nơi đáng để tham quan đó, đúng rồi, buổi tối thì đừng nên ra ngoài, trị an của nước ngoài không giống như trong nước đâu..."
Trương Giác nhếch miệng, dứt khoác ngồi xổm dựa vào tường, trên hành lang nấu cháo điện thoại với Tần Tuyết Quân.
-
Biểu diễn trượt băng nghệ thuật không cần thực hiện các động tác kỹ thuật theo quy định của luật thi đấu, các tuyển thủ có thể thêm động tác vào nếu muốn, nếu không thêm thì biểu diễn theo nhạc, khá ngẫu nhiên và tự do, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện các tiết mục kinh điển.
Một số vận động viên có thành tích không tốt, nhưng bởi vì biểu diễn trượt băng đặc sắc nên họ có thể phát triển tốt trong lĩnh vực hoạt động kinh doanh chuyên nghiệp sau khi giải nghệ.
Mà một màn biểu diễn trượt băng xuất sắc được trọng tài và người hâm mộ trượt băng thích thú thì có thể tạo ấn tượng tốt hơn cho các vận động viên, giúp người đó thuận lợi hơn trong những trận đấu kế tiếp.
Ví dụ như thời điểm nhà vô địch đơn nam Thế vận hội mùa đông 2002 hỗn chiến với huấn luyện viên cũ của hắn, lão huấn luyện viên vì để cho đệ tử đòi được trọng tài yêu thích nên đã biên soạn một tiết mục siêu hài hước có tên là《banana》, mấu chốt là tiết mục này sau đó bị người hâm mộ trượt băng coi là một trong ba tiết mục bị cấm trong môn trượt băng nghệ thuật.
Màn biểu diễn trượt băng năm nay của Trương Giác cũng rất giản dị, tiết mục là do Trương Tuấn Bảo vò đầu bứt tai, trang phục biểu diễn là một bộ đồ ngủ một mảnh hình cá sấu nhỏ mua ở taobao.
Suy cho cùng, trượt băng nghệ thuật là môn thể thao đốt tiền, rất nhiều người vừa chịu chi phí tập luyện, rồi phí đi lại cũng không dễ dàng, không ít tuyển thủ hạng 2 hạng 3 mặc thường phục khi biểu diễn không phải là chuyện hiếm, việc một tiết mục trượt mấy mùa giải cũng không phải là điều gì lạ.
Trương Giác mặc dù có sự trợ cấp từ phía trên, nhưng bởi vì bản thân không có danh tiếng gì, không có nhà tài trợ trợ giúp nên chỉ tiết kiệm được một ít.
Màn trình diễn trượt băng của cậu là《Schnaappi (cá sấu nhỏ)》.
Khi chú cá sấu nhỏ với chiếc đuôi to và một thân màu xanh lè lướt trên mặt băng, rất nhiều khán giả đều không nhịn được mà bật cười, vài chị cô dì bác gái bị dễ thương quá đáng mà che mặt.
img
Ỷ vào ưu thế tuổi tác, Trương Giác thoả thích bán manh vô cùng lạc quan, vào lúc mở màn cậu rung đùi đắc ý trượt nhanh quanh sân, sau đó nhấc tay lên nhảy 3S.
Cú nhảy này không khỏi khiến nhiều người kinh ngạc, nhảy 3S là đã từng gặp qua rồi, nhưng người mà có một cái đuôi lớn mà còn có thể nhấc tay lên khi nhảy thì quả là cao thủ.
Trương Tuấn Bảo một mặt hiểu rõ: "Nhóc con luyện tập tốt nhất vẫn là 3S."
Trương Giác cũng đang luyện tập kỹ thuật nối 3lo trong bước nhảy liên hoàn, bài đầu tiên được tập và ổn định nhất là 3S+3lo, sự kết hợp của hai bước nhảy lưỡi dao giúp Trương Giác bật nhảy rất nhịp nhàng.
3S cũng là cú nhảy duy nhất mà Trương Giác có thể hoàn thành bằng một cái đuôi.
Sau đó Trương Giác thể hiện các thủ thuật 3S của mình trên sân, giương hai tay nhảy, giương một tay nhảy, chống nạnh nhảy...!Nha, cái cuối cùng thất bại rồi, trục tâm không ổn định, tiếp băng rồi bị ngã mất tiêu.
Muốn nói tới tiết mục này có hay không, bản thân Trương Giác cũng nghĩ rằng nó cũng chỉ như vậy thôi, bởi vì tiết mục này là tác phẩm đầu tay do ông cậu của cậu biên soạn, ngoại trừ bốn lần nhảy S liên tục thì cậu cũng không thực hiện các cú nhảy có độ khó khác.
Cũng may khán giả đã thừa nhận, các nữ trọng tài trên khán đài cũng có vẻ rất thích, khi kết thúc màn biểu diễn trượt băng, cũng không ít những người hâm mộ trượt băng đi qua xin chụp ảnh chung với Trương Giác.
Trương Giác quay đầu lại nhìn Thẩm Lưu, Thẩm Lưu cổ vũ gật đầu: "Đi đi."
Trương Giác: "Huấn luyện viên, em nhìn anh là muốn anh phiên dịch lại những lời mà bọn họ nói á, thính lực của em không tốt."
Thẩm Lưu: "...!Cái dáng vẻ này của em, sau này thi cấp ba thì làm sao bây giờ, coi như những môn khác em học tốt thì em không thể cứ buông thả Anh được."
Trương Giác trong lòng nói rằng cậu không có buông thả tiếng Anh đâu, cậu chỉ là buông thả kỹ năng nghe thôi, trình độ đọc viết của cậu khá được, chỉ là nghe không hiểu cũng không nói được thôi.
Cũng không biết Thẩm Lưu nói gì với các fan trượt băng, nhưng nhũng người hâm mộ trượt băng lúc chụp hình bên cạnh Trương Giác thì đứng rất đàng hoàn, không dám ôm vai hay chạm vào cánh tay, Trương Giác trong bộ đồ cá sấu áo liền quần phối hợp lộ ra một nụ cười lễ phép trước ống kính, thoạt nhìn đáng yêu còn có chút khôi hài.
Tới lúc tách ra, một chị gái tóc vàng đưa cho cậu một thú bông hình cá sấu nhỏ, sau đó là một chuỗi bla bla.
Thẩm Lưu nói với Trương Giác: "Chị ấy nói chị ấy chúc em giành được chiến thắng trong mùa giải tới, chị ấy sẽ mua một vé đến Trung Quốc để xem trận đấu của em."
Hắn một bên phiên dịch một bên tâm lý thán phục, ai ya, ngoại hình xinh đẹp, thực lực mạnh thật là tốt, Trương Giác cư nhiên có một vị fan phú bà này sao?
Đa số phụ nữ đều thích trượt băng nghệ thuật, trong đó sẽ có một ít fan phú bà nhiệt tình mua vé máy bay, đi khắp thế giới để theo dõi cuộc thi của các vận động viên mà bọn họ yêu thích, trong đó, những người làm nội trợ tại nhà ở Nhật Bản, những quý bà có tài sản dồi dào cũng nằm trong số đó.
Trương Giác nâng con thú bông, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, trả lời "Cảm tạ sự ủng hộ của chị" .
Nụ cười ngoan ngoãn của búp bê sứ khiến chị gái tóc vàng mở cờ trong bụng, đến cùng không nhịn được đưa tay ra, muốn bắt tay Trương Giác trước khi rời đi.
Trương Giác giơ tay bắt lấy hai tay chị gái, phát hiện tay của chị gái này thật lạnh, cho nên chân thành quan tâm một câu: "Vào sân băng thì mặc đồ nhiều hơn, nhớ uống nhiều nước nóng, đừng để bị lạnh nha."
Học cách hòa nhập với fan nữ đại khái là thu hoạch lớn nhất của Trương Giác khi còn là thực tập sinh idol.
Người đại diện Hữu Vân —— không quan tâm tâm lý nghĩ như thế nào, khi đối diện với các fan thì phải niềm nở niềm nở, thân sĩ thân sĩ, fan chính là cha mẹ cơm áo, là khách hàng, là Thượng Đế, chức trách của idol là biểu diễn, mang đến sự giải trí cho bọn họ, đừng lôi kéo họ trước mặt người khác, cũng đừng phát triển quan hệ tình cảm với họ, cũng đừng cố lôi kéo người hâm mộ tham gia vào các trận công kính hoặc tấn công người khác, hãy tôn trọng và cảm ơn họ, hiểu không?
Không có fan ủng hộ bạn, bạn tính làm idol kiểu gì!
Có lẽ là tam quan của người đại diện thẳng thắn, cho nên chưa có ai xuất đạo thành công trong công ty Trương Giác từng làm việc.
Cũng chí vì lý do đó, một trong những thu nhập chính của vận động viên trượt băng nghệ thuật là tham gia biểu diễn thương mại, mà thị trường biểu diễn thương mại được những người hâm mộ trượt băng ủng hộ, trên lý thuyết, bản chất của người hâm mộ trượt băng và người hâm mộ trong giới giải trí không khác nhau là mấy, chỉ là một bên là theo đuổi idol, một bên là theo đuổi vận động viên trượt băng nghệ thuật.
Thái độ của Trương Giác đối với người hâm mộ trượt băng nghệ thuật cũng giống như fan ở kiếp trước, đều là tôn trọng lễ phép thêm phần cảm kích, Thẩm Lưu phiên dịch, thiếu chút nữa cho là ngày hôm nay Trương Tiểu Ngọc bị người ta đánh tráo mất rồi.
Làm sao mà một từ cũng không cần phải đổi, trực tiếp dịch nguyên văn là được rồi chứ?