Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Chuyển ngữ: Lạc Dương
***
Chương 4: Đua xe
“Mỹ nữ lái GTR.” Vẫn là Lý An Thần kinh ngạc hô lên đầu tiên.
Đôi mắt to của Nhan Hoan đảo qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhuốm màu men say của Giản Ninh.
“Choang.”
Chai rượu trong tay Giản Ninh rơi xuống đất, mảnh vỡ và rượu bắn tung tóe, hương thơm nồng lan tỏa khắp phòng bao.
Bước chân Giản Ninh lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, “Cậu, sao lại tới đây.”
Dưới ánh mắt soi mói nóng bỏng của đám người, Nhan Hoan dìu bạn, “Đi với tớ.”
Quần jeans, áo sơ-mi đen, giày Converse.
Trang phục rất tùy tiện, nhưng vào mắt Tiêu Trạch lại có sức cuốn hút lạ thường. Nhìn chủ nhân của cặp đùi đẹp dưới lớp quần jeans chuẩn bị phăm phăm dẫn người đi, Tiêu Trạch nhếch môi nói: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cô coi đây là đâu vậy.”
Nhan Hoan dừng bước, đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu, vẫn đưa lưng về phía đám người, mở miệng: “Vậy anh muốn thế nào?”
Tiêu Trạch dứng dậy, thong thả đi tới trước mặt cô, cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vừa đen vừa sáng lại bướng bỉnh, ngạo mạn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, tướng mạo của anh được khắc họa rõ ràng trong con ngươi của cô, đôi mắt sâu càng nổi bật hơn trên gương mặt ngũ quan góc cạnh đẹp đẽ.
Trong một khắc khi ánh mắt giao nhau, Nhan Hoan rõ ràng cảm thấy mình như bị kìm hãm giữa một xoáy nước đen như mực, lòng cô như bị tròng vào một chiếc còng tay, không cách nào thoát khỏi. Cô trừng đôi mắt to hung hăng nhìn thẳng vào đáy mắt anh.
Không khí xung quanh dần dần thay đổi, sự chú ý của tất cả những người trong phòng đều tập trung vào hai người, một lúc rất lâu sau, Tiêu Trạch mới mở miệng nói: “Trong lòng cô hiểu rõ.”
Khoảng cách gần như kề sát khiến Nhan Hoan dễ dàng ngửi thấy mùi hương của rượu bay ra từ miệng anh, đó là hương Tequila mà cô thích nhất. Giữa căn phòng tràn ngập hương Vodka, mùi hương Tequila này càng thêm nồng, càng hấp dẫn con người.
Tim, bỗng loạn nhịp.
Làn mi cong của Nhan Hoan hơi nhướng lên, trong mắt ngập tràn sự khinh thường, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như có như không, “Như mong muốn của anh, cho anh một cơ hội đuổi theo tôi.”
Lời nói ngạo mạn khiến người khác phải nghiến răng, ánh mắt Tiêu Trạch lạnh lẽo nhìn cô, sắc bén như lưỡi dao khoét vào từng thớ thịt. “Tôi chờ cô ở Bình Sơn.”
“Tối nay không được.” Nhan Hoan tốt bụng nhắc nhở: “Anh uống rượu.”
“Đúng là tôi uống rượu, nhưng tôi không say.” Tiêu Trạch ném lại một câu, đi thẳng ra cửa.
Bạch Diệc Phong ôm một cô gái đi theo sau, Lý An Thần đến bên cạnh Nhan Hoan, che miệng nói: “Mỹ nữ, tôi vừa mua một chiếc GTR, trên tinh thần của cô đấy.” Nói xong vỗ vỗ vai cô, nhìn thoáng qua Giản Ninh say sưa hai mắt mơ màng rồi đẩy cửa ra ngoài.
Bình Sơn cách xa nội thành, không chỉ không bằng phẳng, trái lại còn vô cùng hiểm trở. Là thánh địa đua xe lý tưởng nhất trong thành phố này, do chiến thần đường núi DK tự bỏ tiền túi ra thi công.
Con đường này quanh co dốc đứng, nhiều khúc ngoặt, lối rẽ góc nhọn góc vuông nhiều vô số, trong đó nổi tiếng nhất là đoạn cua ngoặt bốn lần liên tiếp và hình chữ S tia chớp sinh tử. Khi đi qua những lối rẽ quái dị với độ khó cực cao, nếu tay đua không phán đoán kịp thời để tăng giảm tốc độ, chỉ cần hơi khống chế không tốt là xe sẽ bị trượt và văng ra khỏi vách núi, cho nên chỉ có những cao thủ của cao thủ trong giới đua xe mới dám thi đấu trên con đường này.
Nhan Hoan chở Giản Ninh xuyên qua nội thành lên núi, dừng xe ở cuối lối rẽ lên đài quan sát trên cao, vòng qua bên ghế lái phụ, mở cửa, dìu Giản Ninh để cô ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh đài quan sát rồi đưa cho cô một chai nước khoáng.
Giản Ninh vặn mở nắp chai, dặn dò: “Phải cẩn thận.”
“Ừ.”
Chờ đã lâu tại điểm xuất phát, trong lòng Tiêu Trạch cảm thấy hưng phấn lạ thường với trận đấu sắp diễn ra, âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải rửa sạch nỗi hổ thẹn hôm trước, không thể không thắng cô ấy.
Đã là đàn ông, sẽ không thể cam chịu chạy sau mông đàn bà.
Xa xa phía trước, đèn xe mỗi lúc một gần, Tiêu Trạch nheo mắt lại.
Chiếc GTR màu đen lượn một vòng rồi dừng lại bên cạnh anh, Nhan Hoan xuống xe, vẻ mặt sốt ruột gõ gõ vào cửa sổ xe anh.
“Nghe đây, tôi thắng, không được gây phiền toái cho cô ấy nữa, đồng ý quyên góp cho đội cảnh sát chiếc xe đã nhắc tới trước đó.”
“Nếu cô thua thì sao?”
Đối phương tuy là Reventon, nhưng sau khi đã thắng một lần, Nhan Hoan chẳng hề để nó vào mắt, quẳng xuống một câu: “Không có khả năng này.” Sau đó xoay người lên xe.
Hai người cách hai cánh cửa sổ xe hung hăng trừng nhau, sau đó tập trung sự chú ý, nhìn chằm chằm vào Lý An Thần đang đứng chính giữa con đường. Lý An Thần giơ cánh tay lên ý bảo hai người sẵn sàng.
Tiếng động cơ gào thét lập tức vang vọng khắp khe núi, đuôi xe nhả khói tạo thành một đám mây mù, cuộc chiến trên con đường núi mạo hiểm có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Trong nháy mắt cánh tay Lý An Thần hạ xuống, Reventon vọt lên dẫn đầu.
Guồng quay của chiếc xe cao cấp tuyệt đỉnh nhanh hơn GTR rất nhiều, Tiêu Trạch không mảy may thờ ơ điều khiển cỗ máy móc cuồng bạo, đôi mày rậm nhướng lên, đột ngột tăng tốc, như một con dã thú lao đi dữ dội trên con đường núi. Bánh xe quay chóng mặt cuốn lên đầy đất đá, hoa cỏ ven đường bị sức ép của tốc độ đánh dạt sang một bên, khuất phục trước con dã thú màu xám.
Đèn sau hình chữ nhân màu hồng mất hút, tốc độ không ai có thể theo kịp.
Đã lâu không cảm nhận được sự va chạm giữa tốc độ và cảm xúc mãnh liệt, Nhan Hoan bỗng trở nên cực kỳ hưng phấn, dứt khoát nhấn ga, đuổi theo.
Những tiếng gầm gừ của động cơ vẫn vang vọng, phá vỡ sự yên lặng của vùng sơn cốc, chiến thần DK đã đổ không biết bao nhiêu tiền vào con đường này, camera dày đặc khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh sợ, thiết bị quang học trên cao cách mười giây lại dao động một lần, lấy toàn bộ mặt đường kể cả góc chết một trăm tám mươi độ, ghi lại hình ảnh rõ nét của hai chiếc xe bão táp.
Hai chiếc xe phóng điên cuồng, say sưa chiến đấu ác liệt, đường núi có rất nhiều khúc ngoặt, Reventon vẫn luôn dẫn đầu, cỗ máy móc tự động dũng mãnh, chạy đường bằng, khỏi phải nói, chạy đường núi, tuyệt đối không phải đối thủ của GTR. Thân xe, lốp xe không bám mặt đất chạy trên một quỹ đạo ổn định như GTR.
Mặc dù là lốp xe trượt, chạm đất bất ổn, nhưng Reventon vẫn chạy trên một đường thẳng chuẩn xác, quẫy đuôi lướt đi với biên độ lớn, hoàn hảo rẽ vào khúc ngoặt, chiếc GTR theo sát sau lưng cũng làm một loạt các động tác tương tự. Kỹ thuật lái xe cao siêu khiến hai người một trước một sau âm thầm giật mình kinh ngạc.
Nhan Hoan cho rằng Tiêu Trạch chỉ là một tên phú nhị đại lái xe thể thao nhưng chỉ thích theo đuổi tốc độ, chỉ thích đua xe, không ngờ kỹ thuật lái xe lại giỏi như vậy. Có thể vững vàng khống chế cỗ máy móc điên cuồng lúc quanh co lúc trượt men theo đường núi đã chứng minh thực lực của anh ta.
Nếu tối nay anh ta không lái Reventon mà là một chiếc xe cải tiến tương tự GTR, nhất định cô cũng sẽ phải rất vất vả. Sắc mặt Nhan Hoan không hề nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp chăm chú vào tuyến đường phía trước để tìm kiếm một lối đi tốt nhất.
Liên tiếp qua hai khúc cua, xe chạy nhanh trên đường thẳng, lúc đi qua khúc cua hình tia chớp quái dị, Reventon thể hiện rất hoàn hảo. Đèn trước sáng rực của GTR chiếu vào sau gáy Tiêu Trạch, thỉnh thoảng Tiêu Trạch đưa mắt liếc qua kính chiếu hậu, cô gái lái GTR này khiến anh phải nảy sinh lòng bái phục. Đối với sự theo sát của cô, nét mặt Tiêu Trạch lạnh lùng, không dám lơi lỏng một giây, phía trước chính là bốn khúc cua liên tiếp, chỉ cần gắt gao ngăn chặn cô, như vậy thắng lợi chắc chắc thuộc về anh.
Nhan Hoan nhìn chằm chằm chiếc Reventon chạy phía trước, trong đầu tính toán một lối đi thích hợp nhất khi rẽ vào khúc ngoặt. Khi đã nhằm trúng thời cơ, tốc độ tăng đến tối đa, động tác chân và tay khiến người ta hoa mắt, bánh lái xoay tròn cực nhanh, đuôi xe lắc mạnh, đầu xe rẽ lối, gấp gáp xoay đầu khi chạm tới khúc quanh, bánh xe lao như bay dán chặt xuống rìa đường, xoay tròn với tốc độ cao, ma sát trên mặt đất phát ra những tiểng rít chói tai đến sốt ruột. GTR như được tiếp thêm dũng khí, vượt qua Reventon ở phía trong, phóng vào khúc ngoặt, thân xe lắc lư kéo lê thành một đường vòng cung hoàn mỹ.
Tiêu Trạch nhìn chăm chăm vào đèn sau xe màu đỏ vụt qua trong chớp mắt, ánh mắt thâm trầm, bàn tay siết bánh lái đến trắng bệch, không thể tin mình lần thứ hai bị GTR ung dung vượt qua.
Lý An Thần ở trên đỉnh núi nhìn hình ảnh GTR vượt lên dẫn đầu trong chiếc máy tính bảng, nắm đấm cuộn chặt, hưng phấn hô lên, Bạch Diệc Phong lườm anh ta, “Cậu bị làm sao vậy?”
Lý An Thần nắm hai vai anh ta đắc ý nói: “Bạn thân à, cậu biết không, tôi cũng vừa mua một chiếc GTR, màu xanh da trời.”
Tại điểm kết thúc dưới chân núi, Giản Ninh gắng gượng ngẩng cái đầu đang mê man, hé ra nụ cười ngây ngô.
“Két!” một tiếng, Nhan Hoan đã dừng lại bên cạnh cô.
Chiếc Reventon màu xám cũng dừng lại ngay sau lưng, Tiêu Trạch sắc mặt nặng nề nhìn chăm chú cô gái lần thứ hai vượt qua xe anh, thấy cô muốn dìu nữ cảnh sát giao thông đi, anh đột nhiên tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe, bước lên giữ lấy tay cô.
“Tên của cô.”
Tiêu Trạch bắt lấy cánh tay Nhan Hoan, mở miệng, “Nói cho tôi, tên của cô.”
Sự cương quyết trong đáy mắt không cho phép người khác kháng cự, Nhan Hoan kinh ngạc nhìn anh trong chốc lát, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Cái đó không cần thiết.”
Nhan Hoan giãy ra, lúc dìu Giản Ninh lên xe đã đụng phải bả vai Tiêu Trạch, nhanh nhẹn ấn người vào ghế sau rồi trở lại vị trí lái, mở cửa xe, dừng lại, nhìn anh nói: “Đừng quên đáp ứng việc vừa rồi.”
Tiếng động cơ phách lối quanh quẩn bên tai, đèn sau xe màu đỏ lướt qua trước mắt.
Tiêu Trạch nhìn theo hướng chiếc GTR mất hút, đôi môi mỏng từ từ nhếch lên ẩn hiện ý cười.
Cô gái này thật ngạo mạn, rất kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông!
…
Hết chương 4