Truy Kích Hung Án


Lần này đã không còn Bạch Tử Duyệt, đều là đồng nghiệp thân quen hàng ngày, trạng thái của mọi người đều thả lỏng.

Đường Hoằng Nghiệp suy nghĩ, đề nghị bọn họ đi ăn xiên nướng, hiện giờ đã là cuối thu, ban đêm rất lạnh, mấy người bọn họ đi ăn thịt nướng thơm ngào ngạt là hợp nhất, vì thế đề nghị này lập tức được thông qua.
Chiến trường của họ chuyển đến một quán thịt nướng, vị trí của quán ăn không bắt mắt, nhưng giờ này vẫn có rất nhiều khách, không khí vô cùng náo nhiệt, xung quanh toàn mùi thịt khiến ta mở rộng tâm hồn ăn uống.
Tìm một bàn ngồi xuống, bọn họ từng người chọn vài món, sau khi xác nhận lựa chọn của họ, nhân viên nhanh nhẹn bưng đồ uống lên, thịt nướng cũng theo từng mâm từng mâm bưng tới.

Bốn người cầm lên nếm thử, mùi vị không tệ.
Một xiên thịt xuống bụng, Đường Hoằng Nghiệp rất vừa lòng với quán ăn này: "Lão Đới à, được đấy! Sao cậu biết quán này vậy! Bảng hiệu chỗ này không bắt mắt, mặt tiền cũng không lớn, nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy có chỗ gì đặc biệt, đúng là cửa hàng ẩn sĩ! Tôi nghe nói Chung Hàn rất chú ý việc ăn uống, quán ăn này có phải do hai cậu cùng khai quật không?"
Thang Lực giơ ngón cái với Đới Húc: "Bảo Chung Hàn tới đây ăn còn khó hơn bắt tôi lên mặt trăng đấy! Khẩu vị cậu ta không phải quá khó, nhưng quán nào có khói lửa hay dầu mỡ không sạch sẽ cậu ta chắc chắn không vào đâu!"
"Cũng đúng." Đường Hoằng Nghiệp cũng phát hiện suy đoán của mình không có cơ sở, vừa ăn tiếp một xiên thịt vừa nhìn Phương Viên đang uống nước, bỗng cảm thán, "Thật ra tôi bỗng phát hiện con gái mà, nên giống Phương Viên mới tốt."
Phương Viên không ngờ đề tài đột nhiên quay sang mình, hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Hoằng Nghiệp, không biết tại sao anh đột nhiên nói thế.
Đường Hoằng Nghiệp chỉ chỉ đĩa thịt của cô: "Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thoải mái như vậy tốt biết bao! Em xem, ba thằng đàn ông chúng tôi đi ăn với em không hề thấy ngại ngùng gì cả, tính ra chỉ như dẫn thêm một người anh em đi cùng vậy, không phải cô gái nào cũng thế đâu!"
Phương Viên dở khóc dở cười.

Tuy cô không phải mỹ nhân, nhưng vì dáng người đầy đặn, từ nhỏ đến lớn hình như chưa ai nói cô như một người anh em, chẳng lẽ cô còn bộ mặt giống đàn ông, gần đây mới được khai quật sao?
Đường Hoằng Nghiệp thấy Phương Viên kinh ngạc, liền biết lời mình nói xuất hiện hàm nghĩa khác, vội xua tay: "Em xem con người tôi này, thường ngày rất biết nói chuyện, hôm nay sao lại ăn nói không rõ ràng chứ! Ý tôi là bây giờ có quá nhiều cô gái vì vẻ bề ngoài mà cái này không được ăn, cái kia không được ăn.

Mới mấy ngày trước gia đình tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt một cô, người thì xinh đấy, nhưng hỏi người ta muốn ăn gì, người ta nói cái gì cũng được, tôi chọn món này người ta bảo nhiều dầu mỡ, tôi chọn món kia thì lại bảo quá nhiều năng lượng, phải khuyên can mãi mới chịu ăn một chút, nhưng mới uống có ly nước thôi đã nói no rồi.

Trời ạ, tôi đang tìm vợ hay tìm thỏ về nuôi đây! Cho nên tôi mới thấy thoải mái như Phương Viên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống thật tốt biết mấy! Có điều Phương Viên à, em ra ngoài ăn uống với mấy người chúng tôi, ba mẹ em không lo à?"
Đường Hoằng Nghiệp nói tới đây, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Chuyện lần trước Lâm Phi Ca tới văn phòng gióng trống khua chiêng ồn ào việc nhà Phương Viên mọi người đều biết, Đường Hoằng Nghiệp cũng tự trách, lại không biết xin lỗi Phương Viên có khiến cô càng xấu hổ hay không.
Phương Viên sửng sốt, thấy Đường Hoằng Nghiệp như vậy chỉ cười cười, chỉ chỉ Đới Húc ngồi cạnh: "Nhà em không ai quản lý em cả, cho nên chỉ cần bạn cùng phòng không khóa cửa thì em không cần phải ngủ ngoài đường."
Chuyện Phương Viên ở nhờ nhà Đới Húc cũng không phải bí mật, đội hình sự đều biết, mà bản thân việc này cũng không cần che giấu, do vậy cô nói rất thản nhiên, Đới Húc chỉ cười ha ha, không có phản ứng gì.

Đường Hoằng Nghiệp vốn xấu hổ muốn chết, bây giờ thấy cô bình tĩnh đối mặt cũng thở phào.

Có điều nghe tới nửa câu sau, hai mắt anh ta sáng lên, nhìn Đới Húc, lại nhìn Phương Viên, lập tức ngồi thẳng người, định trêu đùa hai câu.
Nhưng anh ta còn chưa nói gì, Thang Lực đã nhét một bỏ một đùi gà nướng vào trong đĩa của Đường Hoằng Nghiệp, giành nói trước: "Gà của cậu, ăn nhân lúc còn nói đi."
Đường Hoằng Nghiệp sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý, cười cầm cánh gà cắn một cái, vừa nhai vừa nói: "Đúng đúng, đầu óc tôi hôm nay không tốt lắm, vẫn nên lấp cái bụng trước rồi nói."
Phương Viên không hề nghi ngờ, chỉ cho rằng Đường Hoằng Nghiệp chỉ không cẩn thận nhắc tới ba mẹ mình nên không để ý nhiều lắm.

Mấy hôm trước mẹ Phương có gọi cho cô, bảo cô trời lạnh, dễ thèm ăn, do vậy phải ăn uống cho tốt.

Phương Viên chỉ coi gió thoảng bên tai, dạ dạ cho qua, sau đó cả hai không còn liên lạc lại nữa.
Lúc sau Đường Hoằng Nghiệp có vẻ sợ bản thân lại nói sai, tuy bản tính cái máy hát khiến anh không thể ăn nhiều nói ít, nhưng đề tài vẫn luôn vòng quanh những người khác, không nhắc tới ba người họ.

Do vậy cô vừa ăn vừa nghe kể chuyện, ví dụ như Đường Hoằng Nghiệp than gần đây cứ bị gia đình bắt đi xem mắt, hoặc là Đới Húc kể những chuyện thú vị ngoài lề trước đây giữa anh và nhóm Chung Hàn.
Cho dù khi kể những điều này Đới Húc rất bình đạm khiêm tốn, nhưng từ những chuyện anh kể có thể khiến người ta cảm thấy anh là người uyên bác.

Phương Viên vừa nghe vừa nhớ lại thời mới tới Cục Công An thực tập, từ ngoại ngữ đến tin học, những chi tiết Mã Khải không biết về Đới Húc, Đới Húc cũng không khoe khoang, cho nên một khoảng thời gian dài Mã Khải và Lâm Phi Ca đều cho rằng Đới Húc chỉ là một tên ngốc to con dễ nói chuyện.
Bây giờ ngẫm lại, quan điểm khi ấy đúng là trông mặt bắt hình dong, vô cùng nông cạn.

Qua gần một năm ở chung này, Phương Viên cảm thấy bản thân học được từ Đới Húc rất nhiều, dù là về công việc hay cách làm người xử thế.
Vì ngày mai còn có công việc cho nên bốn người không uống rượu, chỉ gọi chút đồ uống.

Ăn uống no đủ xong, bọn họ ai về nhà nấy.

Đới Húc chở Phương Viên về, về đến nhà đã là 23h.

Dọc đường không ai nói gì, mãi đến khi về tới chung cư, dừng xe lại, lúc lên lầu, Đới Húc đột nhiên hỏi: "Đêm nay Đường Hoằng Nghiệp vô tình nói sai, em không để trong lòng chứ?"
Phương Viên lắc đầu, cười nói: "Không có.

Anh cũng nói anh ấy vô tình rồi, hơn nữa trước đó người ta còn khen em nhiều như vậy, nếu em không vui thì đúng là lấy oán trả ơn!"
Đới Húc nghiêm túc nhìn cô một lát mới cười gật đầu: "Vậy thì tốt."
Hai người về đến nhà, Đới Húc nhường nhà vệ sinh cho Phương Viên trước.

Vì tính chất công việc, Phương Viên không trang điểm, do vậy các bước rửa mặt cũng rất đơn giản, chỉ một lát đã rửa mặt xong.

Lúc cô ra ngoài, thấy Đới Húc đang ngồi ở sô pha cầm nhật ký lấy từ ký túc xá của trường ra đọc.
"Có phát hiện gì chưa?" Vừa thấy Đới Húc đọc nhật ký của Kha Tiểu Văn, Phương Viên lập tức bị khơi lên lòng hứng thú, vội đi qua, ngồi xuống cạnh Đới Húc, tò mò hỏi.
"Hả? Em rửa mặt xong rồi à?" Một mùi hương nhẹ nhàng bay tới, Đới Húc ngồi thẳng người nhìn Phương Viên, Phương Viên đang nghiêm túc nhìn anh, tóc mai trên trán vì rửa mặt mà bị ướt buông xuống khiến anh thiếu chút muốn duỗi tay xoa đầu cô, cũng may trong tay còn có cuốn sổ nhật ký của Kha Tiểu Văn, vì thế anh đưa nó cho cô, đứng dậy vươn vai duỗi người, "Tôi cũng đi rửa mặt một cái, tự em xem trước đi, lát nữa chúng ta thảo luận tiếp."
Phương Viên dù sao cũng không phải con sâu trong bụng Đới Húc, không biết vừa rồi trong đầu anh nghĩ gì, chỉ gật đầu nhận lấy cuốn sổ, cẩn thận đọc.
Là một cậu bé, nhật ký Kha Tiểu Văn viết ngắn gọn như dự kiến của Phương Viên, không trang trí nhiều, cũng không trau chuốt về từ ngữ, trên cơ bản đều chỉ là những kỷ niệm Kha Tiểu Văn muốn lưu giữ hoặc là cảm xúc muốn giải bày.

Một bài khá ngăn, đôi khi chỉ là một câu, nhiều nhất chẳng qua là một đoạn khoảng ba trăm từ.

Nhật ký không phải ngày nào cũng viết, chỉ khi Kha Tiểu Văn thấy cần cậu ấy mới viết ra, do vậy không có quy luật về thời gian.
Cuốn sổ này được sử dụng bắt đầu từ một năm trước.

Vào Tết Nguyên Đán, Kha Tiểu Văn trịnh trọng viết dòng nhật ký đầu tiên, nội dung rất đơn giản, chỉ nói hai việc, việc thứ nhất là bản thân quyết định viết nhật ký, việc thứ hai là bản thân sắp lên lớp mười hai, sắp đến giai đoạn quan trọng, cậu bé tự cổ vũ chính mình phải cố gắng học tập, nâng cao thành tích.
Từ cuốn nhật ký mà xem, Kha Tiểu Văn đúng là con ngoan trò giỏi.
Phương Viên lật tiếp, trước Tết Âm Lịch, Kha Tiểu Văn viết nhật ký khá ít, nội dung đều là thúc đẩy bản thân phải phấn đấu hơn, bản thân cậu bé không hề vừa lòng với thành tích của mình, dường như còn hơi lo lắng sốt ruột.

Đọc đến đây Phương Viên bắt đầu nghi ngờ một đứa trẻ có thành tích ổn định như vậy lại tự ti như thế liệu có phải do chủ nhiệm của nó hay không.
Rất nhanh, Phương Viên đã bị dòng nhật ký ngay sau Tết Âm Lịch thu hút.
Đó là một bài rất ngắn chỉ có mấy câu.
"Vừa mang tiền mừng tuổi của ông bà về liền bị anh ta 'mượn', thật ra đâu phải 'mượn', là cướp mới đúng.

Mình bắt đầu hận bản thân tại sao không thông minh, không dũng cảm hơn chứ? Mình định để anh ta bắt nạt đến bao giờ đâu? Thôi, sau này mình giấu tiền kỹ một chút, nếu không lần nào cũng mất, mẹ anh ta cũng không giải quyết, cần gì tự chuốc lấy cực khổ chứ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui