Trượt Chân

Từ phía Bắc tới Vân Nam cũng không phải là gần, hơn nữa thời cổ đại không có đường sắt, lại cũng không có máy bay hay ô tô, cho nên Chung Minh chẳng hề nề hà việc “thân mật” với Đoạn Vô Văn mà cùng cưỡi chung một con ngựa. Nói cũng kì quái, con ngựa này vừa gầy lại xấu, chạy thì lại rất mau, chở hai người vẫn thấy thong dong.

“Con ngựa này cũng không tệ lắm.” Chung Minh có chút đăm chiếu quan sát nửa ngày, bất tri bất giác thốt ra một câu.

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đừng xem nó bộ dạng chẳng có gì thu hút, kỳ thật nó là ngàn dặm lương câu (ngựa tốt chạy được ngàn dặm)……” Nói đến chuyện xưa khi con mắt tinh tường của hắn nhìn thấy tuấn mã, Đoạn Vô Văn nhất thời mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt — lúc trước ở chợ ngựa bị mọi người nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, tiểu hoàng mã thương tâm muốn chết, thống khổ vô cùng. Ngay thời điểm nó sắp tuyệt vọng rồi, rốt cục gặp được một vị anh minh thần võ, ánh mắt sắc sảo như Bá Nhạc, đương nhiên vị Bá Nhạc này không phải ai khác, chính là người giờ phút này đang cưỡi trên lưng ngựa cao hứng phấn chấn, nước miếng bay tứ tung – Đoạn giáo chủ. Từ đó về sau, tiểu hoàng mã khổ tận cam lai, một người một ngựa luôn luôn hòa thuận vui vẻ…..

“Ngươi đã nói xong chưa?” Mới nói có một câu, người nào đó liền văng ra một đống nước miếng, làm cho Chung Minh cực kì hối hận trách mình lắm miệng.Y một phen đánh văng bàn tay trái của Đoạn Vô Văn đang ở thắt lưng mình vuốt lên vuốt xuống, không khách khí mà đập nát cái tính dương dương tự đắc của người nào đó: “Không phải chỉ là một con ngựa thôi sao? Có gì mà đặc biệt hơn người chứ?’ Mấy ngày nay ở chung với Đoạn Vô Văn, đại khái y đã nắm được tính tình của hắn. Có vẻ như cái tên cà lơ phất phơ này sẽ chẳng bao giờ buồn bực hay giận giữ cả — trên thực tế đến bây giờ Chung Minh thấy Đoạn Vô Văn chẳng khi nào là không tươi cười hết.

Đoạn Vô Văn quả nhiên không có sinh khí, khác hẳn với con ngựa đang tức giận. Chỉ nghe nó hí dài một tiếng, móng trước chồm lên không, mình ngựa lập tức đứng thẳng. Chung Minh cưỡi trên lưng ngựa trở tay không kịp, kinh hô một tiếng, ngay cả cương ngựa cũng không kịp kéo, người liền lảo đảo muốn ngã. May mắn ngồi vững vàng đằng sau y là đại giáo chủ a, một tay ghìm dây cương, một tay ôm người, thừa dịp người nào đó kinh hồn chưa kịp hồi thần mà mỹ mãn ăn đậu hủ đầy tay luôn.

“Thế nào? Tiểu hoàng là một đứa nhỏ thông minh đúng không?” Đoạn Vô Văn dán vào lỗ tai Chung Minh trêu trọc, ” Ngươi về sau nói chuyện vẫn là nên cẩn thận một chút, như thế tốt hơn.”

— Thật sự là một con ngựa thông minh độc nhất a~ Tức giận trừng mắt liếc Đoạn Vô Văn một cái, Chung Minh dùng sức giãy ra khỏi lồng ngực hắn: “Họ Đoàn kia…..”

“Ma giáo yêu nghiệt, chúng ta chờ ở đây đã lâu!”

“Mau mau nạp mạng ra đây đi!”

Những tiếng hét lớn hỗn tạp theo hai sườn quan đạo truyền đến, theo sau đó là một nam nhân cao lớn xuất hiện ở một khu đất bằng phẳng, trước mặt cự nhiên còn có hai cái dây thừng căng ra để chắn chân ngựa — lại tới nữa. Chung Minh có điểm đau đầu nhìn trận thức trước mặt, từ lúc ra khỏi phạm vi Kí Bắc, trên đường đi từ lúc mặt trời mọc luôn sẽ xuất hiện một nhóm người kì quái gọi là “nhân sĩ chính đạo”, luôn miệng hét lấy sinh linh trong thiên hạ làm trọng, thề sẽ giết chết đại ma đầu của ma giáo hùng mạnh nhất Đoạn Vô Văn. Làm cho người nào đó cảm thấy rất mệt, những người đó bây giờ lại cho rằng mình là của riêng của Đoàn đại giáo chủ, tự nhiên cũng liệt mình vào danh sách ưu tiên phải giết. Bất quá Đoạn Vô Văn võ công cũng như vẻ ngoài, không những bị nhiều người khiêu chiến như vậy vẫn không bị thương lấy một sợi lông tóc, mà còn có thể bảo vệ mình thật cẩn thận. Chung Minh tuy rằng không hiểu võ công, nhưng y biết một người ứng phó với một đống người cậy đông hiếp yếu phải cần thể lực rất lớn, xem ra câu “Nhìn người không thể nhìn tướng mạo” quả thật rất có đạo lý. Một điểm khác làm cho Chung Minh rất vừa ý là phong độ lúc Đoạn Vô Văn đánh nhau, cho dù người khác hổn hển, tiếng sát rung trời, hắn vẫn như cũ nhàn nhã thong dong, thoải mái tự nhiên. Hơn nữa hắn cơ bản không giết người — không phải bởi vì tính cách tùy tiện của hắn, hay là vì đánh nhau mà không có binh khí, tóm lại là sát khí của hắn so với tên biến thái ở Phi Ưng bảo kia nhạt hơn rất nhiều, điểm này làm cho Chung Minh cảm thấy rất vừa lòng. Kỳ thật nếu người này có thể bỏ đi cái loại ham thích bất lương kia, lời nói cùng thái độ làm người có thể kiên định hơn một chút thì coi như là một người không tồi — Chung Minh có điểm nuối tiếc nghĩ. Ngay lúc hắn còn đang dành thời gian để suy nghĩ thì Đoạn Vô Văn đã thoải mái gọn gàng giải quyết xong đám ô hợp bốn phía xung quanh, ung dung dắt Chung Minh phá vòng vây, nghênh ngang mà đi. Trước khi đi khỏi, Chung Minh quay đầu lại thoáng nhìn qua Tiểu hoàng vừa rồi còn bừng bừng khí thế cho đệ tử phái Không Động vài đạp, lập tức trong lòng run sợ quyết định về sau không bao giờ … nhạo báng thói xấu của con ngựa này nữa.

***

Hoàng hôn.

Sâu trong một khu rừng rậm.

Bởi vì đi đường lớn luôn có người chặn đường, Đoạn Vô Văn tính toán chuyển sang đi đường nhỏ để cắt đuôi mấy kẻ như keo dính siêu cấp đang đeo bám lấy bọn họ kia. Nếu phải hành động ẩn mật thì không phải mấy nơi như rừng cây âm u tối tăm là thích hợp nhất để ẩn thân sao. Bất quá ý tưởng này của người nào đó Chung Minh không thể chấp nhận được. Mấy ngày trước họ đều tìm một khách điếm nghỉ trọ sống một cuộc sống rất ư thoải mái, theo yêu cầu của Chung Minh, Đoạn Vô Văn không bắt buộc y phải ở chung một phòng. Nhưng hôm nay cự nhiên phải ngủ dã ngoại, Chung Minh nghĩ thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm.

Cây cối to như vậy mà lại không phát ra xào xạc, rất yên tĩnh, không có gió thổi nên tiếng tiếng lá cây rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ. Tiểu hoàng không biết đã đi ăn cỏ ở nơi nào, mà đối diện lại là một nam nhân vẻ mặt cười chẳng có chút hảo ý nào — tuy rằng mấy ngày này trừ bỏ Đoạn Vô Văn có hành động xoa xoa bóp bóp ăn đậu hủ một chút thì cũng không có gì quá phận, nhưng Chung Minh vẫn không quên sở thích đặc thù của người này. Cho nên, khi Đoạn Vô Văn nói muốn xem xung quanh có thể kiếm chút đồ thôn quê ăn cho đỡ đói hay không, y lập tức lùi về phía bụi rậm. Thấy thái độ lắp bắp kinh hãi của y, Đoạn Vô Văn cùng không nói gì, ngược lại từ trong lồng ngực lấy ra một thanh chủy thủ kiểu dáng cổ xưa đưa cho Chung Minh, rồi mới tủm tỉm cười ly khai.

“Cái này là cho người phòng thân, có việc liền hét lớn gọi ta.”

“Hảo.”

Nhìn theo bóng dáng đang xa dần, ánh mắt Chung Minh vội vàng rời đi nơi khác, tuy rằng đối với Đoạn Vô Văn cũng là có lỗi, nhưng đây là cơ hội tốt mà

Khi Đoạn Vô Văn trở về Chung Minh đã nhặt được không ít cành lá, hơn nữa còn chất thành một đống ngay ngắn.


“Tiểu Minh Minh, ngươi làm đấy à?” Đoạn Vô Văn thả xuống hai con thỏ hoang đi tới, một tay ôm bả vai Chung Minh, một tay cầm ống tay áo mềm nhẹ chà lau mồ hôi trên trán y: “Sách sách sách, như thế nào có thể mệt thành như vậy? Thật là vất vả cho ngươi.”

Ác — Chung Minh một trận nổi da gà, nhanh nhanh đẩy tay hắn ra, chạy sang một bên buồn nôn nhìn tên kia với biểu tình thú vị đi nhóm lửa.

“Di?” Đang định châm chọc thêm, Đoạn Vô Văn đột nhiên than thở một tiếng: “Tiểu Minh Minh, ngươi cự nhiên lại cắt bỏ mất bụi hoa xinh đẹp như vậy, thật là quá lãng phí đi!”

“Cái gì hoa?” Chung Minh trong lòng “lạc đăng” một chút, nhìn qua cành cây có một đóa hoa nằm trong bụi rậm, hùng hổ nói: “Cái này rõ ràng là nhánh cây, bông hoa chính là bị vướng vào, ngươi xem cho rõ ràng đi!”

“Nhưng mà…. Tiểu Minh Minh à, đây không phải cành khô, rất khó đốt lửa.”

“Hiện tại mùa xuân, có thể có nhiều cành khô sao?” Chung Minh nghiêng mắt nhìn, “Không đủ nên phải chặt một ít cành tươi thay thế.”

“Vây…..” Đoạn Vô Văn nghĩ nghĩ, “Được rồi.” Nói xong, nhẹ nhàng phất tay, một cỗ nhiệt khí từ tay phải bắn ra, vừa chạm đến mấy cành cây kia thì bùng lửa.

“Oa!” Chung Minh bị hù đến sốc, lập tức lùi lại ba bước, trợn hai mắt lên: “Này…. Đây là chuyện gì?!”

“Tiểu Minh Minh,” Thú vị nhìn biểu tình trên mặt Chung Minh, Đoạn Vô Văn cười đến rất chi là xảo trá, “Lạc bảo chủ chưa bao giờ nhắc qua cho ngươi biết sao? Đây chính là tuyệt kĩ sở trường của bản giáo chủ a.”

“Tuyệt kĩ sở trường?”Chung Minh có điểm bội phục nhìn Đoạn Vô Văn, “Cái này gọi là gì?”

Tinh tế nhìn chằm chằm Chung Minh tỉ mỉ một trận, Đoạn Vô Văn rốt cục xác định y quả thật không biết, lập tức nhếch môi nói: “Chiêu này gọi là ‘liệt diễm chưởng’ (chưởng lửa cháy ^^), bản giáo chủ còn có một tuyệt kĩ khác, tên là ‘huyền băng chưởng’ (chưởng đóng băng), cả hai gộp lại gọi là ‘huyền băng liệt diễm chưởng’.”

“Nga,” Chung Minh nghe được thật sửng sốt, một lúc lâu sau mới nêu cảm tưởng, “Tên hảo tầm thường a.”

“Tiểu Minh Minh......” Đoạn Vô Văn đầu tiên là ngẩn ra, tiện đà cười to đến vô lực, cười đến nước mắt rất nhanh chảy ra.”Ngươi thật đúng là bảo bối...... Ha ha ha ha......” — ‘huyền băng liệt diễm’ khả xem như chi bảo trấn giáo của Nhật Nguyệt giáo, chưởng này được nhắc tới trên giang hồ không người không sợ, cho dù là thiên hạ đệ nhất bảo là “Thập điện Tu La” Lạc Dực cũng phải kiêng kị ba phần, hiện giờ lại bị một thiếu niên yếu đuối cho là “tầm thường”, kì lạ là chính mình một chút cũng không sinh khí, ngược lại cảm thấy được thật sự hảo ngoạn. Hắc hắc, Lạc Dực a Lạc Dực, ngươi đã đem hắn đưa đến tay ta, người này, ta đã định rồi.

“Không được gọi ta là “bảo bối”!” Chung Minh giận dữ, “Ngươi cứ việc cười đi, có dịp được cười thì cứ cười nhiều một chút.” Vừa nói, người ở một bên tiện thể thối lui ra sau vài chục bước.

“Tiểu Minh Minh......” Đoạn Vô Văn phút chốc ngưng cười, “Ngươi......” Thoáng vận khí, trên mặt lại hiện ra ý cười, chính là giờ phút này vẻ tươi cười ấy vô luận thấy thế nào đều mang theo điểm âm hàn.”Thủ pháp rất cao minh, ngươi không nhắc thì ta không biết. Tiểu Minh Minh, ngươi có thể nói là ngươi làm như thế nào không?”

“Cành cây có hoa vừa rồi chính là cây trúc đào.” Chung Minh nói, “Loại thực vật này cả cây thì không có độc, nhưng nếu đốt lên thì sẽ có độc.”

“Thì ra là thế.” Đoạn Vô Văn một chữ lại một chữ nói, “Nói vậy ngươi lúc sáng sớm đã ăn giải dược?”

“Đúng vậy.” Nói đến đây, Chung Minh có điểm đắc ý, “Phi Ưng bảo cũng có cây trúc đào, ta lúc điều chế dược phẩm thuận tiện cũng làm chút dược giải độc.”

“Hừ.” Đoạn Vô văn cười đến lãnh sâm (lãnh ý dày đặc), “Ta luôn đoán ngươi chừng nào thì mới có thể xuống tay, vừa rồi còn cố ý quay trở lại xem một chút, thấy ngươi ngoan ngoãn đốn củi, ta còn nghĩ......” Hắn bỗng nhiên cắn răng, trên mặt hiện ra một chút vừa ẩn nhẫn vừa thống khổ, “Một khi đã như vậy, ngươi cũng đừng trách bản giáo chủ tâm ngoan thủ lạt.” Nói xong, nhảy lên không, người đã lướt bay nhanh, Chung Minh mới chạy có vài bước, đã bị hắn chặt chẽ bắt lại, tiếp theo, một bàn tay thon dài hữu lực siết chặt lấy cổ họng y, làm y ngay cả thở cũng không thở được.


“Lạc Dực đâu?” Đoạn Vô Văn lạnh lùng trừng mắt nhìn Chung Minh, hàn ý trong mắt có thể đóng băng người khác.”Ngươi đã thành công, hắn ở nơi nào? Muốn mạng của ta chẳng lẽ hắn không dám chính mình tới lấy sao?!”

“Ngô......” Bị người ta bóp chặt yết hầu như thế, Chung Minh mặt đỏ bừng thở không nổi, sắc mặt cũng dần dần chuyển thành xanh tím — hắn nói bậy bạ gì đó? Vì cái gì ta nghe không hiểu? Lần này thật sự xong đời...... Nguyên lai thời điểm hắn không cười thật là khủng bố...... Thời điểm chết đến nơi trong đầu lại có loại ý nghĩ như thế, Chung Minh cảm thấy chính mình thật hoang đường.

“......” thiếu niên  hít thở khó khăn một thoáng lướt qua ánh mắt của Đoạn Vô Văn, ánh mắt của hắn  vẫn lạnh như  như vậy nhưng lúc này lại dần xuất hiện một tia bi ai, chỉ lát sau, hắn đột nhiên buông tay, dùng sức đẩy ngã thiếu niên sang một bên, quay đầu đi mất.

“Khụ khụ khụ......” Không kịp nghĩ tại sao Đoạn Vô Văn lại bất ngờ  buông tay, trong khoảnh khắc  được tiếp xúc với không khí trong lành, thiếu niên vội vàng hấp từng ngụm từng ngụm khí, hô – cảm giác còn sống thật tốt.

Chờ khi Chung minh hoàn toàn khôi phục, Đoạn Vô Văn từ lâu đã không thấy  bóng dáng. Đáng lẽ việc dứt được ra khỏi một khối kẹo đường siêu cấp dính rất đáng được ăn mừng, nhưng giờ phút này, Chung Minh thật sự  cao hứng không nổi. Nhớ lại  ánh mắt Đoạn Vô Văn vừa rồi, ánh mắt  lạnh như băng chất chứa ưu thương, y cảm thấy mình đã thiếu nợ hắn cái gì, người đó...... thấy thế nào cũng không giống biến thái...... Bằng không, vừa rồi hắn tuyệt đối không thể đơn giản như vậy bỏ qua y...... Thiếu niên cảm thấy có chút mờ mịt, y đã  loáng thoáng cảm nhận được có điều  gì đó sai lầm rồi......

“Các ngươi xem, đây không phải là nam sủng bên người của ma đầu họ Đoàn sao?” Một giọng điệu  châm chọc truyền vào trong tai, Chung Minh  bừng tỉnh, nhảy dựng lên. Cách đó không xa là  bốn nam tử đang đứng, bộ mặt có chút quen thuộc, tuy rằng không nhớ được là gặp qua ở đâu, bất quá có thể khẳng định bọn họ là nằm trong đống người lúc trước đã từng bao vây Đoạn Vô Văn. Xem bốn người này diện mạo  tương tự nhau như thế, chắc  là huynh đệ có quan hệ huyết thống.

“Đại ca nói đúng.” Một tên hán tử có vẻ cao nhất ngó ngó Chung Minh nói, “Quả nhiên là tiểu quỷ này.”

“Thật khéo.” Hán tử có vẻ mập lo lắng  đảo mắt, thẳng đến khi xác định bốn phía không người, lúc này mới an tâm, quay đầu hướng về phía Chung Minh lộ ra một tia cười gian.”Tiểu huynh đệ, lời mời không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay liền cùng mấy ca ca chúng ta đi một chuyến đi.”

“Đi một chuyến?” Chung Minh một mặt di động cước bộ chậm rãi lui tới đống lửa đã tắt, một mặt làm ra bộ dáng hoảng sợ nói.”Đi, đi nơi nào?”

Bốn gã đại hán nhìn nhau, chậm rãi tách ra làm bốn hướng di chuyển, hán tử mập mạp vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đừng sợ hãi, chúng ta là phái Thanh Thành tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, tuyệt không làm ra chuyện bất lợi với ngươi.”

“Đúng vậy, ” người đại hán cao tuổi nhất cũng ngoài cười nhưng trong không cười phụ họa, “Ma đầu Đoạn Vô Văn kia giết người không chớp mắt, hơn nữa lại ham mê cổ quái, ngươi với hắn ở cùng một chỗ,  nhất định là chịu không nổi đi? Chúng ta hiện tại sẽ giúp ngươi thoát ly ma chưởng của hắn.”

“Nga? Phải không?” Nhất định là nói bậy — Chung Minh âm thầm cười lạnh, cái gì giết người không chớp mắt? Nếu đúng như vậy, các ngươi đã sớm mất mạng.

“Đương nhiên.” Gã còn lại trong bốn người mặt mày đoan chính nhất, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trái phải nhìn thế nào cũng là một thiếu niên có chút hèn mọn lại thêm ánh mắt cao thấp đánh giá nhìn quét qua Chung Minh.”Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm theo chúng ta, chúng ta tuyệt không làm khó dễ ngươi.”

“Đa tạ ý tốt của các vị,” Chung Minh  trẻ con bĩu môi, “Nhưng thật sự  không cần phiền toái các vị, vừa rồi Đoạn giáo chủ cùng ta đã mỗi người đi một ngả, hắn đi đường Dương quan của hắn, ta qua cầu độc mộc của  ta.”

“Gì?!” Bốn người đều cả kinh, lúc sau, giận tím mặt.”Hảo tiểu tử, dám đùa giỡn chúng ta!”

“Một khi đã như vậy, ngươi chẳng còn ích lợi gì nữa.” Một sủng vật bị vứt bỏ còn có thể có giá trị lợi dụng? Hán tử mập mạp thu lại dáng tươi cười giả tạo, thay vào đó là bản mặt như tấm ván gỗ.”Tiểu tử, chịu chết đi.”

Vì cái gì mà những người trong võ lâm động một chút là muốn giết người? Chẳng phải bọn họ luôn kêu gào tôn trọng sinh mệnh sao? Hơn nữa những người này còn đặc biệt không nói lí lẽ– Chung Minh trong lòng rất oán hận cực kì.


“Các ngươi không phải nói các ngươi đều là đại hiệp sao? Ta có làm gì đắc tội các ngươi sao? Vì cái gì không phân tốt xấu muốn giết người?!”

“Hừ,” Bốn vị thiếu hiệp Thanh Thành tuổi trẻ anh kiệt dụng võ hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng tội ngươi cùng đại ma đầu Đoạn Vô Văn kia tằng tịu với nhau, cũng đủ chết một trăm lần!”

“Ta dường như mới nghe là vài vị đại hiệp đây nói phải cứu ta thoát khỏi ma chưởng a,” Chung Minh ngạc nhiên nói, “Chẳng lẽ là ta nghe lầm?”

“Ngươi......” Các vị anh kiệt dụng võ bị nói cho á khẩu không trả lời được, cả mặt xanh lét như cà cuống.

“Lão Tứ, đừng nhiều lời với hắn, mau một kiếm giết......” — chỉ tiếc những lời này nói được thì đã muộn mất rồi, câu còn chưa nói hết, người nói chuyện đã ôm lấy ngực ngã quỵ trên mặt đất.

“Ngô......” May mắn nội lực của bốn người này cùng Đoạn Vô Văn cách nhau khá xa, một người ngã xuống đất,tiếp đó ba người kia cũng đều ngã xuống, bốn người  tám con mắt hung tợn trừng trừng Chung Minh. “Ngươi...... Hạ độc......”

“Độc này không chết người đâu.” Chung Minh  ung dung  cất bước ra khỏi vòng vây, “Ta cũng không muốn giết người, đương nhiên là có khống chế liều lượng. Các vị, ta đi trước, hy vọng chúng ta từ nay về sau không gặp lại.” Nói xong, phất tay mà đi.

“Ma giáo yêu nghiệt, chạy đi đâu!” Ngoài rừng đột nhiên bắn vào một đạo kiếm quang, lấy tốc độ sét không kịp bưng tai hướng đến cổ họng Chung Minh — một kiếm này, người không có nửa điểm võ công như Chung Minh vô luận như thế nào đều tránh không được đi.

Nói thì chậm, mà diễn ra thì nhanh, một cỗ khí băng hàn mãnh liệt nháy mắt áp tới đánh vào ngực người cầm kiếm, làm cho hắn không thể không quay kiếm tự cứu mình, đồng thời Chung Minh chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, phía sau bị lôi kéo, người đã dựa vào vòng ôm ấp quen thuộc. Theo sau đó là một trận vang vọng của tiếng vó ngựa, thanh niên mặc cẩm y chặt chẽ ôm thiếu niên trong lồng ngực, phi thân lên ngựa, trong tích tắc vô cùng tiêu sái mà đi.

“Sư phụ!” Bốn thiếu hiệp Thanh Thành vừa thấy một thân áo bào trắng, lão giả cầm kiếm tóc dài râu dài không khỏi trăm miệng một lời lớn tiếng gọi.

“Đồ vô dụng!” Chưởng môn phái Thanh Thành “Vô Nhai kiếm” Trần Khải Phong mặt âm trầm, chưởng lực đảo qua, ngọn lửa đang hừng hực cháy nhất thời  lụi tàn. Dưới ánh mắt lạnh nhìn quét qua của hắn, bốn thiếu  hiệp Thanh Thành  từng người ủ rũ ngậm miệng lại.

Gió phần phật thổi qua tai, cảnh vật bốn phía cứ không lùi lại phía sau.

“Đoạn...... Đoạn......” Không nghĩ tới hắn lại trở về, không những thế lại ở thời điểm mình gặp nguy nan mà ra tay cứu giúp, Chung Minh xoay người lấy tay chỉ thẳng vào mặt Đoạn Vô Văn lập tức ha ha nói không nên lời.

“Làm sao mà giật mình như vậy?” Đoạn Vô Văn vẫn như cũ làm ra một bộ dạng cợt nhả, “Chẳng lẽ mới trong chốc lát không thấy ta, Tiểu Minh Minh lại không nhận ra ta?”

“......” Chung Minh im lặng. Sau một lúc lâu, y từ trên người lấy ra một bình  sứ nho nhỏ nhét vào tay Đoạn Vô Văn, buồn thanh nói, “Giải dược.”

“Ngươi không phải nói độc này không chết người được sao?” Đoạn Vô Văn tâm tình rất tốt, hì hì cười nói, “Yên tâm đi, ta đã đem độc bức ra rồi. Bất quá,” hắn quơ quơ cái bình sứ, đem nó cẩn thận cất vào trong lồng ngực, “Một phen hảo ý của Tiểu Minh Minh bản giáo chủ vẫn nhận.”

“Thì ra.....” Chung Minh tâm tư vừa chuyển, bỗng nhiên tỉnh ngộ.”Ngươi là biết ta không có ý giết ngươi, cảm thấy kỳ quái mới lại lộn trở lại phải không?”

“Tiểu Minh Minh nói một chút cũng không sai.” Đôi  mắt Đoạn Vô Văn  lộ  vẻ tán thưởng, hắn khoa trương nói, “Ta vốn nghĩ chính mình sắp chết, nhưng ai biết được độc này cư  nhiên chẳng có gì lợi  hại, trong chốc lát dùng nội lực liền có thể bức ra. Hơn nữa, Lạc Dực cũng không hề xuất hiện...... Tiểu Minh Minh,” nói tới đây, câu chuyện vừa chuyển, hắn bỗng nhiên thân thủ sờ sờ cái cổ mảnh khảnh của Chung Minh, mang theo chút đau lòng nói, “Ta thật sự là tức giận tới mê muội, ngươi bây giờ còn đau không?”

“Không...... Không đau.” Chung minh cả người chấn động, cuống quít gạt tay Đoạn Vô Văn ra, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy được có chút không tự nhiên, một cỗ nhiệt khí không biết từ đâu xông lên hai gò má. Không biết vì cái gì, tuy rằng chính mình vừa mới nãy xuýt bị người này mưu sát, nhưng lần thứ hai đối mặt với hắn vẫn không sợ hãi, nhưng có một việc trước tiên y phải nói rõ ràng.”Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta không phải là Lạc Dực phái tới, ta với hắn một chút quan hệ cũng không có.”

“Thật sao?!” Lúc này, biểu tình của Đoạn Vô Văn có thể dùng từ “rạng rỡ” để hình dung, đôi mắt phượng cười đến mị hoặc như mảnh trăng non.”Nhưng......” Hắn nghĩ nghĩ, lại chần chờ nói, “Ta cảm thấy hắn thực thích ngươi nga......”

“Hắn thích ta?!” Cũng không biết Đoạn Vô Văn như thế nào có thể cho ra loại kết luận cực kỳ hoang đường  này, sau khi phát ra một tiếng hét thảm, Chung Minh trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới tìm được đích thanh âm của mình.”Please! Ngươi đừng nói lời ghê tởm như vậy có được hay không? Về sau ở trước mặt ta ít đề cập tới tên cường bạo kia đi!”

“Cường bạo...... Nguyên lai  là ngươi bị hắn cường......” Đoạn Vô Văn mở lớn miệng bị Chung minh lập tức vươn tay bịt  lại.


“Vẫn  chưa thực hiện được!” Chung Minh có chút  khó thở, “Ngươi nói chuyện lớn quá.”

“May mắn......” Đoạn Vô Văn thở ra một hơi dài, cẩn thận dấu đi ánh mắt đầy  sát khí, một lần nữa khôi phục khuôn mặt tươi cười lỗ mãng.”Tiểu Minh Minh, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

“Vấn đề gì?”

“Ngươi đến tột cùng là vì cái gì mà hạ độc ta?”

“Này...... Cái kia...... Ta nghe nói......”

“Cái gì?”

“Chính là...... một ít chuyện về ngươi...... khụ khụ...... nghe đồn......”

“Ngươi là nói......” Đoạn Vô Văn nhãn châu lay động, đột nhiên cười vô cùng lưu manh.”Nguyên lai là ngươi sợ ta đối với ngươi...... Ha hả a......” Hắn mê nâng cằm Chung Minh, “Tiểu Minh Minh, mới vừa rồi như thế nào không suy nghĩ mà đem giải dược cho ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ......”

“Ta tin tưởng mắt nhìn của mình.” Ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt đối phương, Chung Minh nghiêm mặt nói, “Ta tin tưởng ta không nhìn lầm người.”

“Ngươi......” Đoạn Vô Văn ngẩn ra, tiện đà dáng tươi cười bên môi cười càng ngày các khuếch đại, đến nỗi cả khóe mắt đuôi mày bị phủ kín ý cười, “Tốt lắm. Xem ra, ta cũng không nhìn lầm người.”

“Bằng hữu của ta đều gọi ta là ‘A Minh’.” Chung Minh không tự chủ được nhìn Đoạn Vô Văn mỉm cười cũng mỉm cười theo, chỉ cảm thấy toàn thân lập tức thoải mái lên.

“A Minh,” Đoạn Vô Văn rất biết nghe lời,”Ngươi gọi ta là ‘Vô Văn’ được rồi.” Hắn thần bí hướng về phía Chung Minh trừng mắt nhìn,”Ta lại nói cho ngươi một bí mật.”

“Bí mật gì?”

“Kỳ thật...... lời đồn đại có liên quan tới ta kia, là ta chính mình phao tin.”

“Cái gì?!” Chung Minh chấn động, “Ngươi...... Ngươi vì cái gì phải cố ý phá hư danh dự của chính mình như vậy?!”

“Mấy tên giáo chúng của ta rất đáng ghét! Bản giáo chủ đi đến đâu bọn họ liền theo tới chỗ đó, ta đành phải nghĩ ra một biện pháp đuổi người đi.” Đoạn Vô Văn bất cần nhún vai,”Dù sao trên giang hồ thanh danh của ta đã bị hủy đủ rồi, bị hủy thêm một chút cũng không sao.”

“......” Chung Minh đột nhiên có cảm giác thương tiếc — bất quá, phương pháp này có chút tương tự với một nhà văn Pháp nổi tiếng, nhìn không ra Đoạn Vô Văn là một cổ nhân cũng có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, thật dạy y dù là người hiện đại cũng phải bội phục sát đất.

“A Minh, ngươi suy nghĩ cái gì?” Thấy Chung Minh thật lâu không trả lời, Đoạn Vô Văn nhẹ giọng hỏi.

“Ta suy nghĩ,” đôi mắt y sáng trong chậm rãi tràn ngập ý cười, “Ở một nơi xa lạ kết giao được với một bằng hữu tài giỏi như người, ta xem như may mắn.”

“Ta cũng thật cao hứng có thể gặp được ngươi.” Đoạn Vô Văn nheo mắt, cười đến thập phần khẳng định– được rồi, ngươi đã muốn kết giao bằng hữu, vậy ta không ngại bắt đầu từ bằng hữu.

Tiếp theo vẫn giống như mấy ngày trước ngồi xóc nảy trên lưng ngựa, nhưng một thứ tình  cảm khác lạ dần dần tản mạn ra từ hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận