Truy Đuổi - Cố Hàn Y

Edit: Huyết Mạc Hoàng.“Harry đang mạo hiểm.” Ngồi trên bàn uống bia bơ, Draco lộ ra một bộ dáng đáng yêu hoàn toàn khác hẳn so với lúc ở trường.

“Sao cậu biết mà lại không nói cho bọn tôi?” Tuy vẫn không thể xóa đi tất cả địch ý, nhưng dưới giải thích của Lupin và được Draco bổ sung thêm, Hermione và Ron đã hiểu rõ thêm không ít về chuyện trùng sinh của Harry.

“Sao chứ, nói cho một đứa con nít 11 tuổi vừa mới đến Hogwart rằng tôi tiếp cận cậu là có mục đích, tôi không phải vì thích cậu mới muốn làm bạn, đó là do ở thế giới kia tôi với cậu là bạn bè, nên bây giờ tôi muốn làm bạn với cậu?” Draco cực kỳ bất nhã mà liếc mắt xem thường.

“Cái này… ” Hermione và Ron nhìn nhau rồi đều nở nụ cười, vì chuyện của Harry đã có tin tức xác thực, nên lo lắng trong lòng hai người cũng tạm thời được giải tỏa.

“Nhưng thật sự là rất phức tạp nha, Harry thì từ thế giới kia trùng sinh về đây, còn mày thì có chung ký ức với bản thân ở thế giới kia, thế tại sao bọn tao lại chả có gì chứ?” Ron nói.

“Mày cho rằng việc một ngày nào đó đầu mình bị nhét vào cả đống ký ức kỳ kỳ quái quái là rất thú vị sao?” Draco liếc mắt khinh bỉ “Hồi đó tao suýt nữa đã bị đống ký ức xa lạ đó bức đến điên, nếu không phải sau này nói chuyện với Harry, hơn nữa còn có cha đỡ đầu cũng rõ chuyện này, thì tao chẳng biết phải lo liệu thế nào.”

“Sao lại thế?” Ron than thở “Mày chẳng phải biết rất nhiều sao?”

“Không.” Hermione xen vào “Không phải như những gì cậu nghĩ đâu Ron, tuy là cùng chung ký ức nhưng đối với Draco….” Hermione liếc sang Draco một cái “Tôi có thể gọi cậu như vậy không?”

“Có thể, tôi cũng quen rồi.” Draco gật đầu “Nếu con chồn kia muốn thì cũng có thể gọi tôi như thế.”

“Thôi đi, tao đây mà thèm gọi mày như thế à, Malfoy.” Ron giả cười.

“Tao đây cũng sẽ tiếp tục gọi mày là chồn hôi.” Draco bất động thần sắc mỉm cười.

“Được rồi, giờ không phải lúc để tranh hơn thua.” Hermione bất đắc dĩ lắc đầu “Draco, theo những gì tôi biết thì tuy là cùng chung ký ức, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ có mười bốn tuổi nên không phải là người đó.”

“Hoàn toàn đúng!” Draco cao hứng gật đầu “Thế nên Harry luôn đề nghị tôi chớ ra mặt trực tiếp, bất kể là xuất phát từ lo lắng cho nhà Malfoy hay gì khác… có thể nói cậu ta cũng chẳng hoàn toàn tin tưởng tôi đâu. Cậu ấy thật ra rất thông minh, biết làm sao để tách tôi với Draco Malfoy đã từng quen thuộc ở quá khứ ra. Không thể không nói, đôi khi cậu ta tỉnh táo đến nỗi khiến người ta chán ghét.”

“Đó là phẩm chất riêng của Slytherin bọn mày, đừng có đổ lên đầu Gryffindor bọn tao.” Ron ‘hừ’ một tiếng.

“Kỳ thật tôi cảm thấy Harry Potter rất thích hợp với Slytherin, chẳng qua là ở một số mặt nào đó so với tôi thì cậu ta Gryffindor hơn một chút.” Draco trả lời “Ít ra thì đối với lần mạo hiểm này, cậu ta rõ ràng là Gryffindor hơn nhiều, không Slytherin nào lựa chọn một cách có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào để đi giải quyết vấn đề đâu.”

“Tôi thì không nghĩ thế, Slytherin các cậu chẳng phải cũng có cả đống người khiêu vũ trên mũi dao hằng ngày đó sao.” Hermione cười cười, đưa cho Draco thêm một ít trà nóng “Không nên uống nhiều bia bơ, cậu cần tỉnh táo để trở lại Hogwart, bất kể Harry nói cho cậu bao nhiêu mật đạo ở Hogwart hay bia bơ không có cồn, thì cậu cũng chẳng thể phủ nhận nó luôn mang đến cảm giác say khướt cho người ta.”

Sau khi rót trà cho Draco xong, Hermione cười hỏi Ron: “Muốn một ly không, tuy tớ biết cậu không thích uống trà cho lắm.”

“A, cám ơn.” mặt Ron đỏ lên, cậu biết nhất định Hermione đã thấy được vẻ mặt vừa rồi của mình, cậu cúi đầu lấy đũa phép khua về phía phòng bếp nói: “Accio sữa.”

Một bình sữa vững vàng bay tới trên bàn.

Còn Draco chỉ nhìn mọi việc, cười nhưng không nói gì.

Hermione nhìn Ron, rồi khi thấy vẻ mặt dĩ nhiên của cậu thì lắc đầu: “Trà sữa?”

“Ừm, 5:5.” Ron ngồi xuống nói “Malfoy, tao muốn hỏi mày chuyện Trường Sinh Linh Giá của Harry cụ thể là sao, tao còn chưa rõ lắm.”

“Mày muốn rõ cái gì?” Malfoy hỏi.

“Trước kia trong đầu Harry có một cái Trường Sinh Linh Giá, ở thế giới trước nó đã bị tiêu diệt nhưng sang thế giới này thì nó lại xuất hiện, rồi cái Trường Sinh Linh Giá kia còn có nhân cách độc lập như người bình thường. Chính là những điểm đó đấy, nhưng tao vẫn chưa hiểu được.”

“Điều này thì thầy có thể giải thích.” Lupin nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh suy nghĩ gì đó, mở miệng “Trong cuộc đời ở thế giới trước thì Harry là Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, chính là một mảnh hồn của Voldemort luôn cùng gắn liền một chỗ với linh hồn Harry. Mà cách duy nhất để Harry giết chết Voldemort từng là thông qua việc tiêu diệt tất cả Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, thế cuối cùng hắn mới bị giết chết được. Nhưng thực ra không phải tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá, mà là giết chết mảnh hồn của Voldemort trong Trường Sinh Linh Giá, phải vậy không.”

Draco gật đầu.

“Vì thế trong trận quyết chiến, Harry để bản thân trúng Avada Kedavra của Voldemort làm mảnh hồn trong đầu bị tiêu diệt, sau đó Voldemort mới có thể bị giết chết.”

“Điểm ấy thì bọn con đều đã hiểu.” Ron nói.

“Thầy nghĩ mấu chốt vấn đề hẳn là ở chỗ này, linh hồn Harry ở cùng với mảnh hồn của Voldemort trong thời gian dài đã khiến hai linh hồn dung hợp với nhau để sinh ra một linh hồn mới, hay có thể nói là nhân cách. Nhưng vì phần linh hồn kia chủ yếu là dựa vào kinh nghiệm và suy nghĩ của Voldemort, do đó ở phương diện tự nhận thức thì hắn thiên về gần gũi với Voldemort hơn. Mà hắn cũng không phải Voldemort do có dung hợp với linh hồn Harry, thế nên hắn vẫn bị ảnh hưởng bởi một phần nhân cách và linh hồn của Harry, tuy vậy phần ảnh hưởng này không lớn.”

“Cho nên……?” Hermione nói “Harry mới nói, nếu không phân phần linh hồn kia ra thì sẽ bị ảnh hưởng?”

“Không, là bị cắn nuốt.” Malfoy nói “Kỳ thật lời nguyền khiến linh hồn suy yếu của Voldemort nghiêm trọng hơn những gì mọi người tưởng tượng nhiều, hiện giờ linh hồn Harry đã bị tổn thương rồi. Sau khi tôi và cậu ấy bàn bạc với nhau thì quyết định thông qua huyết chú với ma pháp trận để gắn kết linh hồn với cơ thể, rồi dựa vào pháp thuật của Voldemort gỡ phần linh hồn kia ra, đưa cho hắn một cơ thể.”

“Vì sao phải thế?” Ron hỏi “Vì sao phải cho cái linh hồn kia một cơ thể, nghiêm túc mà nói thì nó rất có thể trở thành một Voldemort khác.”

“Tôi cũng thấy thế.” Draco giả cười “Tiếc là theo lời người nào đó, thì không thể phán một kẻ chưa làm gì rằng hắn có tội, mà tôi thì chẳng có dư hơi mà đi phản bác cậu ta.”

“Vì sao?” Ron hỏi.

“Vì cậu ấy cũng từng dùng lý do này để đặc xá cho tôi.” Draco cười cười “Tôi từng gia nhập Tử thần Thực tử, hơn nữa còn suýt giết Dumbledore….”

“Dumbledore!” Hermione che miệng.

“Đúng vậy, cuối cùng cha đỡ đầu đã thay tôi gánh lấy phần tội nghiệt kia, ông ấy làm thay tôi, dưới sự nhờ cậy của Dumbledore…ra tay giết cụ ấy.”

“Giáo sư Snape?” Hermione mở miệng “Chẳng lẽ…”

“Đúng vậy, bất kể là ở đây hay ở đó thì cha đỡ đầu vẫn luôn đảm nhận công tác gián điệp, nhưng cuối cùng ông ấy lại chết trong tay Voldemort.” Draco lắc đầu “Cũng may giờ cha đỡ đầu của tôi còn sống.”

“Đúng vậy, mọi người đều còn sống.” Lupin mở miệng “Mà chỉ cần còn sống là còn hy vọng.”

“Vậy giờ chúng ta phải lo liệu sao đây?” Hermione hỏi vấn đề then chốt.

“Đúng vậy, chúng ta phải làm gì.” Ron nói tiếp.

“Tôi nghĩ mấy người chỉ có thể làm một việc.” Draco uể oải gảy tóc.

“Việc gì?”

“Chờ.” Draco thở dài “Chỉ có chờ và sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào để có thể nắm được cơ hội thắng lợi, còn lúc này thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng Harry.”

“Nhưng làm sao có thể thế!” Ron đứng lên “Chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây chẳng làm gì, để Harry đau khổ đấu tranh một mình?”

“Thế mày cảm thấy giờ mày có thể làm được gì, Ron.” Lần này Malfoy không gọi Ron là con chồn, nên ngữ khí của cậu nhất thời có vẻ khách quan và lạnh như băng.

Nghe xong những lời này, Ron như quả bóng cao su xì hơi ngồi phịch xuống ghế.

“Mày hiểu rồi?” Draco nói.

“Tao hiểu.” Ron lắc đầu “Tao hiểu cả rồi, mẹ nó tao chả muốn hiểu gì hết!”

“Ron.” Lupin nói “Thầy đề nghị là trò với Hermione đi ngủ trước đi, thầy nghĩ chắc Moody đã thông báo cho hội Phượng Hoàng rồi. Ngày mai e rằng sẽ có một trận chiến ác liệt. Nếu Harry chỉ đem chân tướng nói cho vài người chúng ta, thì chúng ta phải quyết định tốt rốt cuộc cái gì có thể nói cái gì không.”

Khi nói những lời đó, ánh mắt Lupin đảo qua Hermione và Ron, thấy hai người kia cũng ngầm hiểu gật đầu.

“Đúng rồi, cầm tốt đũa phép của các trò, tuy thầy tin vào phán đoán của Harry nhưng bắt đầu từ giờ chỉ cần ra khỏi quảng trường Grimmauld, tất cả những nơi khác đều không an toàn, các trò phải cẩn thận.” anh bổ sung thêm một câu.

“Nếu không còn việc gì thì tôi về Hogwart.” Draco nói “Mấy người bảo trọng, tuy chiến tranh vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng nguy hiểm luôn rình rập. Còn nữa, ngày mai chuẩn bị một bình cà phê.”

Câu cuối cùng khiến Lupin, Hermione và Ron đều sửng sốt một lát.

Rồi họ thấy Draco mang theo biểu tình thở dài: “Mấy ngày nay cha đỡ đầu quá mệt mỏi, ngay cả khi có dược nâng cao tinh thần, nhưng nếu lúc họp không có cà phê thì tôi lo ông ấy cũng ngủ mất, làm việc cho Chúa tể Hắc ám chẳng dễ đâu.”

Sau đó cậu thấy Lupin nghiêm túc gật đầu.

‘Có lẽ giờ sẽ không bi thảm giống như trong trí nhớ, hoặc lúc này đây sau khi xóa bỏ tất cả thành kiến và nghi ngờ ngày xưa, những người cha của mình có thể sống sót.’ Lúc tiến vào trong lò sưởi, Draco nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui