Kha Hữu Lợi hiện giờ một bụng uất ức, con trai mình đột nhiên xảy ra chuyện, trước khi gặp nạn bản thân không được gặp, nhưng mẹ kế thằng bé gặp nó lại chẳng quan tâm chuyện nó về nhà rồi đi ban đêm, việc này đã đủ đả kích, càng đả kích hơn là tới Cục Công An rồi, ông ta vốn tưởng gọi người tới hỏi cho rõ ràng, kết quả vừa hỏi chuyện đã bị con trai của đối phương chọc giận, hai còn đánh nhau trước mặt người ngoài, thậm chí ông ta tuổi lớn sức yếu bị thanh niên đè xuống đất.
Do vậy sau khi ngồi xuống, Kha Hữu Lợi vẫn tức giận.
Thấy Ngô Thư Cầm vẫn còn nức nở bộc bạch người làm mẹ kế khó khăn cỡ nào, ông ta không nhịn được, đập tay vịn ghế một cái, quát lớn: "Đủ rồi! Cô như vậy có khác gì mèo khóc chuột hả!"
Con trai Ngô Thư Cầm vừa nghe vậy, lại muốn đứng lên, có điều lần này Ngô Thư Cầm phản ứng mau lẹ, lập tức kéo cậu ta lại.
Bà ta quay đầu nhìn Kha Hữu Lợi, cười lạnh: "Kha Hữu Lợi ơi Kha Hữu Lợi, anh đúng là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa đấy! Tôi bây giờ mèo khóc chuột giả từ bi đúng không? Là ai giúp anh nuôi nấng đứa con từ mười hai mười ba tuổi đến giờ hả? À, chỉ vì tôi là mẹ kế, tôi phải lo toan mọi việc đúng không? Vậy người làm ba ruột như anh thì sao? Còn cả mẹ ruột của con trai anh nữa! Đừng có lúc nào cũng ở sau lưng nói thương con mình, nhưng đến khi gặp chuyện thì lúc nào cũng mặc kệ!"
Mặt Kha Hữu Lợi đỏ bừng, không phản bác được gì, chỉ biết oán hận quay mặt sang chỗ khác thở hổn hển.
Tình hình như vậy nếu còn cùng dò hỏi họ, nói không chừng sẽ tốn thời gian nghe họ cãi nhau, thậm chí một khi con trai của Ngô Thư Cầm xúc động, Kha Hữu Lợi có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đới Húc suy xét một lát, quyết định tách họ ra.
Phương Viên phụ trách Ngô Thư Cầm và con trai bà ta, còn mình phụ trách Kha Hữu Lợi.
Tuy con trai của Ngô Thư Cầm hơi nóng nảy, nhưng mẹ cậu ta không phải như vậy, sau khi ý thức được tính chất nghiêm trọng của việc Kha Hữu Lợi tới Cục Công An, thái độ của Ngô Thư Cầm đã thay đổi, từ lúc đầu một mực dung túng con trai mình biến thành kịp thời ngăn cản.
Tin rằng có bà ta ở bên, chàng trai xúc động kia sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Mặt khác, Đới Húc tin vào khả năng giao tiếp của Phương Viên, trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, tuy hiện giờ không thể nói Phương Viên khéo léo đưa đẩy, nhưng ít nhất đã thành thạo, sẽ không chọc giận đối phương mà không có mục đích.
Vì thế Đới Húc và Phương Viên nhìn nhau, Phương Viên hiểu ý anh, lên tiếng nói với Ngô Thư Cầm: "Hay là như vậy đi, phiền bà cùng tôi đến phòng khách, chúng ta tới đó rồi nói."
Ngô Thư Cầm không phản đối, gật đầu đứng dậy, lại nhìn đứa con trai còn ngồi đó, hỏi Phương Viên: "Con trai tôi đi cùng được không."
"Con đi làm gì? Con ở lại trông chừng ông ta, tránh cho ông ta miệng chó không phun ra ngà voi."
Kha Hữu Lợi giận tới tím mặt nhưng nghĩ tới cuộc ẩu đả vừa rồi, hiện giờ ông ta chỉ dám trừng mắt, không dám có hành động gì.
"Không cần cậu ở đây trông chừng ông ấy, cậu đi với chúng tôi." Phương Viên nói với con trai của Ngô Thư Cầm.
Lời này vốn dĩ cô có thể nói với Ngô Thư Cầm, sau đó Ngô Thư Cầm nói lại với con trai mình, nhưng tích tắc đó, Phương Viên quyết định tự ra lệnh, đây cũng coi như tỏ rõ thái độ, nếu cậu ta xúc động lên hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, cô có lẽ không thể kêu cậu ta đi cùng Ngô Thư Cầm để hỏi thăm về Kha Tiểu Văn, không ai bảo đảm chuyện đó có khiến Ngô Thư Cầm bị xúc phạm hay không, mà chàng trai này lại vì bảo vệ mẹ mình mà gây chuyện, như thế thì mất nhiều hơn được.
Con trai của Ngô Thư Cầm trừng mắt nhìn Phương Viên, lại nhìn mẹ mình.
Ngô Thư Cầm gật đầu với cậu ta: "Được rồi, người ta đã bảo mẹ con chúng ta cùng đi, con cứ nghe lời đi, nói nhiều làm gì.
Cha kế của con ở đây cần con trông chừng à? Con đâu phải cảnh sát của Cục Công An!"
Con trai của Ngô Thư Cầm bật cười thành tiếng, hùng hổ đứng dậy, nhìn bốn phía một vòng, hỏi Phương Viên: "Nè, phòng khách ở đâu?"
Phương Viên nhíu mày, tuổi tác đứa con trai này của Ngô Thư Cầm xấp xỉ Kha Tiểu Văn, nhưng Kha Tiểu Văn là học sinh lớp chuyên của trường chuyên, cho dù không được chủ nhiệm đánh giá cao nhưng cũng là con ngoan trò giỏi bao nhiêu người hâm mộ, bây giờ nhìn chàng trai trước mặt, vóc dáng thì cao lớn đấy, nhưng cử chỉ cách nói năng chẳng khác nào giang hồ, bảo cậu ta cũng là học sinh ngoan có lẽ chẳng ai tin.
Bởi vậy Phương Viên thầm có một phán đoán chủ quan, dù có bất công hay không, ít nhất cô cảm thấy thành tích học tập mà Kha Tiểu Văn đạt được không phải đến từ sự giáo dục của Ngô Thư Cầm.
Con trai của bà ta nói chuyện chẳng có lễ phép, thử hỏi bà ta còn tâm trạng nào quan tâm tới việc học của con cái, càng đừng nói đến con riêng.
"Hai người đi theo tôi." Cô không để ý tới con trai của Ngô Thư Cầm, mà nói với bà ta, sau đó đi trước, không chủ động nói gì thêm.
Trên đường đến phòng khách, Phương Viên nghe con trai Ngô Thư Cầm ở phía sau lẩm bẩm: "Kéo gì mà kéo!"
Sau đó không còn âm thanh nào nữa, không biết là cậu ta thuận miệng nói một câu như vậy hay bị Ngô Thư Cầm cản lại.
Ngôn Tình Hài
Tới phòng khách, Phương Viên mở cửa, mời họ vào: "Hai người vào trong chờ một lát, tôi sẽ quay lại ngay."
Ngô Thư Cầm gật đầu đi vào, nhưng con trai lại đứng ở cửa, hai tay đút trong túi, liếc nhìn Phương Viên hỏi: "Chị còn việc khác thì bảo tôi với mẹ tới đây làm gì? Tôi không muốn ngồi không bên trong, tôi cũng muốn đi dạo."
"Xin lỗi, đây là Cục Công An, không phải công viên, không phải nơi cho người không liên quan tùy tiện đi dạo." Phương Viên xụ mặt.
Cô biết mình còn trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, còn là một cô gái, không có sức uy hiếp như Đới Húc.
Bây giờ hành động gần như khiêu khích này của con trai Ngô Thư Cầm thật sự khiến cô tức giận, không thể không bày ra dáng vẻ uy nghiêm.
"Trời, chị nói gì vậy, sao chị biết tôi là người không liên quan? Khi chị ở trong bụng mẹ chị đã biết mình là cảnh sát à?" Con trai của Ngô Thư Cầm không hề chịu thua, "Biết đâu sau này tôi thi vào trường cảnh sát, tốt nghiệp rồi sẽ được điều tới chỗ này thì sao? Bây giờ tôi chẳng phải đang làm quen với hoàn cảnh trước à? Chị quản được tôi không?"
Phương Viên nhìn ra cậu ta đang cố gây chuyện với mình, lý trí nhắc nhở cô đừng để ý tới loại người này, nhưng về mặt tình cảm cô vẫn muốn dập tắt uy phong của cậu ta: "Trước khi cậu thi đậu trường cảnh sát, được phân tới chỗ chúng tôi, tôi quản được.
Cho dù cậu thi đậu trường cảnh sát, được phân tới đây, nhưng ở các đội khác nhau khi rảnh rỗi cũng không tiện để cậu đi dạo."
Ngô Thư Cầm cũng nhận ra con trai mình đang uy hiếp người ta, vội chạy ra ngoài, đánh sau ót cậu ta một cái: "Thằng nhóc này, ban ngày ban mặt mà say xỉn hả? Nói bậy cái gì đó! Cô cảnh sát, cô đừng để ý tới nó, thật ra con trai tôi không có tật xấu gì, chỉ hơi nói nhiều mà thôi, chứ nó không có ý gì cả, cô đừng để trong lòng."
Phương Viên còn chưa nói gì, Đới Húc đã tới, chuyện vừa rồi anh đều chứng kiến, sau khi tới cũng không tỏ vẻ tức giận, mà tươi cười vỗ vai Phương Viên, nói với Ngô Thư Cầm: "Đúng vậy, tôi cũng cho rằng con trai bà chỉ đùa thôi.
Con trai bà dáng người to lớn, rất hợp với ngành cảnh sát.
Có điều nếu là nói đùa, còn đùa với một cô gái lớn hơn mình chút tuổi thì không ổn lắm.
Đàn ông mà, phải chiến thắng bản thân mới là người có năng lực, đi so với con gái chẳng phải khiến người ta chê cười sao?"
Khi nãy bị Đới Húc khống chế, con trai Ngô Thư Cầm ít nhiều cũng sợ anh, cho nên bây giờ bị Đới Húc nói như vậy, cậu ta liền cúi đầu không hé răng nữa.
Ngô Thư Cầm cũng liên tục xin lỗi thay con trai mình, còn không nhịn được mà duỗi tay chọc vào bên hông cậu ta.
"Hai người vào trong chờ một chút, tôi sẽ vào ngày." Phương Viên nói với Ngô Thư Cầm.
Ngô Thư Cầm lúc này nào dám hai lời, vội gật đầu, đi vào phòng khách.
Phương Viên ở ngoài đóng cửa lại, Đới Húc kéo cô sang một bên, nói: "Để tôi tách con trai của Ngô Thư Cầm ra."
Anh hơi hối hận rồi, không nên giao cậu ta cho Phương Viên.
Anh vốn tưởng sau vụ ẩu đả khi nãy thằng nhóc kia sẽ ngoan một chút, không ngờ vẫn tiếp tục bắt nạt kẻ yếu, ở trước mặt mình thì chân tay co cóng, nhưng khi đối mặt với một mình Phương Viên thì lời uy hiếp cũng nói ra được.
"Không sao, cậu ta chỉ độc mồm độc miệng, không dám làm gì đâu." Phương Viên cười với Đới Húc, "Nếu thật sự có gan tấn công cảnh sát, cậu ta đã không báo trước cho em biết, nào có ai muốn đánh nhau mà báo cho đối phương đề phòng đâu? Anh yên tâm đi, không sao."
Đới Húc thở dài: "Khi nãy Kha Hữu Lợi nói với tôi đứa con trai riêng này của ông ta là một con nhím, lớn hơn Kha Tiểu Văn một tuổi, năm nay mười chín, đang học ở một trường dạy nghề trong thành phố.
Chồng trước của Ngô Thư Cầm có thói quen uống rượu xong bạo hành gia đình, do vậy Ngô Thư Cầm mới ly hôn, tới lúc tái hôn có lẽ con trai của Ngô Thư Cầm tới tuổi dậy thì, cho nên luôn có mâu thuẫn với Kha Tiểu Văn, hơn nữa không biết có phải di truyền hay không, càng lớn cậu ta càng cáu gắt, ở trường thường đánh nhau gây chuyện khiến Kha Hữu Lợi cũng phải đau đầu."
"Di truyền là một chuyện, em cảm thấy việc Ngô Thư Cầm dung túng cậu ta mới là vấn đề lớn nhất.
Vừa rồi anh cũng thấy, khi con trai bà ta muốn đánh nhau với ba kế của mình, bà ta không nói tiếng nào, cũng không ngăn cản, cứ như chỉ cần con trai bảo vệ bà ta, bà ta sẽ mặc kệ, mãi đến khi bị anh xen vào, bà ta mới nhận ra con trai mình sẽ chịu thiệt nên mới vội xin lỗi." Phương Viên lắc đầu, "Môi trường sống có ảnh hưởng rất lớn, cho dù tính cách đứa trẻ vốn không có vấn đề gì, gặp người mẹ như Ngô Thư Cầm cũng khó mà trở thành người tốt."
"Đúng vậy." Đới Húc suy nghĩ một lúc, dặn dò Phương Viên, "Lát nữa đi vào, nếu nói chuyện được thì nói chuyện, nếu con trai của Ngô Thư Cầm vẫn không chịu phối hợp, em không cần miễn cưỡng, chờ tôi nói chuyện với Kha Hữu Lợi xong sẽ qua chỗ em được không?"
Đới Húc trước giờ là người dễ nói chuyện, rất ít khi ra lệnh với ai, lần này tuy giọng điệu của anh không phải ra lệnh nhưng lại có vẻ không chấp nhận bị từ chối.
Phương Viên biết anh sợ cô bị bắt nạt, cho nên mới nói như vậy, vì thế cô cũng gật đầu, thoải mái đồng ý, tránh cho Đới Húc không yên tâm.
Đới Húc lại dặn dò mấy câu rồi về tiếp tục nói chuyện với Kha Hữu Lợi.
Phương Viên đứng tại chỗ một lát, lặng lẽ tới trước phòng khách, không lập tức đẩy cửa vào mà lắng tai nghe động tĩnh bên trong..