Nghe xong lời này, Đới Húc gật đầu một cách nặng nề, không nói gì cả.
Với Đới Húc mà nói đây không phải tín hiệu khiến người ta lạc quan, diện tích hồ nhân tạo quá lớn, chỉ mượn được hai thơ lặn chuyên nghiệp, nhân thủ hiển nhiên không đủ, nhưng với điều kiện khách quan của thành phố và thông tin bọn họ nắm giữ, cấp trên chịu hỗ trợ người đã rất nể mặt, cũng rất tín nhiệm họ, không thể yêu thêm.
Sắc mặt hai thợ lặn ngâm dưới nước cả buổi chiều cũng không tốt lắm, không hẳn là họ không vui, mà vì thời tiết quá lạnh, làm việc cũng rất cực, hôm sau họ còn phải tiếp tục xuống nước.
Khi nãy Dương Thành nói sắp xếp chắc là chuẩn bị cho họ chỗ nghỉ ngơi thật tốt, cộng thêm đồ ăn ngon, đây cũng coi như để tạo điều kiện cho cuộc tìm kiếm ngày mai.
Có điều nếu ngày mai vẫn không có tiến triển, tìm kiếm ở khu du thuyền xong, phải tiến hành kiểm tra khu vực khác, điều kiện chủ quan và khách quan đều không cho phép.
Có phải chịu gánh trách nhiệm của kết quả tồi tệ này không không phải chuyện khiến Đới Húc đau đầu, điều anh lo là nếu thật sự rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, bước điều tra tiếp theo rất có khả năng sẽ rơi vào bế tắc.
Phương Viên cũng vì chuyện này mà mặt ủ mày chau, có điều vấn đề cô suy xét không giống Đới Húc, cô vốn không bình tĩnh được như anh, cho nên không nhịn được mà lo cho công việc ngày mai.
Nếu vẫn không có thu hoạch ở khu du thuyền, cấp trên sẽ bắt Đới Húc chịu trách nhiệm sao đây? Liệu có ảnh hưởng không tốt đến anh không? Việc tìm kiếm này sở dĩ xuất phát từ phán đoán, thiên thời địa lợi còn tạm ổn, chỉ riêng "nhân hòa" thì không tốt chút nào, không thể tăng thêm nhân lực viện trợ cũng không phải lỗi của Đới Húc, nếu thật sự vì nhân lực không đủ, năng lực hữu hạn mà quy kết thành quyết sách của Đới Húc thất bại, còn bắt anh gánh vác cái gọi là trách nhiệm và hậu quả, như thế liệu có quá bất công không?
Nếu mục tiêu bọn họ muốn tìm không ở khu du thuyền mà ở khu bơi lội thì sao? Mặt nước khá an tĩnh, nhưng dưới hồ có gì di động không không ai dám bảo đảm, bao gồm phân tích và phán đoán trước đó cũng chỉ xác định khu vực này có khả năng tìm thấy thứ họ muốn tìm khá cao mà thôi, nếu chỉ vì không đủ nhân lực mà không thể tìm kiếm nguyên vẹn, hơn nữa còn gánh trên lưng vết nhỏ, cả vụ án lại khiến người ta càng ảo não.
Ngoài ra, nếu cái họ gọi là trách nhiệm bắt Đới Húc phải gánh vác là không cho anh tiếp tục điều tra vụ án này thì sao? Nghĩ đến khả năng đó, Phương Viên lại phiền muộn.
Thứ nhất nếu vì chuyện này mà từ rút khỏi vụ án bản thân bỏ ra bao tâm huyết chẳng khác nào một đả kích rất lớn, thứ hai tính chất vụ án rốt cuộc là gì đến giờ bọn họ đều đã có phán đoán, chẳng qua đang thiếu chứng cứ quan trọng nhất để chứng minh, nếu thay người xử lý, suy nghĩ mỗi người khác nhau, liệu có tương đương với việc lật đổ tiến độ, làm lại từ đầu không?
Cả hai mỗi người đều có tâm sự.
Bản thân đội trưởng Dương Thành lúc rời khỏi công viên cũng không biết mở lời thế nào, mức độ tin cậy Dương Thành dành cho Đới Húc vẫn rõ như ban ngày, nhưng chuyện mời nhân viên chuyên nghiệp tìm kiếm dưới nước đã vượt quá phạm vi năng lực của anh, nếu lãnh đạo ra mặt, vụ án tiến hành thuận lợi còn dễ giải quyết, nếu không, anh không có cách nào báo cáo kết quả công tác, trách nhiệm rốt cuộc sẽ bị truy cứu thế nào đã không còn là chuyện Dương Thành có thể ngăn cản.
Mọi người lặng lẽ lên xe, rời khỏi công viên, sau đó từng người chia nhau ra giải quyết việc của mình.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt của Dương Thành là phụ trách đón tiếp hai thợ lặn.
Còn Đới Húc và Phương Viên kết thúc ngày làm việc hôm nay, còn lại chỉ chờ đến sáng sớm hôm sau quay lại công viên, tiếp tục tìm kiếm.
Trên đường về, Đới Húc và Phương Viên hầu như không nói chuyện, cả hai dừng chân ở một quán cơm quen thuộc, giải quyết bữa ăn đơn giản rồi về nhà.
Thời gian này quanh khu chung cư không còn ai, không biết bao nhiêu lần Phương Viên lén ngẩng đầu nhìn sườn mặt Đới Húc, cuối cùng bị anh phát hiện.
"Lo cho tôi à?" Nhìn ánh mắt của Phương Viên, Đới Húc biết lý do cô lén nhìn mình.
Phương Viên không ngờ lại bị anh phát hiện, còn đoán trúng đáp án, chỉ đành gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, em sợ anh sốt ruột mà tức giận."
"Không sao, không sốt ruột, cũng không giận." Đới Húc cười cười, giọng điều bình thản.
Từ ngữ điệu của anh không nghe ra bất kỳ manh mối gì, ngay cả thái độ cũng bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn nhưng Phương Viên nghe ra, cũng nhìn ra tâm trạng anh lúc này không phải không sao, càng không phải không sốt ruột nóng nảy, đừng nhìn người đàn ông này luôn tỏ vẻ không có gì, nhưng thật ra anh đang giả vờ, giống như hiện tại, thật ra anh cũng đang rất sốt ruột, ngoài miệng bình tĩnh chỉ là để trấn an cô thôi.
Phương Viên rất muốn khuyên vài câu nhưng cuối cùng vẫn nhịn, cô biết tính cách đàn ông và phụ nữ rất khác nhau.
Thời điểm gặp khó khăn, phụ nữ luôn hy vọng bên người có người lắng nghe chia sẻ, tốt nhất là người thân bạn bè đáng tin để dựa vào, trấn an khuyên nhủ.
Nhưng đàn ông không phải vậy, không biết là do tính cách trời sinh hay tại lòng tự trọng quá lớn, càng gặp khó khăn, họ càng muốn một mình xử lý tất cả, không đến đường cùng, họ sẽ không chia sẻ tâm trạng suy sụp của mình, cho nên càng hỏi, họ càng lảng tránh.
Cách thể hiện tính cách trái ngược này không thể quy kết đàn ông hay phụ nữ làm đúng, nhưng ít nhất tôn trọng lựa chọn của họ chắc chắn không sai.
Hành vi đổ thêm dầu vào lửa không có gì đáng tuyên dương cả, trong lúc đối phương buồn rầu hay lo âu nhất thì đừng nên khiến người ta thêm ngột ngạt.
"Ngày mai chắc chắn sẽ có tiến triển." Đắn đo rất lâu, cuối cùng cô chỉ nói được một câu như vậy, xem như an ủi Đới Húc, cũng là mong muốn của chính mình.
Đới Húc cười gật đầu: "Ừ.
Tuy có câu việc thành do người nhưng cũng có lúc phải nghe ông trời sắp xếp, vận may là thứ không nhìn được cũng không sợ được, có những lúc không thể không cầu mong."
Nói xong, anh không tiếp tục dề tài này nữa, Phương Viên đoán có lẽ anh muốn yên tĩnh nên cũng không nói thêm, lặng lẽ cùng Đới Húc về nhà.
Về đến nhà, cả hai rửa mặt rồi về tự về phòng.
Nhưng đêm nay Phương Viên không có cách nào ngủ ngon được, trong đầu cứ nghĩ lỡ công tác tìm kiếm ngày mai vẫn không có tiến triển thì phải làm sao, lỡ không tìm được gì, cấp trên lại không ủng hộ việc tìm kiếm thì phải giải quyết như thế nào đây.
Cô đoán chắc Đới Húc cũng không ngủ được, dù gì anh đã lên tiếng nói mình sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, đối mặt với áp lực và biến số nhân lực không đủ không có cách nào xoay chuyển, nếu có thể thật sự không để bụng thì đúng là xứng với hai chữ "thần thiên", người bình thường chắc chắn không làm được.
Kết quả trong lúc Phương Viên còn đang lăn qua lộn lại, di động của cô đổ chuông, liếc nhìn tên người gọi tới, Phương Viên lại mệt mỏi.
Người gọi tới chính là mẹ Phương khoảng thời gian này cô không muốn ứng phó nhất, mà gần đây chỉ cần mẹ Phương liên lạc với cô, lý do là gì, không cần nghĩ cũng biết.
Phương Viên vốn định chuyển sang chế độ im lặng, cho nên dự tính ban đầu của cô là làm bộ mình đã ngủ rồi, không nhìn thấy cuộc gọi, mẹ Phương gọi hai lần không được sẽ từ bỏ, mọi chuyện đợi đến ngày mai sau khi tìm kiếm kết thúc rồi tính, nhưng lần này mẹ Phương dường như đã hạ quyết tâm, cứ gọi không lần, con số báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình càng lúc càng lớn, Phương Viên không thể không để ý.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn 23 giờ tối, bình thường giờ này mẹ Phương chắc đã đi ngủ rồi đúng không? Bây giờ một mực gọi tới chắc không phải có chuyện gì khác chứ? Lỡ như mẹ Phương bỗng cảm thấy không khỏe, nếu thật sự thế, cô không nghe máy, hậu quả không tốt lắm.
Nghĩ vậy, Phương Viên cầm di động lên, hơi do dự, cuối cùng vẫn nghe mấy, nhưng khi nghe giọng mẹ Phương rất có tinh thần từ đầu bên kia truyền tới, cô liền hối hận.
"Sao đến giờ con mới nghe máy hả? Chắc không phải tránh mặt mẹ, không dám nhận điện thoại của mẹ đấy chứ?" Mẹ Phương hiển nhiên bất mãn với việc Phương Viên chậm chạp không nghe điện thoại, "Mẹ nói này Phương Viên, con không thể đối xử với mẹ như vậy, bao nhiêu năm qua mẹ chưa từng ngược đãi con, con trốn mẹ là sao hả?"
Phương Viên đương nhiên là đang trốn tránh không dám nghe máy, những đối mặt với lời chất vấn cả mẹ Phương, cô vẫn chưa ngây thơ đến mức thừa nhận, tự chuốc lấy phiền toái.
Trước mắt cô chỉ hy vọng mẹ Phương có thể nói ngắn gọn cho tai mình thanh tịnh một chút, đứng khiến cô thêm ngột ngạt ngay thời điểm mấu chốt này.
"Con bận cả một ngày nên đi ngủ sớm, vừa bị chuông di động đánh thức." Cô trả lời.
Mẹ Phương nghe vậy lập tức cất đi ngữ điệu hùng hổ, vội hỏi: "Bận vậy à? Thế con có mệt không? Mẹ nói con nghe, con gái đừng vất vả như vậy, phải biết tốt với chính mình, con ngốc quá, bản thân mình mà cũng không biết thương thì sao để ngời khác yêu thương đây."
Phương Viên không muốn lãng phí thời gian nghe mẹ Phương tư vấn mấy vấn đề dinh dưỡng, hờ hững đáp vâng mấy tiếng, sau đó chủ động hỏi: "Trễ vậy mẹ còn gọi điện, có việc gì gấp à?"
Ý của cô vô cùng rõ ràng, cô nói mình đang rất bận, cho nên tốt nhất là mẹ Phương tìm cô vì có việc gấp, nếu không thì thật quá đáng.
Bị hỏi như vậy, mẹ Phương ngây ra, bà miễn cưỡng cười, cố gắng ra vẻ tự nhiên mà nói: "Còn có thể là chuyện gì, còn không phải chuyện giới thiệu bạn trai cho con sao? Mẹ đã bảo con không cần nhọc lòng rồi, tất cả cứ giao cho mẹ, mẹ sẽ sắp xếp cho con.
Con xem, bây giờ mẹ đã sắp xếp xong xuôi cho con hết rồi này."
"Nếu là chuyện đó thì để sau đi.
Gần đây con rất bận, không rảnh quan tâm mấy chuyện nhỏ đâu."
"Con bé này sao lại nói chuyện thế hả, chuyện chung thân đại sự sao có thể là chuyện nhỏ!"
"Chuyện này chúng ta nói rồi, con đồng ý với mẹ là vì muốn giúp mẹ ứng phó với ông chồng mới tái hôn kia, hoàn toàn không liên quan đến chung thân đại sự của con." Phương Viên không muốn nghe lý do thoái thác của mẹ Phương nữa, cô đã nhượng bộ đồng ý đi xem mắt đơn giản là vì muốn tai mình được an tĩnh, cộng thêm việc không muốn mẹ mình khó xử, nhưng hiện tại nếu đối phương được lợi còn muốn khoe mẽ, vừa lợi dụng cô vừa yêu cầu cô nhớ ơn nghĩa này, cô sẽ không đồng ý, "Con đồng ý với mẹ coi như đã cố gắng lắm rồi, trước mắt con thật sự không còn nhiều sức lực, cho nên mong mẹ đừng mang thêm phiền phức đến cho con nữa.".