Truy Kích Hung Án


Có vẻ năm đó chủ nhiệm bị Ngô Học Hải chọc giận rất nhiều cho nên khi nhắc lại cậu ta, thầy giáo lại giận sôi máu, sau khi phát cáu vài câu mới ý thức được Đới Húc và Phương Viên ở đây, ngoại trừ hỏi thăm chuyện về Kha Tiểu Văn, bọn họ còn hỏi thăm Ngô Học Hải chắc chắn có nguyên do.
"Ngô Học Hải cũng...!Xảy ra chuyện gì sao? Hay là..." Chủ nhiệm sợ bản thân lỡ lời, do vậy hỏi rất cẩn thận, không dám hỏi thẳng.
Đới Húc lắc đầu: "Người gặp nạn chỉ có Kha Tiểu Văn, nhưng chắc thầy cũng biết tình hình gia đình Kha Tiểu Văn khá phức tạp, nhưng là một học sinh cấp ba, phạm vi xã giao của cậu bé tương đối hẹp, do vậy chúng tôi muốn điều tra từ góc độ thành viên gia đình cậu bé.

Chuyện này nếu tìm ba của Kha Tiểu Văn hay mẹ của Ngô Học Hải để hỏi thăm thì không ổn lắm, chúng tôi cảm thấy tìm hiểu từ nhà trường, tin tức có được sẽ khách quan, cũng có giá trị hơn."
Chủ nhiệm gật đầu: "Vậy anh chị muốn nghe tôi nói về Kha Tiểu Văn trước hay Ngô Học Hải trước?"
"Ngô Học Hải đi.

Chuyện về Kha Tiểu Văn chúng tôi cũng nghe nói từ giáo viên cấp ba của cậu bé, trên cơ bản từ cấp hai lên cấp ba cậu ấy đều là con ngoan trò giỏi." Đới Húc không hề do dự mà quyết định, "Còn Ngô Học Hải, sau khi tốt nghiệp cấp hai cậu bé vào trường nghề, không học cùng trường với Kha Tiểu Văn, do vậy chúng tôi không dễ hỏi thăm quan hệ giữa hai cậu bé thế nào, còn cần thầy hỗ trợ."
"Được được, không thành vấn đề, chuyện liên quan tới mạng người là chuyện lớn." Chủ nhiệm lại thở dài, "Đáng thương cho cậu bé tốt như Kha Tiểu Văn, không phải tôi nói ai đáng gặp chuyện, ý tôi là hi vọng mọi người đều khỏe mạnh bình an, nhưng tôi không ngờ Kha Tiểu Văn lại gặp nạn.

Cậu bé là học sinh giỏi, tính cách cũng hiền lành, không vô lễ với giáo viên cũng không trêu chọc bạn bè, cho nên mọi người đều yêu mến cậu bé, chỉ có Ngô Học Hải hay trêu chọc cậu bé thôi."
"Đúng vậy, sau khi chúng tôi tìm hiểu tình hình thì cũng thấy tiếc hận." Phương Viên bày tỏ cảm xúc, "Đúng rồi, khi còn học cấp hai, Ngô Học Hải hay bắt nạt Kha Tiểu Văn à?"
"Đúng thế." Giáo viên chủ nhiệm trả lời vô cùng chắc chắn, "Sự việc này cũng khiến tôi rất tức giận.

Tôi không biết anh chị đã tìm hiểu chuyện này chưa.

Không tính đại học, mỗi người đều mất mười hai năm ngồi trong ghế nhà trường từ tiểu học lên trung học cơ sở, rồi đến trung học phổ thông.

Thời điểm khó quản lý nhất chính là mấy năm cấp hai.

Tuy mấy đứa bé tiểu học tuổi còn nhỏ, hay nghịch ngợm nhưng bọn chúng đều đơn thuần.

Lên cấp hai, đến độ tuổi dậy thì, từng người sẽ tự hình thành tính cách của mình, có người điềm đạm, chăm chỉ học tập hơn, cũng có người suốt ngày trốn học bỏ ra tiệm net.

Do vậy mấy năm cấp hai vô cùng quan trọng, chỉ cần sơ ý một chút mấy đứa trẻ có thể đi sai đường."
"Thầy nói rất đúng, mấy năm cấp hai đúng là thời gian nhạy cảm." Đới Húc gật đầu.
Chủ nhiệm thấy quản điểm của mình được ủng hộ cũng rất vui mình.

Thầy thở dài, nói: "Sỉ sổ lớp tôi đông nhất trong các lớp, đầu vào không phải dựa vào thành tích khi còn học ở tiểu học để chia lớp, do vậy trong lớp có rất nhiều thành phần, tôi không thể quản lý hết, chỉ mong chúng có thể tự giác học tập.

Kha Tiểu Văn và Ngô Học Hải mà anh chị nhắc tới, ai đứa bé này trùng hợp một người là học sinh ngoan nhất, một người khiến người ta đau đầu nhất."
"Xem ra chúng ở thái cực rồi." Đới Húc gật đầu.
"Đúng vậy.

Không ngoa khi nói Kha Tiểu Văn khiến người lớn an tâm bao nhiêu thì Ngô Học Hải khiến gia đình nhà trường lo lắng bấy nhiêu.

Ban đầu tôi không biết hai người họ là con trong gia đình tái hôn, cứ tưởng chúng là anh em ho, cho nên chỉ coi mâu thuẫn giữa chúng chỉ là trò đùa.

Sau này khi biết tình hình gia đình chúng, tôi thật sự rất tức giận, bởi vì Ngô Học Hải cứ quấy rối Kha tiểu Văn.

Tốt xấu gì Kha Tiểu Văn cũng coi như là em của Ngô Học Hải, nào có anh trai nào hùa với người ngoài chơi xấu em trai mình chứ.

Mẹ của Ngô Học Hải bị mời lên trường mấy lần, lần nào cũng xin lỗi cầu xin, nhưng thằng bé chỉ ngồi yên được mấy ngày là lộ nguyên hình."
Tuy chủ nhiệm không nói cụ thể nhưng Phương Viên vẫn nghe ra manh mối, chuyện Ngô Học Hải bắt nạt Kha Tiểu Văn là thật, nhưng chủ nhiệm lại nói cậu ta âm thầm chơi xấu, Phương Viên có hơi thắc mắc về chi tiết này.
"Ngô Học Hải và người khác bắt nạt Kha Tiểu Văn chỉ đơn giản là vì không thích cậu bé hay là vì nguyên nhân nào khác?" Phương Viên hỏi.

Ngôn Tình Hài
"Không chỉ đơn giản là không vừa mắt, là giật tiền.

Thật ra vấn đề này ở thời trung học không hiếm thấy, chẳng qua không dễ bị thầy cô phát hiện.

Sự việc lần đó bại lộ cũng do Ngô Học Hải.

Thằng bé vốn không ra mặt, chỉ xúi giục người khác giật tiền của Kha Tiểu Văn, giật được xong thì chia nhau.

Trùng hợp hôm đó bị thầy giáo thể dục bắt gặp, cả đám bị kéo lên văn phòng giáo viên.

Kha Tiểu Văn bị đám nhóc đó giật tiền rất nhiều lần, chủ nhiệm hỏi tại sao phải gây chuyện với Kha Tiểu Văn, thằng bé kia dù nghịch ngợm thế nào thì cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bị dọa một chút liền khai ra Ngô Học Hải, Ngô Học Hải nói với chúng hôm đó ba của Kha Tiểu Văn cho tiền cậu bé, bọn chúng phụ trách đi cướp, cướp được rồi thì về chia nhau."
"Vậy nhà trường xử lý chuyện đó thế nào?"
"Tôi gọi Ngô Học Hải tới, thằng bé thừa nhận rồi tôi liền gọi điện cho mẹ cậu bé.

Thật ra trong chuyện này giáo viên không phải không có trách nhiệm nhưng giáo dục gia đình cũng có ảnh hưởng rất lớn với con cái, đôi khi là yếu tố quyết định nhân cách của một người." Nhắc tới Ngô Thư Cầm, chủ nhiệm bất lực, "Không ngờ sau khi kể lại hành động của Ngô Thư Cầm, mẹ cậu ta lại cười hì hì nói với tôi không sao đâu, trò đùa giữa đám trẻ mà thôi, lần này bị phê bình, lần sau chúng không dám nữa.

Tôi thật sự không biết nói lại thế nào.

Thậm chí mẹ của Ngô Học Hải còn nói anh em họ có mâu thuẫn gì thì về nhà bà ta xử lý."
Phương Viên và Đới Húc không hề kinh ngạc với đáp án này, nếu Ngô Thư Cầm quan tâm việc này, mắng Ngô Học Hải một trận thì mới kỳ lạ, độ dung túng của người phụ nữ này dành cho con trai mình bọn họ đã được mở rộng tầm mắt.
"Vậy sau khi liên lạc với mẹ của Ngô Học Hải, Ngô Học Hải còn có hành vi quấy rối nào khác với Kha Tiểu Văn không?" Tuy Đới Húc đang hỏi, nhưng từ thái độ, hiển nhiên anh chẳng hi vọng bao nhiêu.
Chủ nhiệm cũng cười khổ: "Tôi kể không biết anh chị có tin hay không.

Người như Ngô Học Hải nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì căn bản không có hiệu quả gì.

Lần đó coi như đã bị bắt tại trận rồi, thằng bé không còn kiêng dè gì nữa, cứ rảnh rỗi là đi gây chuyện, lấy đồ của Kha Tiểu Văn, đem đồ của cậu bé ném vào WC.

A, tôi dạy bao nhiêu học sinh rồi, chưa từng thấy ai khiến tôi ngột ngạt như Ngô Học Hải! Thằng bé gây chuyện, tôi lại phải liên lạc với mẹ thằng bé, gọi nhiều quá, mẹ của Ngô Học Hải còn có thành kiến với tôi, bảo công việc của bà ta rất bận, đừng có chuyện nhỏ gì cũng gọi lên trường, tôi liền bảo nếu Kha Tiểu Văn bắt nạt con trai chị, tôi sẽ gọi điện cho ba cậu bé, tới lúc này bà ta mới không nói nữa."
"Vậy thái độ của Kha Tiểu Văn thế nào? Cậu bé cứ mặc để Ngô Học Hải bắt nạt sao?" Phương Viên hỏi.
Chủ nhiệm gật đầu: "Kha Tiểu Văn quá thành thật, nếu chị hỏi tôi cậu bé có khuyết điểm gì, thì thành thật chính là khuyết điểm.

Cậu bé có uất ức, có bị bắt nạt thế nào cũng không dám phản kháng, ngay cả kể với tôi nó cũng không kể, chỉ biết một mình chịu đựng.

Thậm chí cậu bé còn nói với tôi đừng bất bình thay cậu bé, cậu bé và Ngô Học Hải dù sao cũng đang sống chung một nhà, chuyện Ngô Học Hải không dám làm ở trường, về nhà có thể sẽ làm, cho dù cậu bé ở ký túc xá, cuối cùng hay kỳ nghỉ cũng phải về.

Tôi nghe vậy thì càng khó chịu."
Đới Húc thở dài.

Hai ngày nay tìm hiểu hoàn cảnh của Kha Tiểu Văn, cảm xúc của chủ nhiệm anh cũng đồng cảm, chẳng qua đến giờ vẫn không thể hiện ra thôi.

Tuy hoàn cảnh của Phương Viên không giống Kha Tiểu Văn như đúc, cho dù cô đã nghĩ thoáng hơn ban đầu rất nhiều, nhưng Đới Húc biết có vài vết thương dù đã kết vảy, không đau, cũng không chạm vào không có nghĩa là không tồn tại, cho nên thời gian này anh vẫn luôn chú ý tới trạng thái của cô.
"Thầy có báo với ba của Kha Tiểu Văn chuyện này không?" Phương Viên hỏi.
Chủ nhiệm nói: "Tôi có nói với ba của Kha Tiểu Văn để ông ta xử lý, tôi còn đặc biệt thông báo với ba cậu bé để ông ta tới họp phụ huynh, sau buổi họp tôi giữ ông ấy ở lại một chút.

Dù sao tôi cũng không biết mẹ của Ngô Học Hải có nói với ông ta không, tôi tuy là chủ nhiệm nhưng vẫn là người ngoài, do vậy chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng.

Khi ấy ba của Kha Tiểu Văn chỉ cười cười, nói giữa con trai với nhau có chút mâu thuẫn cũng rất bình thường, con cái lớn rồi sẽ tốt thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui