Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

Sợi tơ bán trong suốt di động trong không khí, rồi mấy chữ Severus Snape này dần dần biến mất, biến thành một cái bản đồ nước Anh.

Đây là phương pháp theo dõi Tử Thần Thực Tử mà sau chiến tranh Harry và Hermione đã tốn rất nhiều thời gian để tìm ra. Lấy cảm hứng từ việc Bộ Pháp Thuật bố trí dây theo dõi lên người các Phù Thủy vị thành niên, từ tờ thông báo cho tân sinh của Hogwart và Bản đồ Đạo Tặc. Chỉ cần bọn họ sử dụng ma pháp theo dõi này trên tất cả các Tử Thần Thực Tử, miễn là đối phương ở trong địa phận nước Anh, thì trừ phi có loại dụng cụ che chắn bên ngoài do Hermione chuyên chế, không ai có thể thoát khỏi ma pháp theo dõi này.

Chẳng qua, Harry chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu dùng ma pháp này lên người Snape.

Tất nhiên, không ai nghĩ đến việc đem ma pháp này dùng trên một người đã chết.

Harry cẩn thận tìm tung tích của Snape trên bản đồ.

Không lâu sau, cậu liền phát hiện ra địa điểm của đối phương, mà ngoài dự liệu là nơi đó cậu lại rất quen thuộc, hóa ra không phải chỗ nào khác mà chính là nhà cũ năm đó của Voldemort.

Nơi từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu ở năm thứ tư, là nơi cậu tận mắt chứng kiến Voldemort sống lại.

Little Hangleton.

Snape ở đây, như vậy…. Voldemort sao lại ở Little Hangleton, hắn tuyệt đối không thích nơi này?

Harry nhạy bén cảm giác được ở đây có một mưu mô gì đó mà cậu không biết, hiện tại Voldemort đã sống lại nên hắn không cần phải dùng ma pháp kia, vậy hắn chờ ở Little Hangleton rốt cuộc là vì cái gì.

Chân mày Harry ngày càng nhíu chặt đến nỗi nhìn không ra hình dạng gì.

Cậu bắt đầu nôn nóng mà vặn vẹo hai tay, vẻ mặt khẩn trương, dần dần cảm xúc bực bội chiếm cứ đầu óc cậu. Cậu muốn đứng dậy nhưng lại không cách nào nhúc nhích.

Cậu bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt nhưng lại không cách nào phát ra.

Snape vẫn chưa quay lại.

Oxy trong không khí hình như ngày càng ít đi, Harry khó thở nên không thể không bắt đầu đè mạnh lên ngực, nhưng vẫn không đủ, cảm giác chóng mặt ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Harry duỗi tay ra quét tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, phần trên của cơ thể ngã vào trên bàn dần hồi phục lại không còn thở dốc quá mức.

“Không…… được……” Cậu mở miệng.

“Mình không thể như thế này.” Cậu tự nói với bản thân, nhưng vô dụng, cảm xúc bực bội bắt đầu đè ép nội tạng cậu, nhưng lại không có cách nào phát tiết ra.

Harry đột nhiên đẩy cái bàn, cả người ngã xuống đất.

Cậu nhìn cái bàn…trong mắt toàn là ánh sáng xa lạ.

Cảm giác chóng mặt từng cơn xâm nhập đầu óc của cậu, nhưng mà cậu không thể ngất đi, cậu không thể giải thoát, cậu đã không thể giải thoát.

“Đúng rồi, mình cần thuốc an thần.” Cậu theo bản năng mà thì thào, rồi mới lê hai chân đi về phía tủ thuốc.

Khi cậu rốt cuộc cũng đến bên cạnh tủ thuốc định vươn tay ra, bỗng dưng ma lực trên người mất khống chế mà phóng ra ngoài, Harry vội vàng kiểm soát lại ma lực.

Chỉ kém một giây thôi….

Ma lực mạnh mẽ đập lên tủ thuốc!

Harry nhắm hai mắt lại, chờ đủ loại ma dược cực kỳ nguy hiểm nện lên người, trong nháy mắt đại não hiện lên biểu tình của Snape khi phát hiện mình chết trong phòng y.

Trong phút chốc cậu cảm thấy có chút không muốn, nhưng càng nhiều là niềm vui khi tự ngược bản thân.

Nhưng mà cậu không đợi đến lúc đó.

Cậu đợi một câu thần chú.

“Wingardium Leviosa!”

Là thần chú trôi nổi.

“Enervate.” Chỉ cần một thần chú…tủ thuốc lại nguyên vẹn đứng ở bên tường.

Harry mở to mắt, quay đầu lại thì thấy Snape đang thở hổn hển chống đầu gối đứng ở đó, trong mắt là sự kinh hoàng và sợ hãi không hề che giấu.

Rồi Harry mỉm cười, ngay lúc Snape đang gầm lên “Harry Potter!” thì nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng cậu cũng an tâm rồi.

Lúc tỉnh lại, rốt cuộc cậu lại thấy được trần bệnh thất của Hogwart. Ngoài cửa truyền đến âm thanh nói khẽ của vài người.

“Severus, tôi nói tôi kiểm tra mà không có vấn đề gì.” Đó là thanh âm của phu nhân Pomfrey.

“Nhưng Potter không thể vô duyên vô cớ bị như vậy được.” thanh âm Snape hình như là cố ý đè thấp xuống, nhưng lửa giận trong đó vẫn rất rõ ràng.

“Từ từ Severus, trước tiên đừng gấp gáp quá.” Dumbledore ngăn cản Snape “Có lẽ Harry tự biết nguyên nhân cũng chưa biết chừng, chúng ta có thể hỏi trò ấy trước.”

“Potter?”

“Trò ấy tỉnh.” Dumbledore nói “Tôi có thể cảm giác được dao động ma lực của trò ấy.”

Snape nhìn thoáng qua Dumbledore, rồi mới xoay người đẩy cửa phòng bệnh ra.

Harry nhắm mắt lại, nhưng rõ ràng là đã tỉnh.

Cậu biết bản thân không muốn mở miệng.

Nhưng cậu cũng biết bản thân phải mở miệng.

“Albus.” Cậu mở mắt định đứng dậy“Con không sao.”

“Không có việc gì?!” Dumbledore còn chưa trả lời thì ngữ khí đầy trào phúng của Snape đã vang lên “Chẳng lẽ Potter tiên sinh cho rằng chỉ có bị Voldemort Avarda mới gọi là có gì sao?! Hay là chuyện như thế sẽ không phát sinh trên người cậu.”

“Severus.” Dumbledore giơ tay lên ngăn lời nói của Snape.

“Harry, con thật sự cảm thấy bản thân không có vấn đề gì?” đôi mắt màu lam của Dumbledore nhìn thẳng vào mắt Harry, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.

“Đúng vậy, Albus.” Harry gật đầu.

“Được rồi, Harry.” Dumbledore gật gật đầu, sau đó trực tiếp đi thẳng ra ngoài, nhưng vừa đến cửa thì cụ dừng bước “Harry, nếu con vẫn ở tình trạng này, thì rất xin lỗi là ta thật sự không dám đem trọng trách chống lại Voldemort giao cho con.”

Lúc nói ra những lời đó Dumbledore nhắm mắt lại, hai tay trước người run lên.

Nhưng trong giọng nói vẫn duy trì bình tĩnh.

“Albus!?” Harry bật người dậy, nhưng không cách nào trực tiếp đuổi kịp Dumbledore đã ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Snape và phu nhân Pomfrey đang nhìn nhau.

“Severus, tôi đi xem sao.” Pomfrey dứt lời liền đi ra ngoài, để lại Snape và Harry hai người ngồi ở trong phòng không biết nói gì.

“Giáo sư, tôi không có làm sai.” Trầm mặc một lúc, Harry nói.

“…… ”

“Giáo sư?” Harry quay đầu nhìn Snape vẫn đứng ở chỗ cũ mà chăm chú nhìn cậu, hình như không biết phải nghĩ gì.

“Potter.” Qua vài phút, Snape cuối cùng cũng mở miệng “Cậu cho rằng trốn tránh là biện pháp sao?”

“Tôi.”

“Không phải.” lời nói của Snape không lưu tình chút nào “Chúng ta đều hiểu rõ trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề gì.”

“Thế nhưng, Potter_ một người tự xưng là Gryffindor dũng cảm, bây giờ đang làm một việc mà cậu ta hẳn là khinh thường nhất trên đời, trốn tránh quá khứ của mình.” Snape lạnh lùng tiếp tục “Ta rất ngạc nhiên, Potter. Qúa khứ của cậu rốt cuộc là hỏng bét đến thế nào, mà làm cậu thà trốn tránh còn hơn là tình nguyện nói ra?”

“Dù sao cũng tồi tệ hơn việc lên giường với ông! Snape!” Harry không nhịn được mà nói ra một câu.

Mặt Snape nhất thời đen lại.

Cái gì mà nói là còn tồi tệ hơn lên giường với y chứ.

“Thực xin lỗi, giáo sư.” Harry đỡ cái trán “Tôi chỉ là nhất thời xúc động.”

“Xúc động…hừ…xúc động.” Snape bắt đầu cười lạnh “Potter tiên sinh sao không đem tất cả quá khứ nói ra luôn đi?”

“Snape, đủ rồi, ngừng lại.” Rốt cuộc Harry nhịn không được mà chĩa đũa phép vào Snape “Ông có tư cách gì mà nói? Ông sớm đã chết, ông sớm đã chết rồi ông có biết hay không! Ông lấy cái chết để trốn tránh tất cả, ông có tư cách gì mà nói tôi, dũng cảm a~, tôi thật sự là điên rồi nên mới cho rằng ông là người dũng cảm nhất. Ông chẳng qua chỉ đang trốn tránh mà thôi, ngay từ đầu là trốn tránh tình yêu với Lily, sau là trốn tránh tôi bởi vì cho rằng tôi giống cha, bây giờ thì sao? Trốn tránh sự thật rằng mình đã từng lên giường với một đứa nhỏ 11 tuổi?”

“Potter…… cậu, làm sao cậu dám!”

“Tôi có gì mà không dám?” Harry cười lạnh “Ông bất quá cũng là đang trốn tránh mà thôi, ông căn bản là không có tư cách để nói tôi, ông chưa từng có tư cách! Cút, cút ra ngoài cho tôi. ”

Snape tức phát run, vén áo chùng đen lên đi ra ngoài, nhưng đột nhiên dừng lại rồi quay đầu hừ lạnh: “Cậu nghĩ đây là đâu, cậu có tư cách gì mà đuổi ta ra ngoài?”

“Ông không đi? Được, vậy thì tôi đi.” Harry vẫy đũa phép.

“Độn thổ.”

Song cậu lại phát hiện cậu không hề ra khỏi bệnh thất.

“Đầu óc ngài Potter của chúng ta đã thoái hóa đến nỗi quên mất là không thể độn thổ ở Hogwart sao?” Snape dùng ánh mắt như đang xem hài kịch mà nhìn Harry.

Nhưng sau đó, Harry lại ngây ngốc mà nhìn tay mình, rồi cuộn người lại, chôn mặt mình vào giữa hai tay, cúi đầu khóc thút thít.

Snape có thể nghe được vài từ trong đó…

“Thực xin lỗi, Hermione, thực xin lỗi.”

Xem ra tất cả manh mối đều nằm trên người nữ phù thủy Muggle ưu tú kia.

Đây là thông tin mà Snape nhận được.

Tiếp theo y đi đến tách tay của Harry ra khỏi mặt cậu. Nhìn vào mắt cậu.

“Harry, look at me, ta ở ngay đây, sẽ không có chuyện gì hết.”(HMH: đoạn sau Har nghe những lời này nên nhớ đến lời Sev nói trước khi chết, vậy nên mình xin để nguyên gốc Tiếng Anh là “Look at me” ^^)

Y vốn nghĩ sự trấn an của y có thể làm cho Harry bình tĩnh lại, bởi vì tiếp xúc không ít trong mấy ngày nay khiến y phát hiện ra đối phương rất tin tưởng y.

Nhưng trái với mong đợi, sự an ủi của y lại hoàn toàn phản tác dụng.

Y thấy đồng tử của Harry đột nhiên co rút lại_ thần sắc cứ như vừa chịu một kích thích nào đó, sau liền vội vàng giãy khỏi tay y.

“Không, tôi không nhìn, đừng nói với tôi ‘Look at me’” Harry ôm đầu, mắt trợn tròn “Ai cũng không được nói, không được nói, câm miệng! Câm miệng a!”

Cuối cùng sau khi hét lên một tiếng chói tai, hai mắt Harry đảo mạnh, rồi ngã xuống giường bệnh lần nữa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Bà Pomfrey đẩy mạnh cửa ra liền thấy Harry đang ngã trên giường bệnh.

Tiếp đó bà liền hung hăng trừng mắt nhìn Snape, mà động tác của Snape thì đã bắt đầu luống cuống.

Tuy rằng y hình như hiểu được một chút, có lẽ câu “Look at me” kia đã khiến cho Harry phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng mà rốt cuộc Harry vì sao lại thế thì y cũng không biết.

Mà Dumbledore đi theo sau bà Pomfrey hình như đã nghĩ đến gì đó, nên có chút đăm chiêu mà nhìn Snape.

“Severus, cậu đi với tôi.” Cụ nói.

Snape liếc mắt một cái nhìn Harry đã ngất đi không biết gì trên giường, sau đó đi theo Dumbledore.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tin nhắn ít đến muốn khóc, xin các bạn có đi ngang cũng để lại một tin nhắn, coi như là thưởng cho người thời gian không nhiều nhưng mỗi ngày vẫn liều mạng ôm máy tính đánh chữ a~!!! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui