Tuy vừa rồi Ngô Thư Cầm vô cùng bình tĩnh, nhưng nghe Hồng Thanh gây chuyện như vậy, hơn nữa còn không kiêng dè bàn luận ý đồ của bà ta về Kha Hữu Lợi, Ngô Thư Cầm cũng lập tức nổi giận, cười lạnh: "Chị cũng chỉ biết nói miệng thôi, nếu có năng lực gì thì lấy ra đi! Một người phụ nữ bỏ chồng bỏ con, bây giờ con cái gặp nạn, trong đầu chỉ biết nghĩ tới chồng trước, ha ha, chị đúng là người mẹ tốt đấy! Đồng chí cảnh sát, anh chị cũng thấy rồi đấy, đây chỉ là bà mẹ có vẻ ngoài hiền từ thôi!"
"Cảnh sát Đới, cậu bảo bà ta đi di!" Vừa nghe Ngô Thư Cầm kéo Đới Húc và Phương Viên im lặng đứng cạnh vào câu chuyện, Hồng Thanh không khỏi thấy mất mặt, lập tức dời sự chú ý, bắt đầu muốn kéo Đới Húc làm quân đồng minh cho mình, "Con trai tôi gặp nạn, có gì cần tìm hiểu hay trao đổi cũng là chuyện giữa tôi và Kha Hữu Lợi, dù sao chúng tôi mới là ba mẹ ruột của Tiểu Văn, tôi không muốn có người ngoài ở đây!"
"Dựa vào đâu hả!" Ngô Thư Cầm trừng mắt liếc nhìn Hồng Thanh, nói với Đới Húc, "Cảnh sát Đới, chúng ta việc nào ra việc đó, quyền giám hộ Kha Tiểu Văn thuộc về Kha Hữu Lợi, tạm thời không bàn tới việc tôi có phải mẹ kế hay không, nhưng trên pháp luật tôi hiện là vợ của Kha Hữu Lợi, thường ngày sống chung một nhà với anh ấy, trong chuyện này rốt cuộc là mẹ ruột chỉ có cái danh bên ngoài hay tôi mới có quyền lên tiếng, anh chị chắc chắn hiểu rõ hơn tôi.
Giữa chúng tôi nếu có một người bắt buộc phải đi thì người đó khẳng định không phải tôi."
Đới Húc vốn muốn đứng ngoài cuộc bị hai người kia thay phiên điểm danh, trong tình huống này còn tiếp tục giả câm vờ điếc thì không ổn lắm, vì thế anh nhìn Hồng Thanh, lại nhìn Ngô Thư Cầm, cuối cùng nói chuyện với Ngô Thư Cầm trước: "Như vậy đi.
Bà Hồng tới trước, tôi bảo Phương Viên đưa bà qua phòng khách nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng tôi xử lý xong việc bên này sẽ tới tìm bà được không?"
Ngô Thư Cầm bình tĩnh lại, làm như không có việc gì mà cười xua tay với Đới Húc: "Không cần đâu cảnh sát Đới.
Thật ra hôm nay tôi tới cũng không phải vì việc này, chẳng qua là làm phụ huynh của con trẻ, tôi muốn tới biểu đạt lòng thành của nhà chúng tôi mà thôi.
Anh chị làm nghề này vốn không sung sướng gì, tôi không khiến anh chị ngột ngạt hơn nữa.
Anh chị thức khuya dậy sớm vì chuyện của con trẻ, chút trái cây này không đáng bao nhiêu tiền, anh chị đừng từ chối, coi như hiểu cho tấm lòng của chúng tôi, cứ nhận đi.
Chúng ta không phải có số điện thoại liên lạc của nhau rồi sao, nếu có gì cần tôi phối hợp, anh chị cứ gọi điện cho tôi, tuy Kha Tiểu Văn không phải tôi sinh nhưng dù sao cũng do một tay tôi nuôi nấng, dù gì tôi cũng hiểu nó hơn người ngoài, anh chị không cần khách khí với tôi."
Bà ta định nói xong rồi đi, nhưng trước khi đi cũng không quên khinh thường Hồng Thanh một câu, lời trong ý ngoài đều là công khai quyền "làm vợ"của Kha Hữu Lợi.
Hết câu, không cho Hồng Thanh phản kích, bà ta gật đầu và Phương Viên, đứng dậy rời đi.
Hồng Thanh nổi giận, hùng hổ cầm rổ trái cây Ngô Thư Cầm vừa đặt lên bàn đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Tôi giúp anh chị trả rổ trái cây này cho chị ta! Đầu nghĩ gì thế hả! Người ta đã không nhận, chị ta còn bắt ép, đây không phải làm khó anh chị sao! Chưa từng thấy phụ nữ nào vô sỉ như vậy!"
Phương Viên dở khóc dở cười nhìn Hồng Thanh vội vã lao ra, theo sau lại hơi lo lắng.
Do dự một hồi, cô hỏi Đới Húc: "Em có cần đuổi theo xem không? Chắc hai người họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?"
"Không đâu, không cần đi, nếu có thể đánh nhau thì hai người họ sớm đã đánh nhau rồi.
Đây là Cục Công An, bọn họ không hồ đồ đâu." Đới Húc không hề lo lắng, ngược lại còn cười ha ha hỏi Phương Viên, "Vở kịch vừa rồi hay lắm đúng không? Em có cảm tưởng gì không?"
"Cảm tưởng?" Phương Viên suy nghĩ, "Điều dễ nhìn thấy nhất chính là Hồng Thanh không phải người thông minh, tương đối xúc động.
Đẳng cấp của Ngô Thư Cầm cao hơn bà ta, cũng suy xét nhiều hơn bà ta, nói năng hay chọc vào nhược điểm của người khác, còn làm như không có việc gì, tự mình gây chuyện cuối cùng lại biến thành đối phương có lỗi."
"Ừ, đánh giá của em về tính cách của hai người họ không sai.
Vậy từ nội dung nói chuyện của họ thì sao? Em nghe ra được gì không?" Đới Húc hỏi tiếp.
"Nói thế nào nhỉ? Sau khi Kha Tiểu Văn gặp nạn, chúng ta thông báo cho Kha Hữu Lợi trước.
Kha Hữu lợi biết chuyện thì vô cùng đau khổ, gọi điện kêu Ngô Thư Cầm tới, cãi nhau với bà ta một trận.
Dáng vẻ Kha Hữu Lợi đau đớn khi mất con lúc ấy em vẫn còn nhớ rõ, nhưng hôm nay thời điểm Ngô Thư Cầm cãi nhau với Hồng Thanh, em không hề thấy Hồng Thanh buồn bã.
Tính cả khi liên lạc qua điện thoại với bà ta, ban đầu em còn tưởng trong lòng bà ta rất buồn, chẳng qua cố tỏ vẻ mạnh mẽ ra ngoài thôi.
Nhưng không ngờ rằng người ta vốn bình tĩnh như vậy, không hề giống hình ảnh mẹ ruột của một đứa trẻ vừa nạn."
Đới Húc gật đầu: "Vậy em hiểu tại sao tôi không cho em đi khuyên rồi đúng không? Thời điểm mất cảm xúc mất khống chết thật ra là lúc con người thể hiện bộ mặt thật của mình, dù có phải ngụy trang hay không, một khi nổi nóng, lớp mặt nạ sẽ bị vứt sang một bên."
Phương Viên gật đầu, hai người không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì bọn họ không ai biết Hồng Thanh rốt cuộc đuổi theo bao xa, có cản Ngô Thư Cầm lại không, sau khi hai người đó dời đến chiến trường thứ hai có tiếp tục tranh cãi hay không, do vậy tạm thời không vội phân tích và bình luận vấn đề này.
Đợi nửa ngày, đến khi Phương Viên cho rằng Hồng Thanh có lẽ sẽ không quay về thì bà ta quay lại, không chỉ quay lại mà còn thở hổn hển, tay cầm rổ trái cây lớn gấp đôi rổ Ngô Thư Cầm mang tới.
"Kha Tiểu Văn là con trai của tôi, tôi là mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, nếu muốn biểu đạt lòng thành thì cũng nên là tôi mới đúng, không đến phiên một người ngoài không chút huyết thống tới tỏ vẻ.
Người phụ nữ kia anh chị cũng thấy rồi đấy, đúng là ác độc, tôi càng nghĩ càng tội nghiệp cho Tiểu Văn, người phụ nữ như vậy thì có thể dạy ra đứa con ngoan gì, khó trách con trai chị ta như lưu manh du côn vậy, tương lai nói không chừng sẽ ăn cơm tù đấy.
Thôi, không bàn chuyện này nữa, anh chị vất vả rồi, vụ án của con trai tôi phải nhờ anh chị nhiều hơn, chút trái cây này tuy không đáng là gì nhưng cũng coi như là một phần tâm ý nho nhỏ của người làm mẹ như tôi, tôi cố ý mua nhiều một chút, anh chị và các đồng nghiệp chia nhau ăn đi."
Đới Húc đẩy rổ trái cây về phía Hồng Thanh, nói: "Thứ này chúng tôi không thể nhận, vấn đề này không có liên quan tới việc ai là mẹ ruột ai là mẹ kế của Kha Tiểu Văn.
Đây là công việc của chúng tôi, công tác điều tra là việc chúng tôi nên làm, không cần người nhà tới biểu đạt lòng biết ơn.
Như vậy đi, nếu chị còn gì muốn nói thì cứ nói với chúng tôi, chúng ta tiếp tục, nếu không, chị cầm rổ trái cây này về đi."
Hồng Thanh quả thật không còn gì có thể cung cấp, vì thể tỏ vẻ mình còn có việc, vốn dĩ phải xin nghỉ để tới đây, bây giờ phải vội về đi làm, do vậy đứng dậy định rời đi.
Đới Húc cầm rổ trái cây định tiễn bà ta ra ngoài, kết quả bà ta gấp gáp bỏ chạy, hết cách, rổ trái cây to đùng kia đành phải ở lại.
Hồng Thanh đi rồi, Đới Húc thở dài, anh đặt rổ trái cây lên bàn trống, viết một tờ giấy bên cạnh để mọi người sau khi thấy muốn ăn gì thì cứ lấy anh, sau đó về chỗ ngồi, nói với Phương Viên: "Lúc này có thể tiếp tục đề tài khi nãy rồi.
Khi nãy em nói Ngô Thư Cầm là mẹ kế, phản ứng của bà ta quá mạnh, mà người làm mẹ đẻ như Hồng Thanh lại quá lạnh nhạt, vậy em có đoán được tại sao biểu hiện của họ lại như thế không?"
"Việc Ngô Thư Cầm biểu hiện thái quá rất dễ hiểu, bởi vì bà ta là mẹ kế.
Theo những gì chúng ta biết, thường ngày bà ta đối xử với Kha Tiểu Văn không tốt lắm, cho nên khi Kha Tiểu Văn gặp nạn, bà ta đương nhiên sẽ chột dạ, mà chột dạ thì sẽ muốn che giấu chính mình, kết quả thành giấu đầu lòi đua, diễn kịch quá lố, không biết đúng mực." Phương Viên trả lời, "Còn về Hồng Thanh...!Dù gì bà ta cũng là mẹ kế cả Kha Tiểu Văn, với phản ứng của bà ta em chỉ có thể nghĩ rằng con người bà ta quá máu lạnh, không có nhiều tình cảm với Kha Tiểu Văn, cho nên mới bình tĩnh như vậy."
"Em noi rất đúng, về Hồng Thanh, tôi cảm thấy quan hệ mẹ con không hòa hợp không phải từ một phía của Kha Hữu Văn." Quan điểm của Đới Húc tương đồng với Phương Viên, nhưng về Hồng Thanh, anh suy xét toàn diện hơn, "Thật ra từ quá khứ của Kha Hữu Lợi và Hồng Thanh chúng ta rất dễ suy ra cá tính của bà ta, Hồng Thanh là người coi mình là trung tâm, dù là chồng hay con đều phải có giá trị với bà ta, nếu không bà ta sẽ không để tâm.
Bởi vậy trước đây bà ta mới quả quyết ly hôn, hơn nữa khi con trẻ chỉ mới mười hai tuổi bà ta đã chủ động từ bỏ quyền nuôi nấng, giao Kha Tiểu Văn cho Kha Hữu Lợi."
Phương Viên thầm thở dài, âm thanh không tính là lớn nhưng Đới Húc vẫn nghe thấy.
Anh dừng một chút, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn tiếp tục: "Sau khi ly hôn, nhiều năm liền bà ta không quan tâm đến cha con Kha Hữu Lợi, cũng không xuất hiện, càng không liên lạc, bởi vì khi ấy hai cha con này không có giá trị gì với bà ta, mãi đến khi bà ta làm ăn thất bại, cuộc sông khó khăn, mà Kha Hữu Lợi lại gây dựng được cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, việc làm ăn càng ngày càng tốt, Hồng Thanh mới quay đầu.
Cá nhân tôi cho rằng việc Hồng Thanh quay đầu ít nhiều là vì Kha Hữu Lợi.
Vừa rồi trong quá trình đấu võ mồm với Ngô Thư Cầm, bà ta hay nhắc tới tình cảm với Kha Hữu Lợi, nhìn từ góc độ này có thể thấy Kha Tiểu Văn là nhịp cầu cho kế hoạch của bà ta.
Hiện giờ Kha Tiểu Văn đột nhiên xảy ra chuyện, em nói Hồng Thanh không bị ảnh hưởng thì không đúng lắm, vốn dĩ Hồng Thanh muốn níu kéo Kha Hữu Lợi, Kha Hữu Văn là lợi thế của bà ta, hiện giờ nhìn trạng thái của Kha Hữu Lợi mà nói, cho dù có mâu thuẫn với Ngô Thư Cầm, ông ta chưa chắc sẽ tái hôn với Hồng Thanh.
Cho nên thật ra Hồng Thanh vẫn buồn nhưng chẳng qua là vô vọng với việc tái hôn, tâm trạng này lớn hơn nỗi đau mất con mà thôi.
Đây là lý do tại sao em lại cảm thấy Hồng Thanh quá bình tĩnh, bởi vì bà ta chỉ buồn, chứ không đau khổ.".