Bị cô giáo răn dạy, cả lớp lặng ngắt như tờ như sớm đã thành thói quen.
Còn Phương Viên và Đới Húc lại hơi giật mình, thì ra nguyên nhân cô chủ nhiệm này phê bình học sinh chỉ vì trong thời gian tan học bọn chúng tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau.
Lý do này đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Trong suy nghĩ của họ, là học sinh, đi học đương nhiên phải chăm chú nghe giảng, nhưng tan học rồi thả lỏng một chút, nói chuyện vài câu hoàn toàn không có gì đáng trách, không ngờ trong mắt cô chủ nhiệm này hành vi như vậy lại tội lỗi đến mất đáng bị phê bình trước lớp.
Vừa rồi Phương Viên còn cảm thấy quan niệm thích tăng áp lực cho học sinh của trưởng phòng thật kỳ lạ, bây giờ đi gặp giáo viên họ Đặng này mới biết đây mới là sư phụ.
Đây có lẽ là lý do trong ngôi trường này, chị ta có thể làm chủ nhiệm của lớp 12 chuyên, hơn nữa còn được xem là nhân vật nòng cốt, bởi vì quan niệm của chị ta và trường học ăn khớp hoàn toàn.
Hơn nữa Phương Viên còn suy nghĩ tới quan điểm thi đậu trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ trở thành người thượng đặng.
Lúc còn học cấp ba, tuy giáo viên của cô không nghiêm khắc như cô giáo Đặng này, nhưng ít nhiều cũng có quan điểm đó, Phương Viên khi ấy cảm thấy đúng, bạn bè của cô cũng cho rằng đó là chân lý, kết quả chờ họ thật sự thi đậu vào đại học, chớp mắt lại vượt qua bốn năm đại học, tốt nghiệp bước vào xã hội mới phát hiện suy nghĩ vào trường đại học tốt, tương lai tiền đồ rộng mở là suy nghĩ vô cùng ngây thơ.
Trong số mấy người bạn thi đậu trường tốt, có người vì để có cơ hội nghề nghiệp tốt hơn mà liều mạng thi lên thạc sĩ.
Nhưng người buông thả, cầm bằng tốt nghiệp và bảng điểm không cao đi xin việc cũng gặp rất nhiều trắc trở.
Bây giờ Phương Viên đã đi làm mấy tháng, vẫn có vài người bạn chưa biết mình nên đi đâu.
Tuy biết những việc này nhưng Phương Viên không quá quan tâm, dù sao cũng không liên quan tới cô, hơn nữa công việc hằng ngày lại bận rộn.
Chỉ là bây giờ đứng ngoài lớp học, nghe chủ nhiệm dùng lý luận như vậy giáo dục học sinh, cô vẫn hơi xúc động.
Ít nhất khi nhớ lại thời cấp ba, ngoại trừ việc học vất vả, cô vẫn có rất nhiều chuyện nhỏ thú vị.
Cô không dám chắc học sinh lớp này tại thời điểm hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không cho phép, chờ chúng vượt qua thời cấp ba, tốt nghiệp đại học, trở thành người trưởng thành, khoảng thời gian này sẽ còn đọng lại những gì.
Cô giáo chủ nhiệm kia lại răn dạy thêm hai mươi phút, lúc này có một học sinh ngồi ngay cửa sổ phát hiện có hai người đứng ngoài hành lang đã lâu, vì thế thử giơ tay, nhắc chủ nhiệm có người đang đợi, không biết là làm gì, cô gái kia mới để ý tới người bên ngoài.
Có điều chủ nhiệm kia không lập tức rời đi, thậm chí còn phê bình học sinh vừa nhắc nhở mình: "Mắt em có phải ở dán trên trán không hả? Tôi đang ở đây nói đạo lý với các em, em có nghiêm túc nghe không? Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với các em, hoàn toàn không phát hiện bên ngoài có người tới, còn em thì sao? Nếu em nghiêm túc lắng nghe, không lẽ em có thuật thiên nhãn à? Bên ngoài có ai đứng cũng có thể phát hiện, điều này chứng tỏ em không chuyên tâm học hành! Tôi nói cho em biết, trương Hải, chuyện này tôi sẽ ghi lại, lần sau lúc họp phụ huynh tôi sẽ phản ánh với gia đình em, cách kỳ thi đại học chỉ còn hơn hai trăm ngày, con trai họ còn có tâm trạng để ý xem ai ở bên ngoài nghe trộm, nếu sau này có thi rớt đại học, hay kỳ thi tháng sau em bị đuổi ra khỏi lớp, bọn họ đừng có trách giáo viên chủ nhiệm này không đốc thúc em!"
Học sinh tên Trương Hải kia bị mắng, vội ngồi im re.
Lúc này cô giáo họ Đặng kia mới chậm rãi đi tới cửa phòng học, mở cửa, nhìn Phương Viên và Đới Húc, phát hiện tuổi tác của họ không thể là phụ huynh học sinh cấp ba, vì thế hoang mang nhíu mày: "Cô cậu tìm ai?"
"Cô Đặng đúng không?" Đới Húc mỉm cười với chị ta, lấy ra giấy tờ tùy thân, "Chúng tôi là cảnh sát của Cục Công An thành phố A, vừa rồi trưởng phòng giúp chúng tôi có gọi cho cô, nghe nói cô đang có chuyện trên lớp, không rời đi được, do vậy chúng tôi mới tới tìm."
Sự xuất hiện của cô chủ nhiệm này khiến Phương Viên khá kinh ngạc, khi nãy cô ở ngoài nghe chủ nhiệm lớn tiếng răn dạy học sinh, còn tưởng bề ngoài rất hoành tráng, kết quả khi cô phát hiện cô giáo Đặng này khá thấp bé, chỉ cao khoảng 1m50, trên dưới năm mươi tuổi, tóc xoăn đến má, đôi mắt vô cùng lớn, hơn nữa thói quen nhíu mày khiến chị ta thoạt nhìn khá hung dữ.
"À, tôi biết rồi." Chủ nhiệm chỉ nhìn lướt qua giấy tờ của Đới Húc, gật đầu, "Hai lớp kia đủ sỉ sổ không?"
"Đủ, chỉ còn lớp của cô chưa kiểm kê." Phương Viên trả lời.
Thấy cô giáo Đặng còn muốn nói gì nữa, cô giành trước một bước, "Chỗ chúng tôi có ảnh chụp người bị hại.
Nếu xác nhận trường của các cô có học sinh mất tích, chúng tôi sẽ nhờ thầy cô nhận diện, nhưng nếu không có, có lẽ mọi người cũng không muốn vô duyên vô cớ nhìn ảnh người lạ sau khi bị giết hại đúng không?"
Cô giáo Đặng vốn đã mở miệng, nghe Phương Viên nói được nửa câu liền ngậm lại, nhìn dáng vẻ xem ra đã bị Phương Viên nói đúng.
Chị ta quả thật hi vọng trực tiếp đối chiếu ảnh chụp, không cần lãng phí thời gian.
Nhưng suy nghĩ này đã bị Phương Viên phá hỏng, hơn nữa lý do còn rất đầy đủ.
Chị ta không còn gì để nói, đành quay đầu nhìn phòng học, cao giọng: "Tháng này ai là lớp trưởng? Lên trước kiểm tra sỉ số đi!"
Nói xong, chị ta lại ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại, bên trong truyền ra tiếng bắt đầu điểm danh.
Chủ nhiệm ra hiệu bảo Đới Húc và Phương Viên tránh mặt một lúc: "Khi nãy tôi họp lửa, đang nổi nóng, nghe điện thoại cũng vội vội vàng vàng, không biết đã xảy ra chuyện gì, có phải học sinh trường chúng tôi gặp tai nạn không?"
"Hiện giờ chúng tôi nghi ngờ nạn nhân là học sinh lớp chuyên trường cô." Đới Húc gật đầu, miêu tả đại khái kiểu dáng đồng phục của lớp chuyên, "Hôm nay lớp cô có học sinh nào vắng mặt không? Chủ yếu là nam sinh, còn nữ sinh không liên quan tới vụ án của chúng tôi."
"Không phải tôi đã bảo lớp trưởng thống kê rồi sao? Không gạt gì anh chị, cả ngày hôm nay chỉ có tiết này là tôi khá nhàn, còn lại đều kín tiết, bài kiểm tra tôi còn chưa chấm xong.
Tôi mới tranh thủ chút thời gian ghé qua lớp nói chuyện, anh chị đã hỏi tôi có học sinh nào xin nghỉ hay nghỉ không phép hay không, việc này đúng là làm khó người khác.
Sức của một người cũng có hạn mà!"
"Học sinh không đi học, phụ huynh không gọi điện xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm sao? Hoặc là học sinh gặp tai nạn hoặc chuyện gì, phụ huynh sẽ không liên lạc với giáo viên chủ nhiệm trước à?" Phương Viên hỏi.
Chủ nhiệm bực bội: "Không phải tôi đã nói rồi sao! Sức của một người cũng có hạn, tôi chỉ quan tâm việc dạy học, làm thế nào giúp học sinh nâng cao thành tích, còn những vấn đề khác tôi không có thời gian để hỏi.
Nếu học sinh nào không có trách nhiệm với tương lai của chính mình, bỏ học ăn chơi, tôi cũng sẽ không nói gì thêm, trực tiếp đuổi khỏi lớp chuyên là được."
"Cô Đặng, tôi tò mò hỏi một câu, cô vừa mới nói lớp trưởng tháng này, đây là chức vụ gì?" Đới Húc bỗng cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Chủ nhiệm vũ mừng khi có người nói sang chuyện khác: "Lớp chuyên trường chúng tôi mỗi tháng sẽ có một bài thi, ai không đủ điểm sẽ bị đào thải ra ngoài, ai tiến bộ sẽ được nhận vào, cho nên tôi có một cải cách, chính là sau khi có kết quả kỳ thi mỗi tháng, ai có thành tích học tập tốt nhất sẽ là lớp trưởng, nếu muốn tiếp tục đương nhiên, học sinh đó phải liều mạng học hành."
Lúc này, trong phòng đã điểm danh xong, một nam sinh nhô đầu ra, thử gọi cô Đặng.
Chủ nhiệm quay đầu, ra hiệu bảo cậu ta báo cáo.
"Lớp chúng ta hôm nay có một nữ sinh không đi học, là Bàng Giai, bạn ấy xin nghỉ bệnh, giấy phép đang ở chỗ em.
Còn có hai nam sinh nữa vắng, một là Đoạn Phi Vũ, một là Kha Tiểu Văn."
"Tình hình của Đoạn Phi Vũ tôi biết, còn Kha Tiểu Văn thì sao?" Chủ nhiệm không ngờ lớp mình thật sự có học sinh không đến lớp, mà Kha Tiểu Văn hẳn chưa xin phép chị ta.
Chị ta hơi nhíu mày, vội hỏi: "Kha Tiểu Văn ở ký túc xá của trường đúng không? Sao thằng bé không đi học? Hỏi thăm bạn cùng phòng thằng bé đi."
"Bạn cùng phòng của bạn ấy không ở lớp chúng ta." Lớp trưởng gãi đầu, khó xử trả lời.
Chủ nhiệm trừng mắt: "Em là vật trang trí hả? Không biết nghĩ cách à? Còn không mau đi hỏi bạn cùng phòng của thằng bé đi!"
Lớp trưởng rất sợ chủ nhiệm nghiêm khắc này, không dám chần chờ, vội đáp vâng, đóng cửa phòng lại, chạy xuống lầu hỏi thăm người khác..